Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

Chương 117

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trò Chơi Tử Vong - Chap 117

Hai người trở về nhà thím Lý một chuyến, nhờ thím Lý tìm giúp bộ quần áo cho Phong Đình thay.

Về việc từ giếng vớt ra một khối thi thể, trên đường trở về bọn họ đã nói cho một thôn dân gặp giữa đường. Thôn dân kia sẽ tự đi kêu những người khác.

Dư Tô xử lý xong vết thương của mình. Phong Đình mới kỹ càng tỉ mỉ kể lại quá trình làm việc của hắn. Hai người đang thương lượng về kế hoạch hành động tiếp theo, thì có người tìm tới.

Là La Hổ - người chơi để râu quai nón. Hắn chạy ngang qua sân trước của nhà thím Lý, nhìn thấy Dư Tô và Phong Đình liền hét lớn:

“Uy! Đã xảy ra chuyện! Có người chơi bị chết!”

Dư Tô sửng sốt. Nhiệm vụ mới bắt đầu chưa đến nửa ngày đã có người chết?

La Hổ chỉ con đường bên phải, lớn tiếng nói:

“Nhanh đi qua! Người chết là Lục Đinh. Thi thể hắn hiện đang ở trong Vương gia đại viện.”

Lục Đinh?

Dư Tô hồi tưởng lại một hồi, mới nhớ ra mặt cùng tên đối phương. Chính là người mặt mũi bặm trợn, sau khi APP tuyên bố quy tắc nhiệm vụ, hắn từng hỏi nếu gϊếŧ chết người chơi được đến manh mối, thì manh mối kia sẽ biến mất? Hay là thành công bị cướp đoạt?

Phong Đình đứng dậy, thuận tiện kéo theo Dư Tô, nhỏ giọng nói:

“Đi, trước nhìn xem.”

Lúc hai người ra ngoài, La Hổ đã đi trước. Dư Tô hai ba bước đuổi theo hắn, hỏi:

“Sao lại như vậy? Nhiệm vụ mới bắt đầu không bao lâu, Lục Đinh chết thế nào?”

La Hổ lắc đầu:

“Tạm thời không biết! Người phát hiện đầu tiên là Lâm Khôn. Hắn nói thời điểm hắn vào Vương gia đại viện đã thấy Lục Đinh nằm đó.”

Chờ bọn họ đuổi đến nhà họ Vương, những người chơi khác cũng đã tới.

Thi thể Lục Đinh nằm ở giữa sân đầy bùn đất. Mỗi một tấc da lộ ra ngoài đều trở nên xanh tím. Tuy nhiên, trải qua mấy người chơi nghiệm thi, toàn thân Lục Đinh không phát hiện bất luận thương tích gì.

“Rất có khả năng là vì hắn thất bại khi làm công việc ủy thác.” Phương Mẫn thở dài, tựa hồ đối với chuyện Lục Đinh chết có chút tiếc thương.

Mà Ngải Tiếu cùng đội với Phương Mẫn đứng bên cạnh vẫn giữ nụ cười trên môi, làm mấy người khác không thể không liếc hắn vài lần.

Hiện tại vừa có người chết, mọi người đều đang đứng trước thi thể. Vẻ mặt tươi cười của Ngải Tiếu quả thực hơi chói mắt.

Dư Tô nhìn lướt qua mỗi một người chơi. Trong đó, Phương Mẫn và Lâm Khôn - người đầu tiên phát hiện thi thể Lục Đinh - đều có vết thương trên người. Những người khác tuy rằng không có, nhưng vẫn có thể nhìn ra bọn họ vừa trải qua ít nhất 1 một công việc ủy thác. Có người đầu tóc rối bời, có người quần áo dơ bẩn.

“Trước đó ai từng nhìn thấy Lục Đinh tiếp công việc gì không?” La Hổ hỏi.

Lâm Khôn lắc đầu:

“Tôi thấy Lục Đinh hướng về phía ngã ba bên kia đi qua. Lúc sau hắn gặp ai, tiếp nhận loại công việc gì, chỉ có chính hắn biết được.”

“Vậy mọi người thấy NPC có 5 lá bài không?” Phương Mẫn nói:

“Tôi nghi Lục Đinh đã tiếp nhận công việc này.”

La Hổ cười một tiếng:

“Hắn không ngu đến mức đó đi?”

Phương Mẫn lắc đầu:

“Cái này chưa chắc. Luôn có người muốn một ngụm ăn một mồm to. Thời điểm nhiệm vụ mới vừa tuyên bố, Lục Đinh đã biểu hiện ra ý định muốn gϊếŧ người để chiếm đoạt manh mối. Người như vậy nếu không ngu ngốc, thì chính là quá tự mãn. Có lẽ hắn cảm thấy mình thực sự có năng lực siêu phàm.”

