Sau khi biết rõ đầu đuôi sự việc, Lý Long cúp điện thoại.
"Bây giờ Nhẫn Giả đế quốc đã diệt vong, quốc chủ không rõ tung tích, chúng ta có thể tiếp quản mảnh lãnh thổ kia." Lý Long trầm giọng nói, nhưng giọng điệu dường như xen lẫn một tia vui mừng.
Nghe vậy, Thanh Phong đạo trưởng gật đầu: "Mảnh lãnh thổ kia rất lớn, chúng ta có thể lập tông môn hoặc tổng bộ ở đó, phát triển tại đó cũng không tệ."
Bộ phận quản lý tu hành cho đến nay vẫn còn rất phân tán, nếu có thể lập một tổng bộ ở nơi đó, thì sau này có đi đến các nơi khác hoặc quốc gia để hỗ trợ cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Hơn nữa, mảnh lãnh thổ kia đã trở thành vô chủ chi địa, lại còn là nước phụ thuộc của Hoa Hạ, bọn họ tiếp quản cũng là hợp tình hợp lý.
"Không, ta có một đề nghị hay hơn." Lý Long lắc đầu nói.
"Đề nghị gì?" Thanh Phong đạo trưởng sửng sốt.
Những người khác cũng lần lượt nhìn về phía Lý Long, muốn biết cái đề nghị tốt hơn đó là gì.
"Có thể giao cho Đại Đế, chính xác hơn là giao cho tông chủ, để hắn đem lãnh thổ của Nhẫn Giả đế quốc dùng làm căn cứ cho Tiêu Dao tông, như vậy có thể thu nhận được nhiều người hơn." Lý Long cười nói, giọng điệu vô cùng kích động và hưng phấn.
Hắn thậm chí còn có thể hình dung ra về sau một hòn đảo giống như tông môn, bên trong có hàng loạt đệ tử, mà hắn cũng là một thành viên trong đó.
Dân số tối đa của Nhẫn Giả đế quốc từng là hơn 100 triệu người, nếu dùng để xây dựng tông môn, thì có thể dung nạp hơn cả trăm triệu người, đúng là tông môn mạnh nhất trong thiên hạ.
Nghe Lý Long nói vậy, mấy người kia đều giật mình.
"Đúng rồi, sao ta lại không nghĩ tới nhỉ, đây quả là một biện pháp tốt." Thanh Phong đạo trưởng mắt sáng rực lên, mỉm cười nói.
Nếu dùng làm Tiêu Dao tông, quả thực không còn gì tốt hơn, dù sao mảnh lãnh thổ kia cũng đang bị bỏ phí, chi bằng để Đại Đế dùng để phát triển tông môn, còn có thể hợp nhất tất cả tông môn lại với nhau.
Nếu vậy, tất cả mọi người đều có thể trở thành người một nhà.
"Vậy thì quyết định vậy đi, ta sẽ về nói chuyện với môn chủ một chút, đợi hắn báo cáo cho tông chủ, rồi xem Đại Đế quyết định thế nào."
Mọi người đều gật đầu, tràn đầy kỳ vọng vào tương lai của tông môn.
Về sau, Tiêu Dao tông nhất định sẽ trở thành tông môn đệ nhất thế giới.
...
Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Màn đêm buông xuống.
Từ khi thiên tài địa bảo xuất hiện, Hoa Hạ lâm vào một mảnh hỗn loạn.
Nhưng đến tối, sự hỗn loạn đó dần dần ổn định lại.
Chỉ vì trong ngày đầu tiên thiên tài địa bảo xuất hiện, đã bị người ta tranh đoạt tới bảy tám phần.
Có thể còn nhiều thứ người ta chưa phát hiện ra, nhưng cơ bản thì mỗi người đều có thu hoạch.
"Ngọa tào, các ngươi có phát hiện không, linh khí dường như càng thêm tinh thuần!"
Đệ tử vừa trở về Tiêu Dao tông, vừa bước vào trong tông môn liền cảm nhận được độ tinh thuần của linh khí tăng cao, hít một hơi, Kim Đan trong cơ thể liền rung động, dường như lập tức sẽ đột phá!
Nghe vậy, những người khác lập tức cũng phát hiện ra.
"Đúng là thật, cảnh giới của ta lại lỏng ra!"
"Ta giọt cái ai da, hôm nay được Kỳ Lân chúc phúc một lần, bây giờ lại sắp đột phá nữa rồi, ta thậm chí có thể dự cảm được trong vòng mười ngày ta nhất định sẽ đột phá Nguyên Anh!"
"Linh khí này thật quá tuyệt vời, từ khi gia nhập Tiêu Dao tông, cảnh giới của ta cứ soạt soạt soạt tăng lên a."
"Thích quá, tối nay ta tu luyện suốt đêm, tranh thủ ngày mai đột phá đến Kim Đan viên mãn."
Ngay cả Bành Đại Hải cũng cảm nhận được cảnh giới của mình đang nới lỏng, linh khí này thực sự quá tinh khiết, hơn bên ngoài tới mấy trăm lần.
Tiêu Dao Thiên Tôn đã làm gì, lại có thể khiến linh khí trong tông môn trở nên tinh thuần như vậy?
Từng đệ tử kinh hô, từng người từng người cảnh giới đột phá, tăng tiến một bước.
