Trước đó cũng tại gian phòng này, các người chơi nghe được tiếng thét của Vương Thu Mai, liền vội vã chạy qua, không chú ý tới động tĩnh của người khác.
Thậm chí cho đến khi Nguyệt Nguyệt phát ra tiếng hét, bọn họ mới ý thức được người chơi kêu Nhụy Nhụy không thấy tới.
Lúc này, nhìn khối thi thể nằm ở trên giường, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Nhụy Nhụy cùng Nguyệt Nguyệt cùng nằm trên một cái giường. Tuy rằng là giường đơn, nhưng từng người đều có một tấm chăn riêng. Lúc ngủ thì mỗi người ngủ một đầu, cho nên Nguyệt Nguyệt muốn xem Nhụy Nhụy thế nào, cũng cần phải bò dậy nhích qua nhìn.
Sau khi nàng bị hoảng sợ, liền trực tiếp từ mép giường ngã xuống đất.
Dư Tô cùng nam tóc đỏ cùng nhau đi qua đỡ Nguyệt Nguyệt dậy. Vô tình đụng tới vết thương trên thân thể nàng. Nguyệt Nguyệt đau đến mức xuýt xoa một tiếng.
Cho đến lúc nàng được đỡ tới trên cái giường trống đối diện, nam mắt híp bỗng trầm giọng hỏi:
“Cô cùng cô ta ngủ trên cùng một cái giường, không biết cô ta khi nào chết sao?”
Nguyệt Nguyệt lắc đầu, trả lời:
“Anh cũng biết chúng ta ngủ thế nào. Hơn nữa tôi bị thương, luôn cảm thấy rất mệt mỏi, vừa chợp mắt liền ngủ say như chết. Không phải mấy người cũng ngủ trong cùng một gian phòng sao? Cũng giống tôi không biết Nhụy Nhụy đã chết đấy thôi.”
Nam mắt híp "ừ" một tiếng:
“Tôi không có ý gì khác, chỉ là xác nhận một chút mà thôi.”
Ánh mắt Dư Tô đảo qua thi thể Nhụy Nhụy vài lần, lại nhìn về phía nam mắt híp.
Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng từ cặp mắt nhỏ đến mức cơ hồ chỉ có một đường ngang của đối phương, thật sự rất khó nhìn ra suy nghĩ thật sự của hắn.
Bất quá, Dư Tô luôn cảm thấy chuyện đêm nay có vài điểm không hợp lý.
Quỷ đương nhiên có thể một đêm gϊếŧ hai người, muốn gϊếŧ ai đều được. Chính là, vì sao nó lại gϊếŧ người bằng cách dùng dao đâm vào tim? Nhìn tử trạng của Vương Như, nhìn lại Nhụy Nhụy, khác biệt có phải hơi quá lớn hay không?
Chân mày Dư Tô khẽ nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ, cái chết của Nhụy Nhụy đến tột cùng là do quỷ làm hay là do con người làm, còn cần phải suy xét. Mà nếu là hành vi của con người, như vậy kẻ dễ dàng động thủ nhất, hẳn chính là Nguyệt Nguyệt - người nằm cùng giường với Nhụy Nhụy.
“Đúng rồi, thuận miệng hỏi, đề mục hôm nay cô lựa chọn là gì?” Bỗng nhiên, nam mắt híp hỏi Nguyệt Nguyệt.
Dư Tô lập tức quay đầu nhìn các người chơi khác một vòng, phát hiện chỉ có một mình nam để râu có vẻ mờ mịt, nam tóc đỏ cùng Trương Dịch đều đang nhìn chằm chằm sắc mặt Nguyệt Nguyệt.
Trong lòng nàng hiểu rõ, tựa hồ trừ bỏ nam để râu, những người khác đều có suy nghĩ tương tự nàng.
Nguyệt Nguyệt nghe được nghi vấn của nam mắt híp, hơi sửng sốt một chút, sau đó buồn cười nói:
“Có ý gì? Không phải là anh hoài nghi tôi đi?”
Nàng vừa nói vừa nhìn về phía các người chơi khác, thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm mình, không khỏi đề cao giọng thêm vài phần, giọng điệu có hơi kích động:
“Các người đều hoài nghi là tôi làm?!” Vừa dứt lời, nàng liền suy yếu ho khan.
Nam để râu gãi đầu, mơ màng nói:
“Đây khẳng định là do quỷ làm. Trước không nói cô ấy đã bị thương thành cái dạng này, cho dù không bị thương, cô ấy cũng không có lý do gì phải đi gϊếŧ người chơi khác.”
“Anh là người mới hay là đồ ngu vậy?” Trương Dịch đánh giá hắn một trận, lại nhìn Nguyệt Nguyệt nói:
“Rốt cuộc đề mục của cô hôm nay là gì? Trước nói ra nghe một chút.”
