Đây là một căn biệt thự.
Dư Tô...cùng 9 người chơi khác đang ngồi trên sô pha xa hoa ở đại sảnh. Cửa chính biệt thự đóng chặt. Tiếng mưa rơi tí tách không ngừng truyền vào.
Rèm cửa cũng bị kéo kín mít. Mọi ánh sáng đều đến từ đèn điện.
Sau vài giây ngắn ngủi đánh giá hoàn cảnh chung quanh, một thanh âm hoảng loạn từ bên cạnh vang lên:
"Đây...là đâu? Sao tôi lại ở chỗ này?"
"Chuyện gì vậy?" Một người khác cũng cau mày, biểu tình căng thẳng:
"Tôi rõ ràng đang ở trong nhà mình!"
Dư Tô ngẩn người, trong lòng mừng thầm -- Xuất hiện người chơi mới, chứng tỏ nhiệm vụ lần này độ khó đích xác không cao!
Vừa lúc nhiệm vụ tiến hành ở một căn biệt thự trang hoàng không tồi, thực sạch sẽ, có thể xem như tới thám hiểm một chuyến.
Thanh niên mặt áo thun hồng ngồi đối diện Dư Tô nhìn những người khác một vòng, mở miệng:
"Xem ra độ khó của nhiệm vụ lần này không cao. Tổng cộng có mấy người mới? Giơ tay lên xem."
2 người lên tiếng khi nãy liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi...giơ tay. Người nữ ngồi bên trái Dư Tô cũng giơ tay.
Dư Tô không khỏi nhìn qua -- có giơ tay hẳn là...người mới, nhưng biểu hiện của cô nàng này lại khá bình tĩnh, một câu cũng chưa nói.
Thanh niên áo hồng nói tiếp:
"Lần này người chơi quá nhiều. Hay chúng ta đừng báo tên, thay bằng đánh số nhớ người. Về sau, nếu ai muốn lén trao đổi tên họ cũng được.
Theo thứ tự từ tôi bắt đầu. Tôi số 1. Chút nữa chắc phải tìm xem có nhãn mác gì có thể dán lên quần áo hay không."
Dư Tô đếm qua. Nàng số 7.
Người chơi mới ngồi bên trái nàng Số 8. Hai người mới còn lại lần lượt là Số 3 và Số 5.
Trừ bỏ Dư Tô cùng Số 8, tất cả người chơi còn lại đều là nam.
Ở thời điểm Dư Tô dùng ánh mắt đánh giá chung quanh. Người chơi khác cũng làm giống nàng, phi thường cẩn thận xem xét từng người một. Trừ bỏ các người chơi mới còn chưa rõ ràng lắm tình huống.
Ước chừng 3 phút sau, âm báo di động của tất cả đồng loạt vang lên.
Những người chơi có kinh nghiệm nhanh chóng cúi đầu nhìn di động. Ba người mới thấy người khác làm liền làm theo.
Dư Tô mở di động, chỉ thấy trên màn hình xuất hiện tổng cộng 2 câu.
【Mỗi 3h10" sáng sẽ tuyên bố nhiệm vụ.
Lưu ý: Nữ tử bên trái hiện tại là em gái ruột của người chơi.】
Dư Tô xem xong, không khỏi quay đầu nhìn Số 8. Đối phương cũng vừa vặn nhìn về phía nàng. Ánh mắt 2 người chạm nhau. Nữ tử khẽ cười, mở miệng:
"Xin chào, tôi tên......"
"Từ từ." Dư Tô cắt lời Số 8, liếc mắt nhìn những người khác, trầm giọng nói:
"Đừng tiết lộ thông tin."
Nếu APP đã phân phối nữ tử làm cộng sự với nàng, tất nhiên phải tận lực hỗ trợ.
"A......" Nữ tử che miệng, nghiêm túc gật đầu:
"Đã biết, cảm ơn."
Lúc này, Số 1 - thanh niên áo hồng hỏi:
"Còn ai được phân làm cộng sự với người mới nữa?"
Số 2 cùng Số 6 đồng thời đáp một tiếng.
Số 1 gật đầu:
"Ba người nhớ nói cho bọn họ quy tắc trò chơi. Tuy rằng bọn họ mới đến, nhưng mọi người ai cũng đều từ vị trí này lăn lộn tới bây giờ, có thể chiếu cố thì chiếu cố một chút."
