Thời gian như bồn cầu tự hoại, vội vàng trôi qua.
Lúc mọi người còn đang đắm chìm trong tu luyện, bầu trời dần dần phát sinh dị biến: mây đen dày đặc, sấm sét vang rền, cuồng phong gào thét.
Biến hóa đột ngột này khiến mọi người ngưng tu luyện, nhưng họ lại không hề lo sợ, ngược lại còn vui vẻ.
Bởi vì họ biết, đây là dấu hiệu thiên tài địa bảo và tọa kỵ sắp xuất hiện!
Ngay sau đó, một âm thanh quen thuộc từ hệ thống Hồng Mông vang lên:
【Tọa kỵ xuất hiện, Kim Bảng Tọa Kỵ sắp mở ra】
Vừa dứt lời, chừng trăm luồng kim quang từ trên trời giáng xuống, rơi vào từng người.
Trong game, chỉ có người đạt đến cảnh giới Nguyên Anh mới có thể kích hoạt hệ thống tọa kỵ và nhận được tọa kỵ đầu tiên. Những người chưa đạt đến Nguyên Anh thì không thể nắm giữ tọa kỵ.
Người đạt tới Nguyên Anh vốn đã ít, vậy mà lần này chỉ có khoảng trăm người.
Điều khiến người ta chấn động nhất là, trong số khoảng trăm luồng kim quang ấy, lại có hơn chín mươi luồng rơi xuống Tiêu Dao tông!
Bất quá nghĩ lại thì cũng hợp lý, bởi vì Tiêu Dao tông gần như đã thu nhận hết toàn bộ cường giả vào môn phái.
. . .
Tiêu Dao tông
Theo hơn chín mươi luồng kim quang giáng xuống, từng con tọa kỵ khổng lồ, hình thù kỳ dị lần lượt xuất hiện trước mặt mọi người.
Một con Song Giác Ma Tượng thân cao bảy tám mét, thân thể cường tráng, toàn thân đen nhánh, mọc ra cặp răng nanh hung tợn, có tu sĩ vừa thấy đã nhảy lên lưng nó, lập tức cưỡi bay đi.
Lại có một con Phi Long toàn thân chỉ còn bộ xương, không hề có huyết nhục, cũng bị tu sĩ cưỡi lên bay đi.
Đủ loại tọa kỵ khiến người ta hoa mắt chóng mặt, nhưng rất nhanh, hai con tọa kỵ vô cùng hoa lệ xuất hiện, làm tất cả mọi người sững sờ.
Đó là hai con hồ ly có chín cái đuôi, lông trắng như tuyết, tinh xảo đáng yêu. Nhưng thân hình chúng lại cao tới 10 mét, toàn thân tỏa ra khí tức kinh khủng.
Đây chính là Cửu Thiên Tiên Hồ, trong game là đại Boss cảnh giới Thánh Vương. Khi bước vào hiện thực, thực lực của chúng tương đương với chủ nhân. Nhưng nếu chủ nhân tăng cảnh giới, chúng cũng có thể tăng theo, giới hạn cao nhất là đến Thánh Vương cảnh. Sau đó thì phải tự tu luyện để tăng thêm.
Điều kỳ lạ là, hai con tọa kỵ này lại giống hệt nhau!
Nhìn lại chủ nhân của chúng, là Cố Oánh và Nhan Ngọc.
"Ngươi cũng có sao?!" Cố Oánh nhìn thấy Cửu Thiên Tiên Hồ bên cạnh Nhan Ngọc thì trợn tròn mắt.
Đây không phải là lễ vật Tiêu Dao Thiên Tôn tặng riêng cho nàng sao?
Nàng vẫn còn nhớ rõ chuyện hôm đó: sau vài lần “bùng nổ”, hắn đưa con hồ ly này cho nàng.
Rất nhanh, đồng tử của Cố Oánh co rút lại — chẳng lẽ nữ nhân trước mắt này… cũng là đạo lữ của Tiêu Dao Thiên Tôn?!
"Ta còn muốn hỏi ngươi đây! Cái tọa kỵ này ngươi lấy từ đâu?" – Nhan Ngọc lạnh giọng hỏi lại.
Cái tọa kỵ này là Tiêu Dao Thiên Tôn tặng nàng. Vậy Cố Oánh làm sao mà cũng có?
Chẳng lẽ thật sự…?!
Nhan Ngọc nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt bất giác trợn lớn.
"Ngươi là đạo lữ của Tiêu Dao Thiên Tôn?!" Một giây sau, cả hai đồng thanh hét lên, chỉ tay vào đối phương, kinh ngạc không thôi.
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Bành Đại Hải và đạo trưởng Thanh Phong mở to mắt sửng sốt.
"Ngọa tào! Đạo lữ của Tiêu Dao Thiên Tôn? Đây là cái gì thế này, Đại Đế còn có đạo lữ?"
"Ta dựa vào! Không thể nào! Hai người này đều là đạo lữ của Đại Đế sao?"
"Thật hay giả vậy? Ta biết trong game có đạo lữ, nhưng không ngờ Đại Đế ngoài đời cũng có thật! Hơn nữa hai người này còn đẹp quá đi!"