Nguyệt Nguyệt không biết là vì tức giận hay bởi vì thân thể đau đớn, thở hổn hển đáp:
“Đề mục của tôi rất đơn giản. Đại khái ở hơn nửa giờ trước, tôi muốn đi vệ sinh, đề mục hỏi tôi muốn đánh thức Nhụy Nhụy, kêu cô ta cùng đi với tôi hay không.
Có 2 lựa chọn, một là đánh thức Nhụy Nhụy, rủ cô ta cùng đi, hai là nghẹn không đi.
Lúc ấy tôi nghĩ, chỉ đơn giản là đi WC thôi, khẳng định sẽ không đến mức phải ra cái đề mục tới khảo vấn, nên tôi lo lắng lúc đi vệ sinh sẽ xảy ra chuyện, liền chọn B, trước nghẹn. Chỉ đơn giản như vậy, các người tin hay không tùy thích!”
Nàng hiển nhiên là vì bị người khác hoài nghi mà phá lệ bực bội, lúc nói chuyện kích động không thôi, đầy mặt tức tối, tựa hồ chỉ kém nước chỉ lên trời thề.
Các người chơi khác thấy thế đều trầm mặc một hồi, không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, nam mắt híp mới nói:
“Cô đừng kích động như vậy. Tôi thật sự chỉ thuận miệng hỏi, không có ý gì khác. Được rồi được rồi, ai tới giúp một chút, đem thi thể nâng ra ngoài. Mọi người còn muốn ngủ tiếp.”
Nam để râu tiến lên hỗ trợ. Dư Tô lại xem xét thi thể thêm vài lần, liền đi theo nam tóc đỏ cùng Trương Dịch ra ngoài.
Lúc này, Cẩu Lị đang ở dưới nhà chính tầng trệt khóc hô gọi điện thoại, nghe như là gọi người chạy nhanh lại đây.
Hai NPC Yến Yến cùng Vi Vi ôm lấy nhau ngã ngồi trên hành lang ngoài phòng Vương Thu Mai, sắc mặt trắng bệch, còn run bần bật, tựa hồ sợ tới mức không hề phản ứng tới hết thảy xung quanh. Thời điểm ba người đi đến trước mặt bọn họ, thậm chí còn nghe thấy tiếng hàm răng va vào nhau lập cập.
Mùi máu tươi truyền ra từ trong phòng Vương Thu Mai dị thường nồng nặc. Dư Tô vừa mới đi tới cửa, đã bị hun đến mức hắt xì một cái.
Tuy rằng nam mắt híp nói có thể đi ngủ tiếp, nhưng hiển nhiên không ai hồn nhiên đến mức lập tức liền đi ngủ.
Ba người bọn họ lại đi vào trong phòng Vương Thu Mai lần nữa, thấy bà ta vẫn cứ ngồi yên trên giường, nhìn chằm chằm thi thể Vương Như đã bị chia thành mấy chục khối lớn nhỏ.
Thực mau, Dư Tô liền phát hiện, cách phân tách của mỗi khối, mỗi bộ vị trên từng mảng thịt thuộc về thi thể Vương Như so với thi thể mà nàng chắp vá ở trong buồng vệ sinh thoạt nhìn giống nhau như đúc.
Trường hợp như vậy, mặc dù đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng vẫn làm người ta sợ đến mức buồn nôn.
Trương Dịch cùng nam tóc đỏ mới đứng một lát đã bị hoàn cảnh máu me này kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến chịu không nổi, một trước một sau ra khỏi phòng. Dư Tô nhìn nhiều một chút, không phát hiện được điểm gì đáng chú ý, cũng đi ra.
Lúc này, bên ngoài tiệm cắt tóc xuất hiện mấy nam nhân.
Các người chơi ở lầu một nhìn thấy Cẩu Lị phi nhanh tới cửa, giống như thấy được cứu tinh, hoang mang rối loạn vươn tay lấy chìa khóa mở cửa.
Tổng cộng có bốn nam nhân tới. Một người vừa dẫn đầu vào cửa liền nhìn hướng lên lầu, trong miệng hỏi:
“Sao lại thế này? Ngươi nói Tiểu Như đã chết?”
Cẩu Lị có chút bấn loạn, phát âm cũng run run:
“Chết, đã chết…Đáng sợ nhất là, bộ dạng nàng chết so với người kia…Các ngươi đi lên nhìn xem sẽ biết!”
Nam nhân nọ gật đầu, ý bảo hai người phía sau lưu lại dưới lầu canh chừng, miễn cho mấy kỹ nữ nhân cơ hội chạy ra.
