Dư Tô kéo Ngô Nhã đi tới đầu bên kia hành lang, đưa danh thiếp của mình cho Ngô Nhã.
“Trận nhiệm vụ này hẳn là sắp kết thúc, sau khi ra ngoài suy xét một chút, nếu nguyện ý gia nhập tổ chức chúng tôi, liền gọi số này.”
Ngô Nhã cúi đầu nhìn tấm danh thiếp màu đen chữ bạc, ngẩng đầu hỏi:
“Chức danh……Linh vật?”
Dư Tô đỡ trán:
“Trong tổ chức có một tên ngốc, in sai danh thiếp, không cần để ý chi tiết này!”
Thời điểm lấy danh thiếp mới từ tay Vương Đại Long, nàng liền cảm thấy vẫn là chức danh tổng giám đốc tương đối dễ nghe. Lúc ấy nàng còn xúi Bạch Thiên đập Vương Đại Long một trận, nhưng mà……
“À……” Ngô Nhã cúi đầu, rõ ràng đang nhịn cười, một hồi lâu mới nghiêm túc nói:
“Ok, Lý Ngũ tỷ, sau khi ra ngoài tôi sẽ suy xét. Tỷ tốt như vậy. Mặc kệ có gia nhập hay không, tôi đều sẽ liên hệ.”
Dư Tô đang muốn nói chuyện, khóe mắt thoáng nhìn thấy Số 9 từ đầu bên kia đi tới.
Ngô Nhã thấy nàng nhìn phía sau, cũng quay đầu, sau đó cảnh giác hỏi:
“Anh muốn làm gì?” Nàng còn nhớ kỹ, trước đó Số 9 muốn gϊếŧ nàng.
Số 9 nhìn Ngô Nhã, đi lướt qua, tới trước mặt Dư Tô, vươn tay cười hỏi:
“Tôi có thể gia nhập không?”
“……” Dư Tô rũ mắt nhìn cái tay duỗi ra trước mặt mình, đề phòng hỏi:
“Lý do gì muốn gia nhập? Anh chưa có tổ chức?”
Số 9 nhún vai, bất đắc dĩ nói:
“Tất cả mọi người đều cho rằng tôi có tổ chức. Đây là nguyên nhân đến nay tôi vẫn không có tổ chức.”
Bởi vì tất cả mọi người cảm thấy hắn có tổ chức, cho nên chưa từng có ai mời hắn.
Dư Tô: “……” Còn có loại lý do này?
Số 9 lại lộ ra nụ cười như hồ ly:
“Trong số các người chơi còn sống, Số 6 nói quá nhiều, tôi chướng mắt. Số 10 giống vậy. Còn cô, đủ cẩn thận, đủ cảnh giác, cũng thực trấn định, hẳn là một đồng đội không tồi.”
Quan trọng hơn là, cứ đơn đả độc đấu, hiểu biết đối với APP sẽ không bằng người chơi có tổ chức. Hiện tại tràng nhiệm vụ thứ bảy của hắn sắp kết thúc, số lần nhiệm vụ càng nhiều, chỉ sợ sẽ càng khó.
Hắn cần gia nhập một tổ chức, nắm giữ càng nhiều tư liệu về nhiệm vụ.
Dư Tô nhìn chằm chằm vào mắt số 9, cẩn thận đánh giá, vẫn nhìn không ra hắn rốt cuộc có phải đang nói dối hay không.
Không thể không thừa nhận, người này thoạt nhìn rất lợi hại, cự tuyệt có hơi đáng tiếc.
Bất quá, hắn lại cho người ta cảm giác nguy hiểm, không phải dạng người chỉ qua một trận nhiệm vụ liền có thể hoàn toàn tín nhiệm.
Số 9 nghiêng đầu, nụ tươi càng thêm phóng đại:
“Cô lo cái gì? Chẳng lẽ sợ tôi muốn số điện thoại để quấy rối cô?”
Nói cũng đúng, không thù không oán, chẳng lẽ hắn ăn no rửng mỡ ra ngoài kiếm chuyện?
Dư Tô đáp: “Tôi chỉ cầm theo một tấm danh thiếp. Anh trực tiếp nhớ số đi……”
Nàng nhỏ giọng lặp lại vài lần. Số 9 ghi nhớ một hồi, gật đầu:
“Được rồi, sau khi rời khỏi đây sẽ liên lạc.”
