Hôm sau.
Nhân dân cả nước lòng người bàng hoàng.
Mạng lưới diễn đàn cũng đang thảo luận sự kiện Kim Bảng ngày hôm qua.
Bởi vì quy tắc mới của Kim Bảng đã khiến cho rất nhiều người cảm thấy bất an.
Bởi vì mười người đứng đầu có thể giết bọn họ để thu được tu vi, hơn nữa còn không bị giới hạn, rất nhiều tu sĩ có cảnh giới thấp đều cảm thấy sợ hãi.
Sợ rằng những cường giả sẽ âm thầm ra tay xử lý họ, từ đó nâng cao thực lực, nếu mười người kia muốn giết họ, thì quả thực dễ như trở bàn tay.
Vốn dĩ người thường đã sợ tu sĩ, hiện tại thì cả nước đều sợ hãi mười người đứng đầu đó.
Sợ rằng chỉ cần một trong số họ không vui, liền sẽ giết người để tăng tu vi, giống hệt như ma tu trong tiểu thuyết.
Ngoài ra, trên mạng còn có một chuyện đang truyền khắp toàn bộ Internet, gây xôn xao bàn tán.
Đó chính là chuyện lão tiên sinh Trần Minh Viễn, Viện Sĩ Hoa Hạ, tuổi đã 130, cơ năng cơ thể gần như không còn, sắp sửa lìa đời.
“Ai, chẳng lẽ không có ai có thể cứu được lão tiên sinh sao? Ông ấy đã cống hiến rất nhiều cho đất nước ta cơ mà.”
“Nghe nói bên Tu Quản Bộ đã ra tay, tối qua mời đạo trưởng Thanh Phong đến xem, nhưng đạo trưởng Thanh Phong không chịu ra tay, nói rằng sẽ nhiễm đại nhân quả, mà lại việc nghịch thiên cải mệnh sẽ dẫn đến thiên nộ!”
“Không sai, dù là Hồi Hồn Đan, sau khi ăn vào cũng phải trải qua kiếp nạn, vì nghịch thiên cải mệnh vốn là nghịch lại ý trời, thiên mệnh không thể trái a.”
“Vậy à, ta còn tưởng ăn Hồi Hồn Đan vào là có thể phục sinh ngay, không ngờ còn phải trải qua trắc trở nữa.”
“Gì mà trắc trở, chính là thiên kiếp, chính là lôi kiếp, nếu như thực lực đủ mạnh, thì có thể chống lại trời.”
“Không thể như vậy a, lão Trần có đại công đức, học thức của ông ấy đã góp phần đẩy mạnh ngành máy bay chiến đấu của Hoa Hạ suốt 30 năm, ông ấy sống lâu được đến giờ cũng là nhờ vào phần công đức to lớn đó, sao có thể nói chết là chết luôn được.”
“Không còn cách nào khác, không ai dám trái thiên mệnh, trừ phi là Tiêu Dao Thiên Tôn ra tay.”
“Cái đó thì đúng, nếu Tiêu Dao Thiên Tôn ra tay cứu, hắn chắc chắn không sợ thiên mệnh, dù sao cũng là người mà lôi kiếp còn phải tránh xa!”
...
Thành Long Đô, bệnh viện quân khu.
Trong một phòng bệnh rộng lớn, đặt một chiếc giường bệnh, một ông lão với khuôn mặt vàng vọt, tóc bạc trắng, hốc mắt lõm sâu đang nhắm mắt lại, yên lặng nằm đó.
Nhìn làn da không còn huyết sắc cùng hơi thở yếu ớt của ông, có thể thấy ông lão không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Bên cạnh ông còn có một thiếu nữ, hai mắt ngân ngấn lệ, đang nhìn ông đầy lo lắng.
“Gia gia, hôm nay cháu đã đến miếu cầu phúc cho ông, ông nhất định sẽ còn sống lâu hơn nữa. Cháu cũng đã đăng bài, chỉ cần có ai dám cứu ông, cháu nguyện bán sạch gia sản.”
Thiếu nữ tên là Trần Khê, là cháu gái của Trần Minh Viễn, hiện là chủ tịch công ty mỹ phẩm Khê Hà tại Long Đô, gia sản hàng trăm tỷ!
“Khụ khụ.”
Lúc này, ông lão trên giường ho khan hai tiếng, mơ màng mở mắt.
“Gia gia, ông tỉnh rồi, đói không? Khát không?” Trần Khê vội hỏi.
“Không sao, không đói cũng không khát.” Ông lão cố gắng nở một nụ cười, nhìn cháu gái với ánh mắt hiền từ.
“Gia gia, ông cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ nghĩ cách cứu ông. Nghe nói Thủy Tiên Tử có Hồi Hồn Đan, cháu có thể tiêu hết toàn bộ tài sản để mua, chỉ cần bà ấy chịu bán.” Nước mắt lăn trên má Trần Khê khiến ai nhìn cũng thấy xót xa.
“Đứa ngốc, nhân sinh tự cổ thùy vô tử, chết thì có gì đáng sợ? Huống hồ ta đã sống hơn nửa đời người, cũng coi như là đủ rồi.” Trần Minh Viễn vui vẻ cười một tiếng, run rẩy vươn tay vuốt ve má cháu gái.