Nhưng đột nhiên, hai đệ tử khiêng một người đệ tử bị thương khí tức uể oải, ngự kiếm bay trở về, đồng thời hô lớn: "Môn chủ, không ổn rồi, mau cứu hắn!"
Mọi người giật mình, đồng loạt nhìn về phía đệ tử kia, chỉ thấy ngực người đó có một vết chém rất sâu, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh, dường như không còn sống được bao lâu.
Bành Đại Hải thấy vậy, biết rõ cả ba đều là đệ tử tông môn, lập tức chỉ một cái, chữa trị cho người kia.
Lúc này, Thanh Huyền Tử cũng đến, cau mày nhìn về phía người đệ tử kia.
Thương thế đệ tử đã hoàn toàn hồi phục, chậm rãi mở mắt ra, vừa thấy Thanh Huyền Tử liền lập tức quỳ xuống hô lớn: "Môn chủ, ta bị khi dễ, đối phương là Nguyên Anh kỳ."
Đệ tử này cùng hai người đi cùng đều là Kim Đan kỳ.
Nghe vậy, lông mày Thanh Huyền Tử nhíu chặt hơn, trầm giọng nói: "Nói rõ đầu đuôi sự việc cho ta nghe."
Nếu thật sự bị người khác ức hiếp, hắn mà không ra mặt thì chẳng phải làm mất mặt Tiêu Dao tông sao?
Rất nhanh, người đệ tử đó liền kể lại toàn bộ sự việc.
Nguyên nhân là lúc bọn họ chuẩn bị lấy một món pháp bảo tiếp theo, thì một nhóm người tới, do chính tông chủ của đối phương dẫn đội, cướp mất pháp bảo của bọn họ.
Dù bọn họ đã báo tên Tiêu Dao tông, đối phương vẫn coi thường, cướp trắng.
Nghe xong đầu đuôi sự việc, ánh mắt Thanh Huyền Tử lạnh đi, trầm giọng nói: "Các ngươi xác định chứ? Nếu gạt ta, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Vừa nói xong, ánh mắt ba người kia dao động, có chút sợ hãi, nhưng vẫn kiên quyết phủ nhận, nói rằng không hề lừa dối Thanh Huyền Tử.
"Không có, chúng ta không dám." Đệ tử kia mở miệng nói.
"Đã như vậy, ba người các ngươi cút đi!" Thanh Huyền Tử lạnh giọng nói, vung một chưởng.
Bành! Đan điền của ba người lập tức vỡ nát, cảnh giới rơi xuống, trở thành người bình thường!
Ba người bay văng ra ngoài, miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nhìn Thanh Huyền Tử.
Những người khác cũng giật mình, không rõ chuyện gì xảy ra, vì sao môn chủ đột nhiên lại ra tay?
"Các ngươi thật sự cho rằng ta không biết sao?" Thanh Huyền Tử cười lạnh nói, mỗi hành động của đệ tử trong tông môn hắn đều thấy rõ.
Sự việc hoàn toàn không như ba người kia nói.
Nghe vậy, ba người sợ hãi tột độ, vội bò dậy quỳ xuống: "Xin lỗi, là chúng ta bị quỷ ám, ăn nói bậy bạ, van cầu ngươi tha cho chúng ta."
Mọi người đều mơ hồ, nhưng cũng đoán được phần nào, xem ra là ba người này đã lừa dối.
"Ha ha, ba người các ngươi cũng dám gạt ta, đúng là tử tội!" Thanh Huyền Tử lạnh giọng quát, sau đó kể rõ chân tướng sự việc.
Thì ra, ba người này tổ đội đến nơi khác cướp đoạt thiên tài địa bảo, đúng lúc nơi đó có một nữ đệ tử rất xinh đẹp của một tông môn khác lấy được một món pháp bảo.
Ba người này dựa vào thân phận đệ tử Tiêu Dao tông, cho rằng mình muốn làm gì cũng được, liền xông lên cướp pháp bảo, còn giở trò trêu ghẹo người ta.
Nữ đệ tử sao có thể chịu được chuyện đó, lập tức quay về báo cáo tông môn, người bị trêu ghẹo lại chính là con gái của tông chủ, nên đối phương lập tức dẫn người tới trừng phạt ba kẻ này.
Ban đầu, ba người này chắc chắn là chết, nhưng khi đối phương nghe nói họ là đệ tử Tiêu Dao tông, liền tha cho bọn họ.
Không ngờ ba người này không những vong ân phụ nghĩa, mà còn vu oan trước, chẳng lẽ coi hắn Thanh Huyền Tử là kẻ ngu sao?
Nếu hắn không tận mắt chứng kiến, e rằng cũng đã tin lời dối trá của ba người kia.
Nghe được chân tướng sự việc, mọi người đều giật mình, lần lượt rút pháp bảo ra nhắm vào ba người kia.
Chuyện này thực sự quá đáng, tuy rằng sau khi gia nhập Tiêu Dao tông thì địa vị và thân phận đã khác xưa, nhưng dù gì cũng chỉ là đệ tử mà thôi.
Vậy mà lại dám làm ra chuyện khiến tông môn phải hổ thẹn như vậy, hoàn toàn không xứng là sư huynh đệ đồng môn của bọn họ!