"Vậy tin nhắn nhiệm vụ của các người chơi không bị phân cộng sự là gì?" Hỏi chuyện chính là Số 2 - thanh niên nhuộm tóc vàng.
Số 9 bắt chéo chân, quơ quơ di động trong tay. Biểu tình phi thường nhẹ nhàng:
"Chỉ ghi là nhiệm vụ tới 3h10" sáng mới tuyên bố, còn sớm."
"Xem ra, trừ bỏ thông báo về cộng sự, nội dung các tin nhắn đều giống nhau." Số 10 nói.
Số 2 nhìn người chơi mới bên cạnh hắn, nhận xét:
"Ba người mới lần này không tệ. Ít nhất đến bây giờ chưa ai làm xằng bậy."
Nghe hắn nói vậy, Dư Tô liền nhớ tới nam nhân nàng gặp được ở lần đầu tiên tiến vào nhiệm vụ.
"Vậy ba người trước tiên nói cho cộng sự của mình về tình huống cơ bản..." Số 1 đứng dậy, liếc mắt lên lầu hai:
"Nơi này có khá nhiều phòng. Những người còn lại tách ra, tới các nơi nhìn xem, làm quen trước hoàn cảnh. Nếu có phát hiện gì, nhanh chóng nói cho người khác."
Lúc này, Số 6 cười khẩy một tiếng.
Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng rơi xuống trên người hắn.
Dưới tầm mắt của mọi người, Số 6 chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Số 1, trên mặt treo nụ cười hài hước, chậm rì hỏi:
"Sao chỉ mới mấy câu, anh liền thành nhóm trưởng rồi?"
Số 1 nhún vai, vặn ngược lại:
"Từ nãy tới giờ tôi có nói câu nào vì lợi ích của bản thân chưa? Chẳng lẽ hiện tại anh cảm thấy, không nên tách ra như lời tôi nói?"
Số 2 lên tiếng:
"Số 1 chẳng qua là nói ra chuyện chúng ta cần làm mà thôi. Tính như hắn không nói, chúng ta vẫn sẽ làm như vậy.
Số 6, nhiệm vụ còn chưa tuyên bố, hà tất lúc này đã bắt đầu gây sự? Chẳng lẽ...nhiệm vụ của "kẻ phản bội" được tuyên bố trước?"
Số 6 bật cười, nhướng mày nhìn Số 2:
"Hiện tại rốt cuộc là ai đang gây sự?"
"Được rồi, đều là nam tử hán, cãi qua cãi lại như mấy bà thím ngoài chợ vậy!" Số 4 cau mày đứng dậy:
"Nên làm gì thì làm đi, lãng phí thời gian đối với mọi người đều không có lợi."
Hắn nói xong, cất bước vòng qua sô pha, hướng tới cầu thang.
Những người khác đang định chia ra hành động. Lúc này, cánh cửa bên trái đại sảnh bỗng lặng yên không tiếng động mở ra.
Một bóng người cao gầy xuất hiện, không nhanh không chậm cất bước tới chỗ bọn họ. Hắn mặc một bộ vét đen tiêu chuẩn. Vừa xuất hiện một khắc, các người chơi liền nhận ra được thân phận của hắn. Thực hiển nhiên, người này chính là quản gia của căn biệt thự.
Mặc dù vậy, các người chơi vẫn đồng thời sửng sốt. Bởi vì bọn họ đều không nghĩ tới, tràng nhiệm vụ này có NPC.
Bọn họ tiến vào nhiệm vụ một hồi lâu, còn ở đây lớn tiếng nói chuyện. Nhưng tới bây giờ, NPC mới xuất hiện.
Số 4 đã đạp một chân lên bậc cầu thang liền rút về, tới đứng cùng các người chơi khác.
Dư Tô quay đầu, ra hiệu cho cộng sự của mình giữ im lặng. Đối phương ngoan ngoãn gật đầu.
Quản gia mở miệng:
"Các vị đại sư tới có hơi đột xuất. Lão gia và phu nhân hiện không ở nhà, thỉnh các vị thứ lỗi. Tôi sẽ an bài phòng nghỉ, chuẩn bị bữa tối cho các vị."
Mọi người sửng sốt. Số 1 hỏi:
"Ông gọi chúng tôi là đại sư?"