“Lục Đinh đã chết, thảo luận chuyện này cũng không có tác dụng gì.” Lâm Khôn nói:

“Chúng ta vẫn nên thương lượng về các công việc sắp phải làm tiếp theo. Những việc 2 - 3 lá bài thì khỏi nói, thân ai nấy lo. Quan trọng nhất là công việc 5 lá bài kia, làm sao bây giờ?”

Những người khác đều im lặng. Sau một phút trầm mặc, Phương Mẫn mở miệng:

“Hoặc là tự dựa vào bản lĩnh của mình, hoặc là mọi người cùng nhau hợp tác. Ai chết tính như xui xẻo.”

La Hổ đưa tay vuốt râu, cau mày nói:

“Tổng cộng 5 lá bài. Nếu tất cả cùng đi làm, vậy sau khi hoàn thành chia thế nào? Tính như có đủ 5 người tham gia, mỗi người cũng chỉ được đến 1 lá. Vì 1 lá bài mà mạo hiểm làm công việc có độ khó 5 lá bài, chỉ sợ không ai ngu như vậy.”

“Ngu?” Ngải Tiếu cười ha hả:

“Nếu không thu thập đủ 53 lá bài, sẽ không chỉ có tối thiểu 1 người vì sở hữu số lượng bài ít nhất mà chết. Nhiệm vụ còn bị reset lại từ đầu. Cho nên, không làm mới là ngu ngốc.”

La Hổ hừ lạnh:

“Không có gì để nói nữa, dù sao tôi không làm. Đi trước.”

Dư Tô cùng Phong Đình liếc nhìn nhau, theo La Hổ ra khỏi Vương gia đại viện.

Nếu tạm thời không thể thống nhất việc hợp tác hay không hợp tác, như vậy, chuyện bọn họ nên làm bây giờ chính là tận lực thu thập càng nhiều lá bài càng tốt.

Chỉ cần số lượng lá bài mà bọn họ nắm giữ đủ nhiều, công việc 5 lá bài dư lại tự nhiên sẽ có người sở hữu ít lá bài nhất làm.

Rốt cuộc, khi thời hạn 2 ngày chấm dứt, cho dù 53 lá bài có được thu thập đầy đủ hay không, người chơi có ít lá bài nhất chắc chắn vẫn sẽ chết. Ở thời điểm đó, người kia đương nhiên thà rằng thử tiếp nhận công việc khó khăn, còn hơn là buông tay.

○●○○●○~TK-WATTPAD~○●○○○○

Rời khỏi Vương gia đại viện, Phong Đình tiếp nhận một công việc 3 lá bài. Sau đó, hai người phân ra hành động, mỗi người tự đi làm việc của mình.

Kế tiếp, Dư Tô cần đến một mảnh ruộng giúp làm cỏ. Mới đầu mọi thứ đều bình thường, nhưng vài phút sau liền xuất hiện biến hóa.

Các gốc cỏ đã bị nàng cắt bỏ, sau khi nàng dịch chuyển đến chỗ khác vài bước lại mọc dài ra. Mà "cỏ" mọc ra lúc sau đều kèm theo rất nhiều bàn tay, bàn chân người, còn có tóc, vừa đen vừa dài giống như rong biển.

"Cỏ" mà nàng thực sự phải diệt trừ, chính là mấy thứ này.

Dư Tô lập tức dùng cuốc đào đống tứ chi mọc từ trong đất ra. Đột nhiên, một nhánh tóc nhanh như chớp quấn lên cổ nàng.

Thời điểm bị tóc quấn cổ, 2 chân Dư Tô cũng bị các bàn tay mọc từ dưới đất nắm chặt, chỉ có thể đứng tại chỗ, không cách nào nhúc nhích.

Càng nguy hiểm chính là, tóc này ngay cả lưỡi hái cũng cắt không đứt, hơn nữa càng lúc càng quấn chặt.

Cũng may nó chỉ quấn ở cổ, không kéo toàn thân Dư Tô xuống dưới nền đất. Cho nên nàng vẫn có thể dùng cuốc đào ra thốc đất nơi nó mọc lên.

Thời điểm một tảng lớn da đầu bị đào ra. Những sợi tóc đen nhánh kia cũng nhanh chóng trở nên khô vàng, từ trên cổ nàng rơi rụng xuống.

Nhưng đây chỉ là lần nguy hiểm đầu tiên, lúc sau còn có một lần. Nhánh tóc chia làm hai bên, một bên cuốn lấy tay phải nàng, một bên tiếp tục siết cổ nàng, phối hợp với những bàn tay ở trong đất, làm nàng đối phó không xuể, tránh cũng tránh không thoát, cuối cùng cũng chỉ có thể trực tiếp dùng tay trái chưa bị trói buộc đào đất.

Lúc sau, Dư Tô tìm tới một cây gỗ dài, định ở cự ly xa khai quật đám tóc đó. Nhưng chỉ cần cây gỗ tới phạm vi mà chúng có thể công kích, liền bị chúng quấn chặt, căn bản không có biện pháp.