Lúc này, bóng đèn trên hành lang bỗng nhiên bắt đầu chớp tắt.
Tầm mắt các người chơi không hẹn mà cùng mà nhìn về phía phòng ngủ chính. Vài giây sau, bọn họ thấy một cô bé mặc váy màu vàng nhạt từ bên trong ván cửa chậm rãi đi ra.
Cô bé thoạt nhìn mười hai mười ba tuổi. Một đầu tóc dài đen nhánh nhu thuận. Diện mạo tuy rằng không tính xinh đẹp xuất sắc, nhưng lúc cười rộ lên hai mắt cong cong. Đáy mắt giống như đựng đầy tinh quang, rất hấp dẫn người khác.
Bộ váy màu vàng nhạt thủ công tinh xảo, cắt may kỹ lưỡng, nhưng tựa hồ có hơi không vừa thân.
Trong tay cô bé nắm 2 sợi xích sắt, đứng ở ngoài hành lang hướng về phía các người chơi lộ ra gương mặt tươi cười xán lạn, nhẹ nhàng nói:
“Cảm ơn.”
Hai đầu xích sắt bị cô bé nắm trong tay. Hai đầu khác còn ở bên trong cánh cửa. Có vẻ thứ mà nó buộc vào so với cô bé cao hơn rất nhiều.
Xích sắt nhẹ nhàng đong đưa. Cô bé nhíu mày, bắt lấy dây xích dùng sức túm ra ngoài một chút, lạnh giọng quát:
“Cút ra đây!” Thời điểm hô lên những lời này, bề ngoài của cô bé trong một hai giây biến thành bộ dạng váy đỏ khủng bố, chỉ còn lại nửa cái đầu, nhưng trong nháy mắt lại trở về sạch sẽ bình thường.
Hai sợi xích bị hơi run lên. Ngay sau đó, một nam nhân nổi lơ lửng, cả người nát nhừ từ bên trong cánh cửa chậm rãi phiêu đãng ra tới.
Hai chân hắn từ đầu gối trở xuống hoàn toàn biến mất. Miệng vết thương đứt gãy, so le không đồng đều, vừa nhìn liền biết là bị thứ gì từng ngụm cắn rớt.
Toàn thân hắn che kín vết thương. Hai cánh tay cũng chỉ dư lại một ít huyết nhục dính ở trên xương cốt. Đầu và cổ còn tính hoàn hảo. Mà một trong hai sợi xích đang xuyên qua cổ hắn, giống như dắt súc sinh.
Sau khi hắn ra tới, một nữ nhân theo sát đi ra. Sợi xích khác đúng là xuyên ở trên cổ nữ nhân này.
Tay chân nữ nhân vẫn hoàn hảo không tổn hao gì. Toàn thân chỉ có vết thương duy nhất……ở bụng.
Nhìn đến nữ nhân kia một khắc, Ngô Nhã hô lên một tiếng, vừa ghê tởm vừa kinh ngạc bắt lấy tay Dư Tô.
Dư Tô cũng cảm thấy thực ghê tởm ——
Bụng nữ nhân bị móc ra một cái động rất lớn, đến độ toàn bộ thịt trên bụng đều không có. Mà bên trong…hẳn cũng không còn nội tạng.
Sở dĩ nói hẳn là, bởi vì ở trong bụng nữ nhân đang cuộn tròn một đứa bé trai nho nhỏ.
Khuôn mặt đứa bé đã tái xanh. Đôi mắt vừa to vừa sáng xuyên thấu qua bụng nữ nhân, mới lạ nhìn khắp nơi bên ngoài.
“Bây giờ bọn họ có thể đi tạ lỗi với mẹ.”
Cô bé nắm xích sắt, xoay người hướng về phía các người chơi cúi đầu một cái. Ngay sau đó, ba vong hồn ở trên hành lang dần dần trong suốt mơ hồ, cho đến khi biến mất.
Ánh đèn lúc sáng lúc tối khôi phục bình thường. Các người chơi còn chưa kịp nói mấy câu. Khung cảnh đã chuyển về hiện thực.
○●○TK-WATTPAD●○●
Dư Tô ngồi tại chỗ ngẩn ngơ một lát, đối với nhiệm vụ này rất có cảm xúc.