Quản gia ngẩn ra, nghi hoặc nói:
"Mấy người không phải đại sư tới trừ tà cho biệt thự chúng tôi sao?"
Các người chơi lập tức minh bạch. Nhiệm vụ nhất định cùng điểm này có quan hệ.
Dư Tô thầm nghĩ, xét theo thân phận của bọn họ, hẳn là tới giúp biệt thự trừ ma đuổi quỷ.
Biệt thự ma ám. Đây là chuyện mà khi bọn họ tiến vào nhiệm vụ một khắc liền chuẩn bị tâm lý. Bất quá, không ngờ lần này bọn họ lại thành đại sư trừ ma.
"Bữa tối gì đó không cần gấp." Số 9 vẫn như cũ bắt chéo chân, thản nhiên ngồi tại chỗ, dựa lưng vào sô pha, tay đáp lên thành ghế, nhìn quản gia nói:
"Trước mắt, quan trọng nhất là sơ lược cho chúng tôi về tình huống nơi này."
Quản gia nghe vậy, tán đồng gật đầu, nhìn Số 9 cười đáp:
"Vị đại sư này nói đúng. Ngài có gì muốn biết cứ việc hỏi. Chỉ cần tôi biết sẽ toàn bộ nói ra, không có nửa lời giấu diếm."
Số 9 ngáp một cái, chậm rãi nói:
"Từ nguyên nhân sự việc đến hết thảy lúc sau, tất cả tôi đều muốn nghe kỹ càng tỉ mỉ một lần. Không biết...quản gia có thời gian hay không?"
"Đương nhiên." Quản gia mỉm cười. Ánh mắt đảo qua những người trong phòng một vòng, bắt đầu kể:
"Sự tình phát sinh từ 4 tháng trước......"
Dư Tô nghiêm túc lắng nghe. Qua lời quản gia thuật lại, nàng đã biết đại khái tình huống.
Đầu tiên, chủ nhân của căn biệt thự này họ Tiền, có tất cả 2 con. Con gái đầu lòng năm nay 13 tuổi. Con thứ là nam, mới vừa tròn 2 tuổi.
Hiện tại, nam nữ chủ nhân sở dĩ không ở nhà, chính là vì dẫn con trai ra ngoài xem bệnh.
Mà bé gái 13 tuổi kia, đã chết cách đây 4 tháng.
Nguyên nhân chết do nhảy lầu. Địa điểm tại một trung tâm thương mại sầm uất. Căn cứ theo camera theo dõi, cô bé này tự đi lên tầng 8, đứng ở cửa sổ một lát, sau đó đột nhiên mở cửa sổ, trực tiếp nhảy xuống.
Nói cách khác, là tự sát.
Không có bất cứ di thư gì lưu lại, chỉ là trên thân thể rải rác một ít vết thương, có cũ có mới. Mà điểm này mãi cho đến khi cảnh sát khám nghiệm tử thi, nam nữ chủ nhân mới biết.
Cô bé này rốt cuộc vì lý do gì thương tổn bản thân, thậm chí nhảy lầu tự sát, hiện vẫn là bí ẩn chưa có lời giải.
Quản gia đương nhiên cũng hoàn toàn không biết nguyên nhân cụ thể là gì. Nói xong, hắn liền nhảy tới những hiện tượng bất thường xảy ra trong biệt thự dạo gần đây.
Mới đầu là đồ đạc trong các phòng không thể hiểu được thay đổi vị trí. Sau đó là một ít món đồ nhỏ đột nhiên biến mất hoặc hư hao. Trong biệt thự thường xuất hiện vài dấu vết kỳ quái. Cứ đến nửa đêm, tất cả mọi người lại nghe thấy những tiếng động quỷ dị.
Quản gia nói tới đây liền rụt cổ, nhìn ngó khắp nơi, đè thấp thanh âm nói:
"Tôi nghe được nửa đêm có người ở ngoài hành lang đi lại, lộp cộp lộp cộp, kéo dài thật lâu. Rất là rợn người!"
Số 10 hỏi: "Ông có ra ngoài xem không? Biết đâu đó là người sống trong biệt thự?"
