Trôi qua một giờ.
Đám yêu thú trên chiến trường đều đã bị tiêu diệt, mọi người đang thu thập thi thể yêu thú.
Không biết ai phát hiện ra, thịt của những con yêu thú này không chỉ ngon mà còn chứa đựng một chút linh khí yếu ớt.
Người thường ăn vào có thể tăng cường hệ miễn dịch, tu sĩ ăn vào thì có thể tăng thêm chút ít tu vi.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, yêu thú liền biến thành món ngon đặc sản trên bàn cơm của người Hoa Hạ.
Quả nhiên đúng với câu nói kia: Bất kể loài sinh vật ngoại lai nào đến Hoa Hạ, chỉ cần ăn được, thì đều sẽ trở thành động vật quý hiếm đang bị đe dọa.
"Miếng thịt này không tệ, cắt về nấu canh uống."
"Chỗ sườn này mới ngon nhất."
"Không tồi, tối nay có nguyên liệu để nướng sườn rồi."
"Lần này còn lấy được thi thể yêu thú Nguyên Anh, đến lúc đó nấu cơm ăn, nhất định có thể tăng tu vi."
"Vậy thì tối nay mọi người cùng nhau nướng thịt ăn đi, tụ họp vui vẻ một chút?"
"Có thể đấy, ý kiến không tệ."
Mọi người bàn bạc chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc linh thú nướng vào tối nay.
Trần Lan đứng một bên, bất đắc dĩ cười khổ.
Đám người này thật sự chẳng có chút cảm giác nguy cơ nào, đến bây giờ mà còn cười nói vui vẻ.
Nhưng mà, duy trì được tinh thần lạc quan cũng không tệ.
"Này, hai con yêu thú này, bọn ta muốn lấy."
Đúng lúc này, bảy tám người khoác áo choàng đỏ, ăn mặc đồng bộ, trông giống diễn viên xiếc hề đi tới.
Dẫn đầu là một tên đầu trọc, trông mặt mũi hung tợn.
Trần Lan cau mày nhìn sang — là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, phía sau đều là Kim Đan.
Bọn này là tổ chức nào vậy?
"Các ngươi là ai? Đây là yêu thú chúng ta giết, tại sao phải đưa cho các ngươi?" La Đào thấy chướng mắt, lập tức bước ra chỉ vào đám người kia mà hét.
Trên người hắn đồng thời bộc phát uy áp, Kim Đan viên mãn.
Tên đầu trọc kia thấy La Đào chỉ là Kim Đan, liền lạnh lùng cười: "Ha ha, chỉ là Kim Đan mà cũng dám càn rỡ?"
Lập tức, uy áp Nguyên Anh trung kỳ bùng phát.
La Đào chấn động, nhưng không hề sợ hãi: "Thôi đi, chỉ là Nguyên Anh thôi mà, ai chẳng có chứ?"
Nói xong, hắn liếc sang Trần Lan, ra hiệu bằng ánh mắt.
Lão Trần, tới lượt huynh lên sân khấu thể hiện rồi đó!
Trần Lan hơi trầm mặc, nhưng đám người này lại dám ức hiếp học trò của hắn ngay trước mặt, hắn không thể làm ngơ.
"Các ngươi là tổ chức nào?" Trần Lan nhìn đám người ăn mặc kỳ dị này, hơi nghi hoặc.
Hiện tại ở Hoa Hạ rốt cuộc có bao nhiêu tổ chức thế? Riêng tổ chức dân gian mà hắn biết đã hơn mười mấy cái rồi.
Đều là do một nhóm tu sĩ tự phát thành lập, không muốn gia nhập bộ Tu Quản, nên tự lập môn hộ, rồi dần dần phát triển.
"Nhậm Tiêu Dao." Tên đầu trọc mặt mũi kiêu ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
Nghe vậy, Trần Lan ngây ra — cái tên tổ chức này nghe quen tai quá, chẳng lẽ...
"Chẳng lẽ lão đại của các ngươi là?"
"Không sai, chính là người đó. Nếu không muốn chết, thì giao thi thể yêu thú ra đây." Tên đầu trọc nói mà chẳng chút sợ hãi.
Trần Lan càng thêm ngỡ ngàng — hắn từ bao giờ lại có một tổ chức như vậy?
Dù hắn thường không quan tâm người trong nước đang làm gì, nhưng mấy người này rõ ràng đi quá giới hạn rồi, dám lấy danh nghĩa của hắn đi lừa gạt, cướp bóc, giết người?
"Ngươi nói nhảm! Đại Đế làm sao có thể lập ra cái tổ chức như thế này, hơn nữa còn để cho loại người như ngươi tham gia!" La Đào trực tiếp mắng to.
Tiêu Dao Thiên Tôn và Trần Lan đều là người mà hắn vô cùng sùng bái — một là đứng đầu Kim Bảng, một là huynh đệ của hắn, lại còn rất chiếu cố hắn. Hắn tuyệt đối không cho phép ai sỉ nhục hai người này!
Tên đầu trọc không nói gì, chỉ lạnh lùng cười.
Từ một tuần trước, bọn hắn đã âm thầm giả mạo danh nghĩa này để bắt đầu lừa đảo.
Sau khi phát hiện Tiêu Dao Đại Đế không can thiệp, bọn chúng lại càng làm tới.