"Thật ghen tị a! Trước đây còn không thấy ghen, bây giờ thì ghen thật rồi! Một người đồng nhan cự nhũ, một người là lãnh diễm ngự tỷ, trách sao hôm qua ta bắt chuyện với ngự tỷ thì nàng chẳng thèm để ý!"
"Ha ha, người ta là đạo lữ của Đại Đế, làm sao thèm để ý đến mấy phế vật chúng ta, thôi đành nhịn vậy, thế giới này mỹ nữ không thiếu!"
"Nhưng mà, hai cô gái này thật sự quá đẹp! Đẹp hơn cả minh tinh ngoài đời, thật hâm mộ Đại Đế!"
Không ai ngờ Đại Đế lại có đến hai đạo lữ, hơn nữa lại còn là hai mỹ nữ hoàn toàn khác kiểu.
Khiến đám người ở đây vừa hâm mộ, vừa hận không thể hóa thân thành Đại Đế, đem hai mỹ nữ thu vào túi.
Cố Oánh và Nhan Ngọc nhìn đối phương trừng trừng, kinh ngạc không thôi.
Không ngờ thế giới lại nhỏ như vậy, hai người lại chạm mặt nhau ở đây, mà cảnh giới của cả hai cũng không chênh lệch là bao.
"Không ngờ ngươi cũng là đạo lữ của hắn." – Nhan Ngọc thở dài, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác nguy cơ.
Cố Oánh quá đẹp, nàng đã để ý từ hôm qua.
Không chỉ vóc dáng quyến rũ, giọng nói ngọt ngào, tính cách lại cổ quái dễ thương, phong cách đúng kiểu "muội muội dễ thương" mà nhiều nam sinh thích.
Vậy mà cũng là một trong các đạo lữ! Nàng cảm thấy áp lực đè nặng, con đường theo đuổi Tiêu Dao Thiên Tôn trở nên gian nan hơn.
Còn cái gọi là Lan Hoa tiên tử trước kia, nàng thật ra không mấy bận tâm. Dung mạo vóc dáng đều không bằng nàng, lại còn là phụ nữ đã ly hôn.
Còn nàng, đường đường là đại khuê nữ, từ nhỏ đến lớn luôn giữ gìn trong sạch, chưa từng thất thân, chắc chắn có ưu thế.
Nhưng khi gặp Cố Oánh, cảm giác ưu thế của nàng lập tức suy giảm rõ rệt.
Bên kia, Cố Oánh cũng đang âm thầm quan sát Nhan Ngọc.
Trong lòng nàng cũng đang nghĩ rất nhiều điều.
Xong rồi, nữ nhân này vóc dáng đẹp như vậy, còn cao hơn ta nhiều như thế… chẳng lẽ Tiêu Dao Thiên Tôn thích kiểu ngự tỷ này?
Dù sao thì, tiểu nam sinh phần lớn đều thích kiểu ngự tỷ…
Bất quá, ta có Đại Lôi, chắc cũng có ưu thế chứ nhỉ?
Hai cô gái trong lòng mỗi người đều mang mưu tính riêng, nhưng một giây sau, cả hai bỗng đồng thời nở nụ cười.
"Tỷ muội, sau này chúng ta là tỷ muội rồi."
"Ừm, vậy ta gọi ngươi là tỷ tỷ nha."
Hai người đột nhiên ôm lấy nhau, như keo như sơn, cười rạng rỡ như hoa.
Mọi người xung quanh đều hóa đá.
Khoan đã, mới một giây trước còn giống như kẻ thù, sao đột nhiên lại thân nhau như tỷ muội thế này?
Quả nhiên, lòng nữ nhân là thứ khó hiểu nhất trên đời, hoàn toàn không thể đoán nổi.
Đúng lúc hai người đang vui vẻ trò chuyện, thì một âm thanh vang lên phá vỡ khung cảnh hòa thuận:
"Dựa vào cái gì, tại sao hai ngươi có tọa kỵ được Tiêu Dao Thiên Tôn tặng?"
Một nữ nhân xuất hiện, dung mạo phong vận nhưng so với Nhan Ngọc và Cố Oánh thì đều kém hơn một bậc.
"Lan Hoa tiên tử!" – Nhan Ngọc kinh ngạc kêu lên.
Không ngờ Lan Hoa tiên tử cũng có mặt. Nhưng hiện tại cảnh giới nàng ấy là Nguyên Anh, có mặt ở đây cũng không lạ.
"Ngươi là ai?" – Cố Oánh nhíu mày. Vốn đã thấy phiền vì có thêm tình địch, giờ lại thêm một bà cô chen vào, càng ghét.
"Ha ha, ta cũng là đạo lữ của Tiêu Dao Thiên Tôn." – Lan Hoa tiên tử lạnh lùng cười nói.
Tất cả mọi người một lần nữa sững sờ.
"Ngọa tào! Nữ nhân này cũng là đạo lữ của Đại Đế?"
"Không thể nào! Nhìn chị ta có hơi… phong trần quá! Đại Đế lại thích kiểu này sao?"
"Thật hay giả vậy? Nếu Đại Đế thích kiểu này, ta đi ly hôn luôn!"
"Không thể nào, hai người kia đẹp hơn chị này quá nhiều. Chắc đây là đạo lữ trong game trước kia, giờ tìm đến mà thôi."
"Ta chịu thua, nếu là vậy thì đúng là mặt dày thật!"