Cho nên, dù biết rõ đám tóc này rất nguy hiểm, Dư Tô lại không thể không chủ động tiếp cận. Bất quá, số lượng tóc không quá nhiều, tổng cộng 8 nhánh.

Bởi vì mỗi lần nó đều công kích vào cổ, làm Dư Tô cực kỳ khó chịu, cứ đào ra được một nhánh liền phải nghỉ mệt một lát. Cho nên, công việc này tốn rất nhiều thời gian mới làm xong. Thời điểm nàng thu được âm báo [Hoàn thành], cổ đã đau đến độ muốn lìa khỏi cơ thể. Đầu cũng có chút choáng váng.

Đã tới giữa trưa, Dư Tô quyết định trở về nhà thím Lý, ăn một bữa cơm, nghỉ ngơi một lát lại ra ngoài làm tiếp.

Lúc nàng trở lại trong nhà, Phong Đình đã về trước, đang trong phòng bếp hỗ trợ thím Lý nhóm lửa nấu cơm.

Thím Lý vừa thấy nàng liền khen:

“Cô nương thật biết chọn, tiểu tử này rất đảm đang!”

“……”

Dư Tô ho một tiếng, giọng nói hơi khàn:

“Cháu về phòng nghỉ ngơi một lát.”

Ngay cả nói chuyện cổ họng cũng đau, nàng thật sự không có sức lực cùng thím Lý tán gẫu.

○●○●○○~TK-WATTPAD~●○○●●○

Trở lại phòng, nằm xuống trên giường, Dư Tô mới cảm giác cả người sống lại.

Một lát sau, có tiếng gõ cửa truyền đến, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, dùng giọng mũi "Ừ!" một tiếng.

Cửa phòng không khóa. Phong Đình đứng ở cạnh cửa, hỏi:

“Giọng bị gì vậy? Công việc kia rất khó sao?”

Dư Tô đơn giản đáp:

“Bị tóc siết cổ.”

“Vậy...từ giờ đừng nói chuyện.” Phong Đình nói xong liền xoay người rời đi.

Dư Tô nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm xà nhà, thầm nghĩ, bộ không biết quan tâm hỏi han vài câu sao, khó trách chưa từng thấy hắn có vận đào hoa!

Mới vừa nghĩ như vậy, một tiếng bước chân từ ngoài cửa đi đến. Dư Tô quay đầu nhìn, thấy Phong Đình bưng một ly nước bước đến mép giường.

Hắn đặt ly nước lên tủ đầu giường, nói:

“Uống chút nước ấm sẽ thoải mái hơn, dậy uống nước rồi hẵn ngủ.”

“……”

Dư Tô chột dạ chống tay ngồi dậy. Phong Đình đỡ nàng một phen, đem ly nước lại đây:

“Nếu không thoải mái, buổi chiều đừng ra ngoài.”

Dư Tô uống hai ngụm nước ấm, cổ họng cảm giác đỡ đau hơn chút, mới trả lời:

“Còn phải đi thu thập lá bài.”

Phong Đình quay đầu, đặt ly xuống, trong miệng nói:

“Tôi phân của tôi cho cô là được.”

Dư Tô: "..."

“……Đại thần, thực xin lỗi!”

“Gì cơ?” Phong Đình không hiểu ra sao.

“Không có gì.” Dư Tô ho một tiếng, nhẹ xoa bóp cần cổ:

“Cũng đỡ nhiều rồi, tôi có thể tự đi làm nhiệm vụ.”

Phong Đình gật đầu:

“Vậy trước nghỉ ngơi, lát nữa tôi mang cơm vào phòng cho cô.”

Hắn vừa rời khỏi, Dư Tô liền nằm xuống giường, vì câu chửi thầm vừa rồi sám hối một chút, sau đó không biết khi nào mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Công việc làm cỏ kia chủ yếu cần thể lực. Mà thể lực của nàng không tính quá tốt, nên xong việc mới mệt đến kiệt sức. Hơn nữa bị siết cổ nhiều lần như vậy, não bộ khả năng thiếu oxy, cứ choáng váng khó chịu, đi vào giấc ngủ phi thường nhanh, nhưng ngủ không hề an ổn.

Trong mơ có một con quỷ cứ dùng sức bóp cổ Dư Tô. Nàng không ngừng giãy giụa. Bỗng nhiên, một cái trứng chiên “Bạch!” một tiếng đánh vào trên mặt nó.

Nàng tỉnh lại, quả nhiên ngửi được mùi trứng chiên, quay đầu liền thấy trên tủ đầu giường để sẵn một mâm đồ ăn. Mùi hương chính là từ đó truyền tới.

Một tô cháo đặc, cộng với một dĩa trứng gà chiên với hành lá.

Lúc nàng trở về, thấy thím Lý làm đồ ăn ở phòng bếp là ớt chuông xào thịt, trong nồi cũng đã nấu cơm. Cho nên……cháo cùng trứng gà là làm riêng cho nàng?Trò Chơi Tử Vong - Chap 117

Bình Luận (0)
Comment