Trò Chơi Tu Tiên 1 Tỷ Năm, Cụ Hiện Sau Thành Đại Đế!

Chương 1 - Chương 1: Trò Chơi Trở Thành Hiện Thực!

【Chúc mừng ngươi, tu tiên 10 ức năm, cảnh giới đạt tới Vô Thượng Đại Đế, độc tôn vạn cổ tồn tại】

【Trò chơi sẽ đóng máy chủ sau mười phút nữa, hãy tận hưởng khoảng thời gian cuối cùng này】

Lam Tinh, Đại học Tần Đô.

Nằm trên giường trong ký túc xá, Trần Lan nhìn thông báo trong trò chơi trên điện thoại di động rồi thở dài.

Chơi trò chơi mười năm, cuối cùng cũng phải kết thúc rồi sao?

Trò chơi trên điện thoại này có tên là 【Tu Tiên Nhân Sinh】, là trò chơi tu tiên từng vô cùng hot mười năm trước, nội dung là một phàm nhân từng bước trở thành tiên nhân mạnh nhất.

Tuy rằng đại đa số người chơi đều là đại gia nạp tiền, nhưng Trần Lan lại hoàn toàn dựa vào yêu thích cùng sự kiên trì của bản thân, chơi suốt mười năm.

Mười năm, hắn từ một tên gà mờ trở thành người đứng đầu bảng xếp hạng toàn máy chủ, là người duy nhất đạt đến cảnh giới Vô Thượng Đại Đế, dưới hắn thậm chí còn không có ai đạt tới cảnh giới Đại Đế.

Chỉ là trò chơi này dần dần không còn hot, suốt một năm qua gần như không có ai chơi nữa, ngoại trừ hắn ra thì người có cảnh giới cao nhất cũng chỉ là Chuẩn Đế, chỉ còn mỗi hắn là còn tiếp tục chơi.

"Còn mười phút nữa, vậy thì để ta nói lời từ biệt lần cuối với các ngươi." Trần Lan thở dài một hơi, mở giao diện bạn bè trong trò chơi, nhìn các chân dung ảm đạm bên trong, tất cả đều không online.

Người online lần cuối cùng là cách đây năm năm, chính là đạo lữ trong trò chơi của hắn – 【Thủy Tiên Tử】.

Trần Lan mơ hồ còn nhớ, lúc đó cô gái này vừa mới làm quen với trò chơi, ôm tâm thái thử nghiệm mà chơi, còn lên kênh thế giới tìm sư phụ.

Đúng lúc hắn đang online, liền thêm bạn cô ấy, dẫn cô đi săn quái, đánh rơi trang bị, vượt phụ bản, tăng độ thân mật, cuối cùng kết thành đạo lữ.

Chỉ tiếc rằng, cô ấy chơi chừng hai tháng thì vì bận công việc nên dần dần không còn online nữa.

Không rõ hiện giờ thế nào rồi.

"Tạm biệt, Thủy Tiên Tử." Trần Lan gửi cho cô một tin nhắn, tuy biết rõ đối phương không thể thấy được, nhưng hắn vẫn muốn nói lời chia tay.

Cô không phải đạo lữ duy nhất của hắn, hắn còn có rất nhiều người khác, dù sao trò chơi này không giới hạn số lượng đạo lữ, hắn có khoảng bảy, tám người.

Hắn gửi lời tạm biệt cho từng người một, đây cũng là cách hắn nói lời chia tay với trò chơi này.

Còn tám phút nữa, hắn liền đi tỷ thí với từng đối thủ trong top 10 bảng xếp hạng.

Dù những người đó không còn online, nhưng vẫn có thể khiêu chiến bình thường, nếu thắng thì có thể làm đối phương rơi cảnh giới.

Trước kia hắn thường xuyên bị bọn họ khiêu chiến khiến tu vi giảm xuống không ít, nhưng nhờ nghị lực kiên trì, hắn dần dần đánh bại từng người khi họ đã offline.