Dù sao thì vị Tiêu Dao Đại Đế kia bận như vậy, chắc không rảnh mà để ý đến bọn tiểu lâu la như chúng.
Chúng chỉ cần ức hiếp người thường là đủ, không quá mức thì cũng không có vấn đề gì.
Chẳng lẽ tùy tiện ức hiếp một người trên đường lại đúng ngay là Tiêu Dao Đại Đế?
...
Trần Lan hết cách rồi. Quả thực hắn không muốn quản mấy chuyện này, nhưng không ngờ mấy tên này lại dám giả mạo danh hiệu của hắn, rồi còn dám ức hiếp đến đầu hắn?
Chuyện này không thể không quản!
Bốp!
Trần Lan vung tay một cái trong hư không, tên đầu trọc liền bay ra xa, lăn lộn mười mấy vòng trên mặt đất mới dừng lại.
Thấy cảnh này, cả đám đàn em đều ngơ ngác, ngay cả các bạn học cũng trợn tròn mắt.
Ra tay này quá bất ngờ đi.
"Đại Đế, không thể bị sỉ nhục, chẳng lẽ các ngươi không biết?" Trần Lan bình tĩnh nói.
"Đúng đó! Mấy người các ngươi dám sỉ nhục Tiêu Dao Đại Đế, nếu để hắn biết, các ngươi tuyệt đối không sống nổi đâu!" La Đào phụ họa.
"Là ai dám sỉ nhục Tiêu Dao Đại Đế!"
Đúng lúc này, một giọng nói từ trên không trung truyền đến.
Khóe miệng Trần Lan nhếch lên — cuối cùng cũng chịu xuống rồi?
Oanh!
Một bóng người từ trên trời rơi xuống, hạ ngay trước mặt Trần Lan và La Đào.
Chờ bụi mù tản đi, một thiếu nữ thân hình thướt tha, ngực nở mông cong, dung mạo xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người.
Thấy thiếu nữ xinh đẹp, La Đào lập tức ngây người, những người khác cũng không dời nổi mắt.
Người đến chính là Phiêu Miểu tiên tử.
Trước đó, Trần Lan đã chú ý thấy Phiêu Miểu tiên tử ở trên không.
Nếu như hắn muốn giết sạch bọn kia, thì có thể dễ dàng làm được. Có điều hắn muốn xem Phiêu Miểu tiên tử có chịu xuống hay không.
Cuối cùng cũng thật sự xuống rồi.
"Là ai sỉ nhục Tiêu Dao Đại Đế!" Cố Oánh đảo mắt nhìn một vòng, tức giận quát.
Lại có người dám sỉ nhục đạo lữ của nàng?
"Bọn hắn!" La Đào thuận tay chỉ.
Đám tiểu đệ giật mình, hoảng hốt nhìn Phiêu Miểu tiên tử.
Thân phận đối phương rõ ràng không đơn giản.
"Các ngươi là ai? Tại sao lại sỉ nhục Tiêu Dao Đại Đế?" Cố Oánh hung tợn nhìn bọn họ.
"Ha ha, lại dám đánh ta? Là các ngươi ép ta đó!" Tên đầu trọc lúc này đứng dậy, cười lạnh.
Hắn lấy ra một viên đan dược từ trong giới chỉ rồi nuốt xuống.
Trong chốc lát, cảnh giới tăng vọt — Nguyên Anh viên mãn!
"Đi chết đi!" Hắn ngưng tụ linh khí thành kiếm, lao về phía Cố Oánh.
"Đồ rác rưởi." Cố Oánh nhíu mày, loại rác rưởi này cũng dám ra tay?
Không muốn sống nữa rồi.
Nàng tiện tay vung một cái, tên đầu trọc lại bay ra ngoài. Nhưng lần này, hắn không đứng dậy nổi nữa.
Cũng vì ra tay nên cảnh giới của Cố Oánh bị lộ — Độ Kiếp kỳ!
Thấy là Độ Kiếp kỳ đại lão, mọi người đều kinh hãi — đây là vị đại lão nào trên Kim Bảng?!
"Ta vừa nghe các ngươi nói gì mà Nhậm Tiêu Dao, Tiêu Dao Đại Đế là người lập tổ chức các ngươi?" Cố Oánh nhìn đám tiểu đệ còn sót lại, giọng lạnh như băng.
Nhưng trong lòng lại có chút kích động — chẳng lẽ nhanh như vậy đã có thể tìm được Tiêu Dao Đại Đế?
Tuy nhiên cảm xúc đó nhanh chóng bị thay thế bởi phẫn nộ.
Tiêu Dao Đại Đế sao có thể đi lập cái tổ chức hạ cấp như vậy!
Chắc chắn là bọn này cố ý lấy danh nghĩa của Đại Đế để lừa đảo.
"Không phải! Bọn ta đều bị tên đầu trọc đó lừa đến! Hắn nói có thể lợi dụng danh nghĩa Đại Đế để kiếm tiền, sau đó mới kéo bọn ta vào."
"Đúng đúng, tên đầu trọc đó kiếm không ít tiền rồi, còn thường xuyên cướp yêu thú người khác để ăn, đều là chủ ý của hắn."
"Chuyện không liên quan đến bọn ta!"
Mấy tên tiểu đệ lắc đầu liên tục, phủi sạch quan hệ.
"Dù là thật hay không, ta không cho phép các ngươi sỉ nhục đạo lữ của ta!"