Một gia đình đang êm ấm, liền bởi vì người cha nɠɵạı ŧìиɦ mà nhà tan cửa nát. Một người cũng không còn……
“Thế nào? Nhiệm vụ lần này đơn giản không?” Vương Đại Long ở bên cạnh hỏi.
Dư Tô lắc đầu:
“Chết hết phân nửa.”
“A?” Hồng Hoa hỏi:
“Chết nhiều như vậy?”
“Có 2 người trong đó là người mới, 3 người khác là người chơi đã có kinh nghiệm. Mà 1 người là vì quá xui xẻo.
À, lần này trong nhiệm vụ gặp được một người chơi nữ mới…”
Dư Tô đang muốn nói tỉ mỉ. Một trận tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên, cắt lời nàng.
Di động này là cái bọn họ mới đổi gần đây. Sim cũng mua mới, chuyên dùng để liên lạc với các người chơi. Số điện thoại trên danh thiếp đã đổi thành số này.
Hiện tại gọi điện, chỉ có thể là Ngô Nhã hoặc Số 9.
Ngô Nhã nói còn muốn suy xét. Như vậy, người gọi hẳn là Số 9.
Dư Tô nhìn dãy số xa lạ kia trong chốc lát, nhấn phím loa ngoài tiếp nhận.
“Thời gian, địa điểm gặp mặt?” Câu đầu tiên truyền ra chính là câu này.
Người trong phòng đều nhìn về phía Dư Tô.
Dư Tô suy nghĩ một chút, trả lời:
“Đợi tôi chọn xong địa điểm sẽ báo sau. Đúng rồi, anh là người ở đâu?”
“Thành phố M, tên tôi là Đường Cổ.” Số 9 ở đầu bên kia cười nhẹ một tiếng:
“Tôi biết cô cùng tổ chức muốn tra lý lịch của tôi trước. Không bằng lát nữa tôi nhắn số thẻ căn cước cho cô? Địa chỉ nhà cũng ok.”
“……” Quả thực thẳng thắn đến làm Dư Tô ngượng ngùng:
“Vậy căn cước là được, tốt nhất chụp ảnh gửi qua. Thuận tiện, tôi cũng muốn biết hộ tịch sở tại của anh.”
Số 9: “……Thật đúng là không khách khí. Được rồi, lát nữa gửi.”
Dư Tô cúp máy, ngắn gọn nói cho những người khác một chút tình huống, quả nhiên chốc lát liền thu được tin nhắn, đúng là ảnh chụp thẻ căn cước công dân.
Vương Đại Long tấm tắc:
“Người này lá gan không nhỏ, dễ dàng bại lộ thân phận như vậy không sợ xảy ra chuyện sao?”
“Nếu hắn dám làm như thế, nhất định có át chủ bài.” Mập ngồi một bên vừa nhai snack khoai tây vừa nói:
“Vẫn nên tra, phỏng chừng thân phận hắn không đơn giản.”
Có căn cước công dân trong tay, quả thực rất dễ tra ra lý lịch một người.
Buổi chiều, tài liệu về Số 9 - Đường Cổ đã sẵn sàng.
Thân phận của hắn thập phần tương xứng với tên hắn —— Ông chủ một cửa hiệu đồ cổ lớn ở thành phố M.
Địa điểm cửa hiệu nằm trên phố đồ cổ nổi tiếng của thành phố. Có thể tại đây mở cửa hiệu, sau lưng phần lớn là có quan hệ trong cả hai giới hắc bạch lưỡng đạo. Có vài món đồ cổ chỉ có thể tiêu thụ ngầm, thậm chí là đồ do đạo tặc từ các cổ mộ đào ra. Dám buôn bán mấy thứ như vậy, đích xác không phải ai cũng có thể làm được.
Dương Quang cầm tài liệu về Đường Cổ xem một hồi, nhíu mày:
“Người như vậy chắc chắn cực kỳ lươn lẹo. Cho hắn gia nhập, có thể có…nhân tố nguy hiểm xuất hiện hay không?”
Dư Tô nói: “Hắn ở trong nhiệm vụ biểu hiện không tồi, tuy rằng từng muốn động thủ gϊếŧ người, nhưng cũng vì bảo mệnh. Việc này không có gì đáng trách. Bất quá, hắn đích xác khôn khéo. Tôi không dám xác định có thể cho hắn gia nhập hay không, cho nên còn phải cùng mọi người thương lượng.”