Về sau thì ngày nào hắn cũng khiêu chiến, khiến bọn họ rớt tu vi, có người thậm chí rơi mất cả một đại cảnh giới.

"Tạm biệt, những đối thủ từng có." Trần Lan lặng lẽ nói trong lòng.

Cảm giác cô đơn tràn ngập, trò chơi đã làm bạn với hắn suốt 10 năm giờ đây sẽ bị đóng máy chủ, thật khiến người ta luyến tiếc.

Từ lần đầu tiên chơi đến nay, bây giờ hắn đã sắp tốt nghiệp đại học mà vẫn còn chơi, tình cảm này, không phải ai cũng hiểu được.

Từ hai bàn tay trắng đến bây giờ không thiếu thứ gì, nào là thần cấp pháp bảo, linh bảo, vũ khí, tọa kỵ thần cấp, tu vi vô địch, sủng vật thần cấp, kho vật phẩm và rương đồ đều chất đầy đạo cụ và đan dược, dùng mãi cũng không hết.

Tất cả những thứ này, giờ phải nói lời tạm biệt.

Chỉ còn một phút nữa là hết giờ, trò chơi lập tức sẽ đóng máy chủ.

Trần Lan mở kênh thế giới, nhìn khung trò chuyện trống rỗng, bắt đầu gõ bàn phím.

"Tạm biệt, Tu Tiên Nhân Sinh, ngươi là trò chơi hay nhất ta từng chơi, tạm biệt mọi người, hẹn gặp lại nếu có duyên."

Dù biết không ai đáp lại, nhưng đây là lời tạm biệt cuối cùng của hắn với trò chơi.

"Ê, con trai, đi ăn cơm không?" Lúc này, bạn cùng phòng La Đào mồ hôi đầm đìa ôm quả bóng rổ đi vào.

"Đi thôi, đã gọi ba đi ăn rồi thì ba đi." Trần Lan tắt màn hình điện thoại, cùng La Đào ra khỏi ký túc xá.

Nhưng hắn không hề biết, trong giao diện trò chơi lại hiện lên một thông báo khác.

【Trò chơi đã đóng máy chủ】

【Nửa giờ sau, trò chơi sẽ cụ thể hóa ngoài đời thực!】

...

Nhà ăn.

"Con trai, sao trông ngươi buồn thế, không vui à?" La Đào vừa ăn đùi gà vừa nhìn Trần Lan nghi hoặc hỏi.

"Không có gì, chỉ là có vài thứ sắp rời xa ta mãi mãi, hơi tiếc nuối một chút." Trần Lan lắc đầu cười nhạt.

"Không phải bạn gái rời bỏ ngươi đấy chứ, mà không đúng, ngươi có bạn gái đâu, hay là lén thoát kiếp FA mà không báo cho tụi này?!" La Đào lập tức cảm thấy đùi gà không còn ngon nữa, nghiêm túc chất vấn.

Trong ký túc xá mà lén có người yêu, chẳng khác gì tử tội.

"Ăn của ngươi đi, ta rảnh đâu mà tìm bạn gái, phiền phức lắm." Trần Lan tức giận nói.

Xã hội bây giờ, tìm bạn gái hoặc là tốn tiền, hoặc là phải đẹp trai, ai dám lao vào.

Nếu không cẩn thận mà dính phải phiên bản T0, vậy thì không còn gì khác biệt nữa rồi phải không?

Tốt nhất cứ từ từ.

"Tại sao vậy, ngươi trông cũng đâu có xấu, gia đình lại có chút điều kiện, tìm bạn gái tốt biết bao, tốt nghiệp đến nơi rồi mà vẫn độc thân." La Đào không hiểu.

Trần Lan rõ ràng là đứa đẹp trai nhất ký túc xá, đi đâu cũng có nữ sinh hỏi xin WeChat, thế mà cậu ta chẳng bao giờ nói chuyện yêu đương.