Quản gia cười khổ lắc đầu:
"Không có khả năng. Đầu tiên, biệt thự trừ bỏ tôi và 1 bảo mẫu, cũng chỉ có 1 thợ làm vườn tại hậu viện cùng 1 tài xế. Lão gia và phu nhân đều ở lầu hai. Để tiện cho lão gia và phu nhân sai việc, phòng của tôi liền ngay bên cạnh. Mà phòng bảo mẫu ở dưới tầng trệt. Cho nên, không có khả năng là người khác đi lại bên ngoài."
"Lỡ như Tiền tiên sinh hoặc Tiền phu nhân mộng du thì sao?" Số 3 là người mới, tuy rằng còn chưa làm rõ tình huống hiện tại, nhưng đã nhịn không được gia nhập thảo luận.
Quản gia nhìn về phía hắn, lắc đầu:
"Thời điểm tiếng bước chân xuất hiện lẫn biến mất, chốt cửa phòng cách vách đều không có động tĩnh. Hơn nữa, tiếng bước chân kia ngay cả lão gia lẫn phu nhân đều nghe được.
Không dối gạt các vị, lão gia và phu nhân vì chuyện này đã chuyển nhà mấy lần. Trừ bỏ các căn biệt thự, Tiền Gia ở bên ngoài còn sở hữu vài khách sạn.
Nhưng kỳ quái là...bọn họ dọn tới chỗ nào, hiện tượng lạ liền phát sinh chỗ đó.
Cho nên, bọn họ cảm thấy dọn đi cũng vô dụng, cuối cùng vẫn về nơi này. Bây giờ lão gia và phu nhân mời các vị đại sư tới đây, là muốn từ căn nguyên giải quyết vấn đề.
Tiểu thiếu gia sinh bệnh. Phu nhân nhất quyết cho rằng cùng tà ám nơi này có quan hệ. Cho nên hy vọng các vị đại sư có thể mau chóng giải quyết nó. Sau khi thành công, thù lao tất nhiên vô cùng hậu hĩnh."
Dư Tô hỏi:
"Nếu là về biệt thự bị ám, vì sao trước tiên lại kể chuyện con gái của Tiền tiên sinh tự sát? Có phải ông cảm thấy, giữa 2 chuyện này có liên quan với nhau hay không?"
Quản gia trầm mặc một hồi, gật đầu:
"Là thế này, khi các hiện tượng lạ bắt đầu không lâu. Chính là ở thời điểm biệt thự đột nhiên mất hoặc hư hao vài món đồ. Tất cả đều là đồ lúc tiểu thư còn sống từng sử dụng, hoặc là đồ tiểu thư phi thường yêu thích. Ngoài ra......"
Hắn nói tới đây, ánh mắt lại nghi thần nghi quỷ nhìn qua các góc phòng, cho đến khi Số 4 mất kiên nhẫn, nhịn không được thúc giục, mới tiếp tục nói:
"Về sau, biệt thự bắt đầu xuất hiện vài dấu vết kỳ quái. Trong đó có 1 dấu vết là do người giúp việc vào quét tước phòng của tiểu thư phát hiện -- Một dấu chân máu, kích cỡ vừa đúng với của bé gái mười hai mười ba tuổi."
Nghe hắn nói vậy, khả năng con ma theo ám biệt thự là người con gái đã mất cực cao.
Số 1 hỏi:
"Quản gia, ông làm ở đây bao lâu rồi?"
Quản gia sửng sốt một chút, đáp:
"Đã hơn 1 năm."
"Xảy ra chuyện quỷ dị như vậy, rất có khả năng sẽ bỏ mạng." Số 1 hỏi tiếp:
"Vậy sao ông còn muốn ở chỗ này? Nếu ông từ chức, chẳng lẽ tiên sinh cùng phu nhân không đáp ứng?"
Quản gia lắc đầu:
"Đại sư, tiền lương lão gia trả tôi rất cao. Tôi hiện đang vay tiền mua nhà, mỗi tháng đều phải trả góp ngân hàng, nếu bỏ việc, chỉ sợ không còn đủ khả năng chi trả.
Quan trọng nhất là, tuy rằng những hiện tượng lạ trong biệt thự đã xảy ra hơn nửa tháng nay, nhưng đến bây giờ...còn chưa phát sinh chuyện gì nghiêm trọng."
"Đợi phát sinh chuyện gì nghiêm trọng, coi chừng chạy không kịp." Số 9 chống cằm, cười tủm tỉm nói.