“Như vậy, trước chọn địa điểm gặp mặt.” Vương Đại Long mở miệng:
“Tôi cảm thấy hắn rất có thành ý, đến lúc đó nếu thấy ok thì cho hắn gia nhập. Mọi người mới đầu đừng cùng hắn tiến vào nhiệm vụ, cứ quan sát một đoạn thời gian, quen thuộc rồi thì không thành vấn đề.”
Hồng Hoa gật đầu:
“Tôi cũng cho rằng như thế. Rốt cuộc, không phải mỗi thành viên ngay từ đầu đã được những người khác hoàn toàn tín nhiệm, cần ở chung một đoạn thời gian mới có thể suy xét. Nếu một hai muốn xác định trăm phần trăm tín nhiệm mới tuyển dụng thành viên gia nhập, tổ chức sẽ vĩnh viễn không mở rộng được.”
Cuối cùng, bọn họ quyết định trước làm như vậy. Dư Tô nhắn địa điểm gặp mặt cho Đường Cổ. Vị trí định ở thành phố này. Thời gian là 3 ngày sau, để đối phương sắp xếp chạy tới.
Tiếp đó, Dư Tô về phòng, xem khen thưởng nhiệm vụ lần này.
Không có đạo cụ mới. Điểm thuộc tính vẫn như cũ là 15 điểm. Tiền thưởng ngược lại rất nhiều.
Nàng thuận tiện lướt xem diễn đàn trong APP, phát hiện các bài viết kinh nghiệm tăng thêm không ít. Xem ra tính năng viết bài đổi mảnh ghép đạo cụ của APP vẫn rất được các người chơi hoan nghênh.
Bất quá, những bài viết kinh nghiệm này phần lớn là từ những người chưa trải qua nhiều tràng nhiệm vụ, đối với Dư Tô mà nói không có công dụng gì nhiều.
○●○TK-WATTPAD●○○
Ban đêm, như thường lệ, Dư Tô lại mơ thấy câu chuyện trong nhiệm vụ.
Từ lúc Tiền tiên sinh nɠɵạı ŧìиɦ bị Tiền Như Trân phát hiện, nàng vẫn luôn đi theo bên cạnh Tiền Như Trân, tận mắt nhìn thấy tất cả những chuyện đối phương trải qua.
Tiền Như Trân vốn là một cô bé hoạt bát đáng yêu, sau khi phát hiện cha mình ngoại tình, liền dần dần trở nên tối tăm. Lúc mẹ chết do tai nạn xe cộ, cô bé vội vã chạy đến bệnh viện, nằm sấp bên cạnh thi thể mẹ không ngừng khóc.
Mà hơn 10 phút sau, người cha kia mới khoan thai đến muộn.
Thời điểm ông ta cong lưng, làm bộ làm tịch xem thi thể vợ mình, Tiền Như Trân đã từ cổ áo của ông ta thấy được dấu hôn. Lúc sau, cô bé mắc bệnh trầm cảm, không chỉ vì mất mẹ, cũng có một phần do hình ảnh mà mình chứng kiến trong một khắc này gây nên.
Sở dĩ Tiền Như Trân bị mẹ kế ngược đãi, là vì mẹ kế bất mãn tính tình nội hướng trầm lặng của cô bé, đồng thời cũng vì cưỡng bức Tiền Như Trân gọi mình bằng mẹ.
Tiền Như Trân từng cầu cứu cha mình, nhưng ông ta căn bản không chịu tin tưởng. Giống như một người sắp rớt xuống vực sâu, trong tay chỉ bắt được một nhánh cây nhỏ. Mà nhánh cây nọ cũng đang chậm rãi đứt gãy, làm cô bé nhìn không tới một chút động lực để sống tiếp.
Ở thời điểm khổ sở nhất, Tiền Như Trân thấy được một bài viết về chuỗi trò chơi "Hãy đánh thức ta vào 3h10" sáng" ở trên mạng.
Tất cả mọi người đều mắng to người tổ chức ra trò chơi này, phỉ nhổ quản lý viên, đồng thời thương hại và bi ai cho các nạn nhân tham gia trò chơi.