Ông không hề sợ hãi cái chết, ngược lại còn có chút nhẹ nhõm.
Năm 14 tuổi vì thiên phú được chọn vào Đại học Quốc phòng, 18 tuổi đã có cống hiến lớn cho lĩnh vực hàng không, 20 tuổi phá giải vô số vấn đề kỹ thuật trong máy bay chiến đấu, các nước ngoài đưa ra vô số tiền chỉ mong chiêu mộ ông.
Nhưng ông chỉ đáp lại bằng một câu:
“Ta là người Hoa.”
Sau đó dứt khoát gia nhập Viện Quốc Phòng, bắt đầu dấn thân vào nghiên cứu máy bay chiến đấu.
Giờ đã hơn trăm tuổi, ông vẫn đang vì ngành hàng không và máy bay chiến đấu của đất nước mà tiếp tục cống hiến không ngừng.
Công lao to lớn, không ai sánh được.
Mấy năm trước được trao tặng Huân chương Vinh quang Quốc gia.
Tuy vậy, ông vẫn có chút tiếc nuối – chưa thể chứng kiến Hoa Hạ trở thành quốc gia mạnh nhất, chưa thể thấy cháu gái mình lấy chồng.
Đó là những điều ông tiếc nuối, ông vẫn chưa muốn chết.
Nhưng bây giờ, ai có thể cứu ông đây?
Không, ai dám cứu ông đây?
Lúc này, điện thoại của Trần Khê rung lên, nàng cầm lên xem – là thư ký gọi, chắc chắn có chuyện quan trọng.
“Cứ nghe điện thoại đi.” Trần Minh Viễn nói với nụ cười.
“Ừm.” Trần Khê gật đầu, đi ra ban công nhận cuộc gọi.
“Nói đi, có chuyện gì?”
“Chủ tịch, Thủy Tiên Tử bên kia có phản hồi, bà ấy có thể đưa Hồi Hồn Đan, nhưng điều kiện tiên quyết là – phải có người dám ra mặt nghịch thiên mệnh, ngăn cản thiên kiếp, nếu không cả gia tộc Trần gia sẽ bị thiên kiếp tiêu diệt.”
Nghe vậy, sắc mặt Trần Khê lập tức thay đổi – chống lại thiên mệnh lại nghiêm trọng đến vậy!
Chỉ một chút sơ suất, còn có thể liên lụy cả gia tộc.
Chuyện này... chỉ một mình nàng thì không thể quyết định nổi.
“Được rồi, ta đã biết.”
Trần Khê cúp máy, trở về bên cạnh gia gia, cố nở nụ cười: “Gia gia, công ty có chút việc, cháu phải đi giải quyết, xong sẽ quay lại thăm ông.”
“Ừ, đi đi.” Trần Minh Viễn gật đầu, nhìn theo bóng cháu gái rời đi.
Đến khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại, ánh mắt ông ảm đạm.
Sống đến từng tuổi này, ông chẳng lẽ lại không nhìn ra được tâm trạng của một người sao?
Xem ra, mạng già của ông, là chấm dứt ở đây rồi.
...
Đại học Tần Đô, ký túc xá.
Trần Lan ngộ đạo suốt một đêm, đến trưa mới quay lại ký túc, vừa mở cửa đã nghe tiếng thở dài.
“Ai, hôm nay sao nhiều chuyện vậy chứ, thật khiến người ta buồn cả ngày.”
La Đào đang ngồi trên ghế, nhìn điện thoại rồi than vắn thở dài, như có rất nhiều phiền muộn.
“Sao vậy?” Trần Lan thuận miệng hỏi.
“À, ngươi về rồi à, đêm qua không ngủ ở ký túc, ngươi không phải giấu ta để đi yêu đương vụng trộm đấy chứ?” La Đào nhìn thấy Trần Lan về thì lập tức bật dậy, đi đến trước mặt hắn.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Trần Lan liếc mắt.
“Ta nói cho ngươi biết, ngươi là em rể tương lai của ta, đừng có đi tìm bạn gái khác.”
“A? Khi nào thì ta thành em rể của ngươi rồi?” Trần Lan sững sờ, lập tức nở nụ cười đầy ẩn ý: “Còn nữa, chẳng phải ngươi không muốn ta làm em rể sao? Hôm nay đổi ý rồi à?”
“Đương nhiên là vì muội muội ta thích ngươi, tối qua ta thấy nó ngượng ngùng, còn nói sao Trần Lan ca ca không đến ăn cơm.” Lúc nói câu này, La Đào mang chút tức giận.
Trần Lan ngẩn người, xem ra La Đào không đùa – Lan Lan chẳng lẽ thật sự thích hắn?
Nhưng nghĩ lại thì cũng không có gì lạ, Lan Lan còn nhỏ, thiếu nữ xuân thì dễ nảy sinh tình cảm.
“Thôi thôi thôi, dừng lại, đừng nói chuyện này nữa, Lan Lan còn nhỏ, sau này tính. Trước nói xem vì sao ngươi thở dài, có chuyện gì sao?”
Hắn cả ngày đắm chìm trong ngộ đạo, không chú ý đến chuyện gì xảy ra trên Lam Tinh.
“Haiz, tất nhiên là chuyện của Viện sĩ Trần rồi.”