Quản gia nhìn thoáng qua cửa chính biệt thự đang khép chặt, thanh âm lại thấp xuống vài phần:
"Kỳ thật còn có 1 nguyên nhân. Hiện tại những hiện tượng lạ phát sinh, trừ bỏ ở phòng của tiểu thư, chính là ở phòng lão gia và phu nhân. Phòng tôi vẫn chưa từng xuất hiện qua, cho nên...." Ông ta ngượng ngùng cười vài tiếng.
Dư Tô thầm nghĩ. Nói vậy, tuy rằng còn không biết vì nguyên nhân gì, nhưng vong hồn của cô bé kia rất có khả năng chỉ nhằm vào cha mẹ mình?
Bất quá...đó là trước kia.
Hiện tại các người chơi đã tiến vào nhiệm vụ. Dựa theo kinh nghiệm của nàng, chỉ sợ vong hồn thực mau liền tùy ý gϊếŧ người.
Đặc biệt là các người chơi càng phải cẩn thận hơn.
"Hết rồi sao? Còn sót thông tin gì không?" Số 2 hỏi:
Quản gia trầm ngâm một lát, lắc đầu:
"Không còn, tôi chỉ biết nhiêu đó."
Số 9 thả tay xuống, chậm rãi đứng dậy:
"Vậy làm phiền quản gia an bài phòng nghỉ cho chúng tôi trước."
Quản gia cười đáp:
"Các vị đại sư xin đi theo tôi. Phòng đã sớm chuẩn bị xong, chỉ chờ các vị chọn lựa."
Bên trái lầu một, kế bên thư viện có 2 phòng dành cho khách.
Lầu hai còn 3 phòng trống. Phòng ngủ của vợ chồng họ Tiền ở lầu hai. Bên phải là phòng quản gia. Bên trái là phòng chuẩn bị trước cho con trai út. Phòng kế tiếp đóng chặt cửa, phía trên còn dán 1 lá bùa màu vàng. Không cần hỏi cũng biết, khẳng định là phòng của người con gái lớn.
Lầu ba có 1 phòng tập Yoga. Gần ban công bên kia là phòng tập Gym. Mặt khác có 2 phòng trống đã có sẵn các đồ nội thất cơ bản, thoạt nhìn mới vừa chuẩn bị không lâu, hẳn là để nghênh đón các "đại sư".
Số lượng phòng vừa đủ cho các người chơi ở.
Số 1, Số 4, Số 9 và Số 10 không có cộng sự. Mỗi người ở riêng một phòng.
Số 2 cùng cộng sự Số 3 một phòng. Số 6 cùng Số 5 một phòng. Dư Tô cùng Số 8 một phòng.
Dư Tô chọn phòng cuối hành lang lầu hai. Cách vách là Số 9. Kế tiếp nữa là phòng của Số 4.
Phân phòng xong, bốn người chơi không có cộng sự liền đi theo quản gia đến các nơi quan sát. Ba người có cộng sự thì ở trong phòng hướng dẫn quy tắc cơ bản của nhiệm vụ cho người mới.
Trừ bỏ các quy tắc mấu chốt như nhiệm vụ hoàn thành sẽ đạt được tiền thưởng, đạo cụ, điểm thuộc tính. Tất cả những gì có thể nói Dư Tô đều nói, bao gồm việc tài khoản người chơi có thể bị chiếm đoạt.
Số 8 vẫn luôn an tĩnh nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng kinh ngạc cảm thán, nhưng trước sau không hề mở miệng cắt lời nàng.
Chờ đến khi Dư Tô nói xong, Số 8 mới lên tiếng:
"Nếu không thể báo tên thật, tiền bối có thể kêu tôi Ngô Nhã."
"......"
"Tiền bối cũng đừng gọi, kêu...Lý Ngũ là được." Dư Tô nói.
"Ok, Lý Ngũ tỷ." Ngô Nhã nhoẻn miệng cười. Hai con mắt dưới lớp mái ngố vừa tròn vừa sáng, thoạt nhìn có chút đáng yêu.
"Còn gì không hiểu không?"
"Đã hiểu đã hiểu!" Ngô Nhã liên tục gật đầu:
"Bất quá, có một chuyện cần nói trước, đó là...tôi có hơi...miệng quạ đen."
Dư Tô sửng sốt: "Miệng quạ đen?"