Nếu gương mặt đó là của hắn, chắc đã sớm là “Hải Vương”, cưa hết nữ sinh Đại học Tần Đô rồi.

"Không hứng thú, đừng nói nữa, tranh thủ ăn xong còn về chơi game."

"Được, đợi lát nữa ta chơi Lan Lăng Vương hành Tiểu Kiều cho đã."

"Vậy ta chơi Shouyue."

"Ngươi mơ đi, lại muốn hại ta."

Hai người bắt đầu một trận cá cược, ai ăn xong trước thì tối nay người kia phải mang cơm hộ.

Cuối cùng người thắng là Trần Lan.

"Ngươi là quỷ đói đầu thai hả, ăn gì nhanh vậy, lại là ta thua rồi, phục thật." La Đào buồn bực.

"Ha ha, ăn nhiều vào là được."

Hai người vừa nói vừa cười quay về ký túc xá, vừa nằm xuống thì ngoài trời vang lên tiếng sấm rền trời!

"M* nó, ngày tận thế à?" La Đào hô to.

Trần Lan đi ra ban công, nhìn lên bầu trời đen kịt mây giăng kín, sấm chớp đùng đoàng, gió nổi ào ào, trông y như ngày tận thế.

"Phải... thu quần áo thôi." Trần Lan vội vàng thu quần áo ngoài ban công, rồi nằm lại trên giường chuẩn bị chơi Vương Giả.

Nhưng lúc này, một âm thanh vang lên trong đầu hắn!

【Trò chơi: Tu Tiên Nhân Sinh】

【60 giây sau cụ thể hóa!】

"Chuyện gì thế?!" La Đào đột nhiên bật dậy khỏi giường, hoảng hốt nhìn xung quanh.

"Ngươi cũng nghe thấy?!" Trần Lan kinh ngạc nhìn La Đào.

Thì ra ai cũng nghe thấy được.

"Ừm, ta cũng nghe, trò chơi gì cụ thể hóa, gọi là Tu Tiên Nhân Sinh, là trò gì vậy?" La Đào trợn mắt.

Trần Lan lập tức phản ứng lại, vội vàng cầm điện thoại, mở trò chơi, nhìn cái giao diện quen thuộc, điên cuồng nhấn vào nhưng không phản ứng gì.

Chẳng lẽ, trò chơi này thật sự sắp cụ thể hóa?

Cụ thể hóa là sao?

Là tất cả mọi thứ trong trò chơi sẽ xuất hiện ngoài đời thực?

"Chẳng lẽ ngày tận thế đến thật rồi?" La Đào hoảng hốt, mất luôn hứng chơi game.

Bên ngoài cũng vang lên tiếng của các bạn học, tất cả mở cửa ký túc ra xem xét, ai nấy đều hoang mang.

"M* nó, ngày tận thế thật à!"

"Tu Tiên Nhân Sinh là trò chơi gì vậy, chưa từng nghe qua."

"Ta biết, đó là trò chơi ra đời mười năm trước, ta từng chơi nửa tháng rồi bỏ."

"M* nó, ta vài năm trước cũng có chơi, lúc đó mới lên Trúc Cơ, thấy nạp tiền quá ghê nên nghỉ."

"Nghe các ngươi nói thế, ta cũng từng chơi, lúc đó trò này hot cực kỳ, hình như ta đạt tới Kim Đan kỳ."

"Nói vậy, chẳng lẽ chúng ta thật sự sẽ trở thành tiên nhân như trong tiểu thuyết sao?"

Có người lo lắng, cũng có người phấn khích.

Lo lắng là những người chưa từng chơi trò đó, còn vui mừng là những người từng chơi và không yếu lắm.

Đúng lúc này, âm thanh lại vang lên trong đầu mọi người.

【60 giây đã qua, bắt đầu cụ thể hóa】

【Điều đầu tiên, cụ thể hóa tu vi】

Bình Luận (0)
Comment