Chỉ có Tiền Như Trân xem đến bài viết kia, mỉm cười.
Sau rất nhiều biện pháp, rốt cuộc Tiền Như Trân thành công gia nhập group chat kín của trò chơi.
Ấn theo quy tắc, nếu thành viên tham gia không chịu phối hợp với quản lý viên hoàn thành tất cả thử thách nhiệm vụ, đối phương sẽ tìm đến thành viên nọ tiến hành trả thù. Đối tượng trả thù không chỉ là bản thân thành viên tham gia, còn bao gồm người thân thuộc của người đó.
Dư Tô phỏng đoán, lúc ấy Tiền Như Trân sở dĩ gia nhập group chat, mục đích kỳ thật cũng không phải tìm chết, mà muốn bằng quy tắc này, làm người tổ chức trò chơi lại đây thay thế nàng gϊếŧ chết người cha độc ác cùng tiểu tam, mượn dao báo thù.
Nhưng trong quá trình chơi, vốn dĩ đang mang bệnh trầm cảm, cô bé đã không chịu đựng nổi khảo nghiệm, cuối cùng thật sự đi lên con đường tự sát.
Trong mơ, Dư Tô đứng ở khung cửa sổ nơi Tiền Như Trân nhảy xuống, cúi đầu nhìn một bãi máu tươi nhanh chóng lan tràn phía dưới. Tâm tình phức tạp đến cực điểm.
Đồng hồ báo thức vang lên, Dư Tô từ trong mộng tỉnh lại, dựa vào mép giường thẩn thờ trong chốc lát, mới mở di động, lướt xem tin tức hôm nay.
Lúc này, tin một phú hào nổi danh cả nước nɠɵạı ŧìиɦ bá chiếm trang đầu. Mức độ giàu có của người này so với Tiền tiên sinh trong nhiệm vụ càng cao. Con riêng bị đào ra đạt tới trên 5 người.
Mà chuyện ông ta nɠɵạı ŧìиɦ sở dĩ bị phát hiện, là do một đứa con riêng trong đó là quản lý viên của một group chat.
Group chat tên là “Hãy đánh thức ta vào 4h20" sáng”, đây đúng là chuỗi trò chơi tâm linh kia.
Cảnh sát căn cứ vào thông tin mà các thành viên trong group chat để lộ, nhanh chóng bắt được mấy người cầm đầu, lớn nhất đương nhiên chính là quản lý viên.
Quản lý viên chỉ là một thiếu niên 16 tuổi. Trong quá trình thẩm vấn, cảnh sát phát hiện người thân của thiếu niên chỉ có mẹ. Mẹ thiếu niên không đi làm, nhưng trong nhà lại dị thường giàu có. Cách một đoạn thời gian liền có một số tiền đúng giờ chuyển khoản vào thẻ ngân hàng của bọn họ. Bản thân thiếu niên cũng sinh hoặt như công tử nhà giàu.
Cảnh sát lúc ấy liền cho rằng số tiền này chính là “tiền lương” mỗi tháng do người đứng sau màn thao túng group chat trả công cho thiếu niên. Chờ đến khi bọn họ tra ra số tài khoản, tìm hiểu nguồn gốc kỹ càng, mới phát hiện người chuyển khoản lại là phú hào này.
Phú hào vì tẩy sạch hiềm nghi, không thể không nói rõ quan hệ huyết thống giữa hắn cùng thiếu niên. Vốn dĩ việc này muốn bảo mật, nhưng không biết vì sao lại bị rải ra ngoài.
Cư dân mạng thần thông quảng đại thực mau đào ra những đứa con riêng khác của hắn. Hình tượng chung thủy mà phú hào xây dựng rất nhiều năm nháy mắt sụp đổ.
Lúc Dư Tô xuống lầu ăn sáng, tin tức mới liền ra tới. Tiêu đề hot search chính là “Vợ của phú hào cuối cùng cũng lên tiếng”.
Mọi người mang theo tâm tình hóng chuyện nhấp vào xem, lại thất vọng thoát ra —— Đúng vậy, vợ phú hào lựa chọn tha thứ hắn.
Hồng Hoa tặc lưỡi:
“Nói thật, nếu bọn họ thật sự ly hôn, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng sức mạnh của tiền.”