Ngô Nhã lộ ra nụ cười khổ:
"Không biết vì sao, từ nhỏ đến lớn miệng tôi đều rất linh. Ngặt nỗi, chuyện tốt không linh, chuyện xấu lại linh. Cho nên, tôi luôn phải tận lực ít nói."
"..." Dư Tô hình như đã đoán được lý do ở thời điểm tiến vào nhiệm vụ, Ngô Nhã biểu hiện không giống hai người chơi mới khác.
Nàng đứng lên:
"Được rồi, nếu không còn gì thắc mắc, chúng ta mau ra ngoài cùng những người khác đi tham quan nơi này, làm quen một chút hoàn cảnh."
Kỳ thật, người mới lần này không chỉ tố chất không tồi, mà vận may còn khá tốt. Ngẫm lại khi đó nàng vừa tiến vào không lâu, liền tận mắt chứng kiến một nam nhân bị nước mưa ăn mòn thành bãi máu......
Hai người mở cửa xuống lầu, vừa lúc quản gia đang dẫn các người chơi đi về phía phòng bếp.
Bọn họ lập tức gia nhập đội ngũ.
Dạo xong toàn bộ lầu một, quản gia đi đến trước cửa sổ kéo ra bức màn, quay đầu nói với mọi người:
"Bên kia chính là hậu hoa viên. Mặt sau còn có bể bơi. Bất quá hiện tại đang mưa lớn, không thể dẫn các vị qua tham quan được."
Vốn dĩ nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, các người chơi liền biết không thể đi ra, cho nên lúc này cũng không cảm thấy thất vọng. Dạo qua các nơi xong, thừa dịp quản gia đi chuẩn bị bữa tối, các người chơi lại tụ tập cùng nhau.
Số 2 nói:
"Quản gia không phải nói còn một bảo mẫu nữa sao? Từ đầu đến giờ vẫn chưa thấy."
"Phỏng chừng là bị dọa sợ đến từ chức, nếu bảo mẫu còn ở đây, cũng sẽ không do chính quản gia đi chuẩn bị đồ ăn." Người chơi mới - Số 5 lần đầu tiên lên tiếng.
"Trước đừng để ý chuyện này." Số 4 tính tình có vẻ nóng nảy, nôn nóng hỏi:
"Mọi người đều đã nhìn một vòng toàn bộ biệt thự, có phát hiện chỗ nào kỳ quái không?"
Những người khác nhìn nhau, đều lắc đầu.
Số 1 nói: "Nhiệm vụ còn chưa tuyên bố, hiện tại đương nhiên sẽ không phát hiện. Chờ đến 3h10" sáng, nhiệm vụ ra tới, khẳng định có thể biết được chút gì. Cho nên bây giờ mọi người không cần sốt ruột, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống. Đến tối chúng ta tập hợp lại, cùng nhau tiếp nhận nhiệm vụ. Nếu có "kẻ phản bội" hay gì đó, cũng có thể trước tiên bắt tới."
Số 6 tặc lưỡi một tiếng:
"Trước tiên bắt tới? Suy nghĩ thật đơn giản. Số 1, không phải anh chỉ mới trải qua 2 lần nhiệm vụ đi? Cái APP này sẽ cho chúng ta bắt được kẻ phản bội dễ dàng như vậy? Quả thực người si nói mộng!"
Số 1 liếc hắn, nhàn nhạt đáp:
"Chưa thử sao biết bắt không ra? Số 6, mặc kệ đề nghị của tôi là suy nghĩ đơn giản hay thế nào, ít nhất tôi đang vì tập thể suy xét. Còn anh? Liên tiếp 2 lần cùng tôi đối nghịch, anh sẽ không thật sự có vấn đề đi?"
Số 6 nhún vai, chỉ tay vào Số 5:
"Nếu tôi có vấn đề, người mới mà nhiệm vụ phân phối cho tôi cũng có vấn đề. Các người cảm thấy có khả năng sao?"
Số 2 khoanh tay trước ngực, nhướng mày nói:
"Làm gì không có khả năng? Tỷ lệ người mới làm phản diện đích xác rất nhỏ, nhưng không ai dám đảm bảo hoàn toàn không có. Hơn nữa, ai nói nhiệm vụ giữa cộng sự nhất định tương đồng?"
"Các người có thể câm miệng hay không?" Số 4 lại lần nữa bực bội chặn miệng bọn họ:
"Mấy đại nam nhân ở chỗ này đấu võ mồm làm gì? Có bản lĩnh liền đánh một trận!"
Số 6 câu lên khóe miệng:
"Không thành vấn đề, đánh thì đánh."
Số 1 hừ lạnh một tiếng:
"Tôi không ấu trĩ như vậy, lấy đại cục làm trọng."
"Vậy anh là đang nói tôi ấu trĩ?" Số 6 bắt được ám chỉ của Số 1.
Mắt thấy lại muốn cãi nhau, Số 9 chậm rãi thở dài một hơi, mở miệng:
"Trong bếp có dao, ai bắt được trước liền thắng. Chạy nhanh đi."
Dư Tô nâng tay đè huyệt thái dương. Loại trường hợp người đông lại nhìn nhau không vừa mắt này thật là làm người ta đau đầu.
Số 1 không nhúc nhích. Số 6 vừa bước tới phòng bếp hai bước. Quản gia liền từ trong đẩy xe thức ăn ra.
Thấy Số 6, quản gia còn cảm kích cười hỏi:
"Đại sư muốn tới hỗ trợ sao? Tôi sao có thể không biết xấu hổ để khách nhân tự động tay. Đồ ăn đã chuẩn bị xong, thỉnh mọi người ngồi xuống bàn."
"......" Số 6 chỉ có thể nghẹn cơn tức về.
○●○Th-Kh●○●
Cái gọi là đồ ăn, kỳ thật chỉ là một ít thịt chín dùng hộp giữ tươi. Còn có các loại thức ăn được gọi giao tới. Chỉ có cơm thoạt nhìn vừa mới nấu, bốc hơi nóng hổi.
Mặc kệ thế nào, ít nhất đồ ăn hẳn là an toàn -- Nếu là đồ ăn từ biệt thự làm, còn phải lo có cái gì kỳ quặc trộn lẫn vào, ví dụ như thịt người hay không. Cơm hộp sẽ không đến mức vậy đi?
Quản gia nói, bảo mẫu 3 ngày trước thật sự chịu không nổi, đã từ chức. Hiện tại cặp phu thê kia lại đang bị ma quỷ quấy phá làm sứt đầu mẻ trán, nên vẫn chưa tìm bảo mẫu mới. Cho nên, đồ ăn trong nhà đều là đặt bên ngoài. Chỉ có cơm nấu bằng nồi cơm điện tương đối dễ, quản gia mới tới nấu.
Dư Tô ăn rất nhiệt tình. Ngô Nhã cũng bới thêm một chén, ăn đến ợ ra một tiếng.
Dư Tô buồn cười hỏi:
"Nói ăn không vô còn ăn nhiều như vậy?"
Ngô Nhã ngẩn người, nhỏ giọng hỏi:
"Không phải cô cố ý ăn nhiều để lấy sức sao?"
"......"
"Tôi chỉ là tương đối...thích ăn." Dư Tô đáp:
"......Thì ra là thế." Ngô Nhã cúi đầu ngậm một muỗng cơm, nhịn không được "phụt!" một tiếng bật cười.
Dư Tô bị Ngô Nhã ảnh hưởng, cũng nhịn không được cười.
Số 6 nhìn bọn họ, câu lên khóe miệng:
"Hai người nữ các cô làm gì tự nói tự cười? Giống như hai đồ ngốc bạch ngọt vậy."
Nụ cười của Ngô Nhã cứng lại một
chút, Dư Tô còn chưa mở miệng, đã chỉ tay vào Số 6 mắng:
"Anh mới là ngốc bạch ngọt, ngốc đến mức ngay cả ghế dưới mông sắp gãy cũng không biết!"
Đây là thể loại mắng chửi gì?
Số 6 bị lời này của Ngô Nhã làm đơ ra một chút. Vài giây sau, "răng rắc!", ghế dựa dưới mông hắn đột nhiên gãy một chân. Không kịp phòng ngừa, hắn liền ngã ngửa ra sau, cái ót đập xuống sàn nhà, phát ra một tiếng kêu thống khổ.
Dư Tô kinh ngạc quay đầu. Những người khác cũng đều sửng sốt nhìn về phía Ngô Nhã.
Ngô Nhã cười cười, dưới ánh mắt của mọi người, thẹn thùng nói:
"Chỉ là chút năng lực nho nhỏ. Mọi người đừng sợ. Tôi nói không chết ai đâu."