○●○TK-WATTPAD●○○
Chiều hôm nay, Ngô Nhã gọi điện cho Dư Tô.
Ngô Nhã suy nghĩ một ngày, cuối cùng quyết định gia nhập.
Sáng sớm liền nghe Dư Tô đề cập qua thuộc tính miệng quạ đen của Ngô Nhã, Vương Đại Long so với Dư Tô càng kích động, hối thúc nàng nhanh hẹn Ngô Nhã ra gặp mặt. Hắn nhất định phải chính mắt thử nghiệm.
Nơi Ngô Nhã ở kỳ thật cách chung cư của Dư Tô rất gần.
Điểm này không cần tra, cũng không cần đi hỏi —— Đồng đội mà người chơi mới được phân phối ở nhiệm vụ đầu tiên, thông thường đều ở cách nhau không xa trong hiện thực.
Vì thế ngày hôm sau, bọn họ liền ở quán cà phê gần đó gặp mặt.
Ba thành viên ăn không ngồi rồi: Vương Đại Long, Bạch Thiên, cùng Hồng Hoa đều đi theo Dư Tô. Chỉ có Phong Đình vẫn gương mẫu đi làm.
Ngô Nhã so với 4 người tới sớm hơn, đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong quán, thất thần khuấy một ly cà phê.
Mãi cho đến Dư Tô đi đến cạnh bàn, Ngô Nhã mới chú ý, nhanh chóng đứng lên cười, hô một tiếng:
“Lý Ngũ tỷ!”
Nhìn đến 3 nam nhân phía sau Dư Tô, Ngô Nhã kinh ngạc một chút:
“Đây cũng là thành viên trong tổ chức sao? Xin chào, tên thật của tôi là Hồ Miêu.”
Vương Đại Long không nhịn được hỏi:
“Nghe nói cô nói chuyện rất linh, chúng tôi muốn xem một chút được không?”
Hồng Hoa trợn trắng mắt:
“Rõ ràng chỉ có mình anh muốn xem, xóa chữ "chúng tôi" mau.”
Vương Đại Long "xì!" một tiếng:
“Vậy mấy người tới làm gì? Đừng nói là tới uống cà phê.”
Hồ Miêu nhoẻn miệng cười:
“Không sao, trước kia cũng có nhiều người nói muốn xem. Bất quá...phần lớn xem xong liền đối với tôi tránh còn không kịp.”
“Chúng tôi khác bọn họ!” Vương Đại Long ra hiệu Ngô Nhã ngồi xuống, cũng kéo cái ghế dựa trước mặt chuẩn bị an tọa, phi thường chờ mong nói:
“Có năng lực thần kỳ như vậy thật tốt!”
Hồ Miêu cười cong đôi mắt:
“Cảm ơn, cẩn thận kẻo té ngã.”
Vương Đại Long mới vừa định ngồi xuống, kết quả không cẩn thận kéo ghế dựa hướng ra xa một chút, hụt mông, trực tiếp ngồi trên mặt đất. Một vị khách đang đang uống cà phê cách đó không xa "phụt!" một tiếng phun ra cà phê trong miệng.
Lúc sau, Vương Đại Long liền thành fan của Hồ Miêu, cả buổi đều là hắn hỏi Đông hỏi Tây.
Tóm lại, đây là một hồi nói chuyện tương đối nhẹ nhàng vui sướng. Hồ Miêu cũng chính thức gia nhập tổ chức.
Bởi vì thuộc tính miệng quạ đen, cho nên Ngô Nhã vẫn luôn ở một mình, chuyển nhà rất tiện, tính toán qua mấy ngày nữa liền dọn đến chung cư bên này.
Ngô Nhã hiện đã là một thành viên của tổ chức. Dư Tô liền nói Số 9 cũng có khả năng gia nhập, kêu Ngô Nhã ghi lại số điện thoại liên hệ của những thành viên khác, cũng thêm nàng vào trong group chat của bọn họ.
Tổng cộng có 2 group chat. Một group nhỏ của riêng tổ chức. Một group lớn bao gồm cả tổ chức của Dương Quang.
Ngày thường, trong group lớn nói chuyện phiếm tương đối nhiều. Group nhỏ chỉ khi có chính sự mà mấy người bọn họ không có biện pháp gặp mặt mới dùng tới.
○●○TK-WATTPAD●○○
Hai ngày sau, Dư Tô, Phong Đình, Vương Đại Long, Bạch Thiên cùng nhau đi gặp Đường Cổ.
Bốn người bọn họ tới hơi sớm, liền ở trên đường phố náo nhiệt đi dạo. Trong lúc đó gặp gỡ mấy tay săn ảnh đường phố, một hai phải muốn chụp ảnh Phong Đình và Bạch Thiên. Nếu thật bị bọn họ chụp, khẳng định đăng lên mạng, rất có khả năng gia tăng nguy hiểm.
Hai người cự tuyệt vài lần, đối phương vẫn không chịu bỏ qua. Bạch Thiên phiền đến độ hướng về phía Dư Tô vươn tay. Dư Tô tự động vén lên ống quần, rút dao găm đưa cho hắn.
Bạch Thiên mặt vô biểu tình cầm dao găm bắt đầu thưởng thức, hù đối phương nhanh chóng lui lại.
Vương Đại Long nhìn mấy người kia đi xa, bĩu môi:
“Một đám có mắt như mù, rõ ràng ở đây có tới ba nam nhân, sao chỉ tìm hai người bọn họ?”
Dư Tô nhìn quần áo của hắn:
“Có thể là vì phong cách của anh…rất giống một nghệ thuật gia lưu lạc.”
Thoạt nhìn như không có tiền ăn cơm đến nơi, ai thèm chụp.
Vương Đại Long liếc nàng:
“Cũng không ai chụp cô.”
“……” Một phát ngay tim.
Phong Đình móc ra di động, nói với Dư Tô:
“Đứng bên kia đi, tôi chụp cho.”
Vương Đại Long:
“Đại ca! Sao có thể ——”
Phong Đình đảo mắt nhìn sang. Bốn chữ "quá mức phân biệt" liền bị hắn lập tức nuốt xuống, cười ha hả nói:
“.....soái như vậy!”
Bạch Thiên vỗ vai Vương Đại Long:
“Đi, tôi chụp cho anh.”
Vương Đại Long cảm kích:
“Vẫn là cậu tốt nh……”
“Quay về để tôi đánh một trận là được.”
“……”
Vương Đại Long: “Cút!”
Ba người đều bật cười. Ngẫu nhiên khi dễ Vương Đại Long, chính là thú vui tao nhã của bọn họ.
Hơn mười phút trôi qua, Đường Cổ tới.
Tuy rằng ở trên lối đi bộ rất đông người đến người đi, thậm chí còn cách khá xa, các người chơi vẫn nhanh chóng nhận ra hắn.
Không phải bởi vì mọi người từng xem qua ảnh chụp của hắn, mà là vì —— hắn là người duy nhất trên đường mặc Đường Trang.
Chính là loại trang phục mà các lão nhân trung niên ưa thích nhất, nếu trong tay cầm thêm cái lồng chim, thưởng thức một nhánh hoa đào, hoặc ngồi trước bàn cờ, lại càng giống.
Hắn không nhanh không chậm đi giữa dòng người. Ánh mắt thỉnh thoảng nhìn quanh, thản nhiên như một lão gia gia tới dạo phố. Không ít người đi đường nhìn về phía hắn, còn có 2 tay săn ảnh đi qua muốn xin chụp ảnh.
Hắn cười tủm tỉm, không biết nói câu gì. Hai người kia liếc nhau, xoay người chạy mất.
Thấy được 4 người bọn họ, hắn hơi mỉm cười, giơ tay vẫy vẫy.
“Mọi người đoán anh ta vừa nói gì với hai người kia?” Vương Đại Long thấp giọng hỏi.
Bạch Thiên nhìn chằm chằm Đường Cổ, chậm rãi đáp:
“Lại
không cút ngay liền gϊếŧ chết các ngươi.”
“……”
Đường Cổ thực mau lại đây, cười nói:
“Rốt cuộc gặp mặt, nơi này cũng thật an toàn.”
Vương Đại Long hỏi:
“Vừa rồi anh nói gì với hai người kia?”
Đường Cổ cười, nheo lại đôi mắt:
“Lại không cút ngay liền gϊếŧ chết các ngươi.”
“……”
Vương Đại Long quay đầu nhìn Bạch Thiên:
“Chúc mừng, tri kỷ của cậu tới rồi.”