Hai người này có chút quen mắt. Dư Tô nhớ tới, bọn họ hình như chính là hai người trước đó lên lầu nâng ra thi thể vị khách kia.
Hai nam nhân đi đằng trước nhanh chóng bước lên lầu. Tên cầm đầu còn hung hãn nhìn các người chơi đứng ở trên hành lang một cái, lạnh giọng nói:
“Nhìn cái gì mà nhìn, mau cút về phòng! Không được xuống lầu, ở yên trong phòng cho ta!”
Hắn nói dứt lời, vẫn không ai động đậy.
Vừa lúc NPC Vi Vi cùng Yến Yến liền ở trước cửa phòng Vương Thu Mai, thời điểm hắn đi tới liền đạp qua một chân, đá vào trên lưng Vi Vi, đang muốn quát lớn, đột ngột ngửi được mùi máu tươi nồng nặc.
Cùng lúc đó, một nam nhân khác cùng hắn lên lầu cũng lập tức hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt vô cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm vào trong phòng, không thể tin được hô:
“Lưu Mãng ca, mau xem……”
Lưu Mãng đem lời mắng chửi sắp sửa xuất khẩu nuốt trở về, quay đầu nhìn vào trong phòng, giây tiếp theo liền sửng sốt.
Vài phút sau, trên mặt hắn cũng xuất hiện vẻ khiếp sợ khó tin:
“Này, này…sao có thể?!”
Nam nhân lên tiếng khi nãy vô thức lùi lại vài bước hướng ra ngoài, cho đến khi phía sau lưng đụng phải lan can lầu một mới ngừng lại, ngập ngừng nói:
“Sao lại giống như vậy? Chẳng lẽ là...là…có ma sao?”
Đối với biểu hiện kỳ quái của hai người, các người chơi đứng cách đó không xa đều cảm thấy nghi hoặc.
Mỗi người bọn họ đều đã tận mắt nhìn thấy tình hình trong phòng. Mặc dù là người từng trải qua qua vài lần nhiệm vụ, nhưng nhìn cảnh tượng máu me như vậy, trong lòng nhiều ít vẫn cảm thấy không thoải mái, thậm chí còn có chút buồn nôn.
Phản ứng của người thường cho dù không nghiêm trọng giống như Yến Yến cùng Vi Vi, nhưng ít nhất cũng nên giống như Cẩu Lị mới đúng?
Hiện tại, phản ứng của hai nam nhân này lại rất kỳ quái, tựa hồ hoàn toàn không bị hiện trường gϊếŧ người băm thây kia dọa sợ. Câu nói từ trong miệng Lưu Mãng càng loáng thoáng lộ ra một ít ngụ ý sâu xa.
Cái gì mà “sao lại giống như vậy”!? Hơn nữa, tại sao bọn họ có thể lập tức liên tưởng đến đây là do ma quỷ làm?
Chẳng lẽ bọn họ sớm liền biết trong tiệm cắt tóc này từng phát sinh qua thảm án gϊếŧ người băm thây, hoặc chính xác hơn là, đã tận mắt gặp qua.
Dư Tô quay đầu liếc mắt nhìn nam tóc đỏ đang đứng bên cạnh, thấy đối phương tựa hồ cũng có cùng suy đoán.
Ở cách nàng phía sau không xa, nam mắt híp làm ra vẻ sợ hãi mở miệng hỏi:
“Có...có ma sao? Thật sự có ma sao?”
Lưu Mãng phục hồi lại tinh thần, quay đầu trừng mắt nhìn các người chơi:
“Kêu đám các ngươi về phòng, đều không nghe có phải hay không? Còn không nhanh cút vào, coi chừng lão tử đánh chết các ngươi!”
Hắn nói xong liền nhấc chân đá Vi Vi ở gần hắn nhất một cái.
Vi Vi đau đến mức hô lên một tiếng, rốt cuộc từ trong trạng thái kinh hoàng hơi hơi hồi phục lại tinh thần. Tuy biểu tình vẫn còn hoảng hốt, nhưng nàng rất mau bò dậy, lảo đảo bước về phía gian phòng phía sau lưng các người chơi.
Vừa bước vào, nàng lại bị thi thể của Nhụy Nhụy đặt ở trên mặt đất dọa sợ tới mức thét lên một tiếng.
Hai nam nhân kia liếc nhìn nhau. Lưu Mãng bước qua bên này xem xét tình hình. Một người khác lưu tại trước cửa phòng Vương Thu Mai.
Chờ đến lúc Lưu Mãng nhìn thấy tình cảnh trong phòng, tức khắc nhíu mày, ánh mắt giống như sói đói hung ác nhìn về phía những người khác, lạnh lùng hỏi:
“Mẹ nó! Ai làm?!”
Câu hỏi này tất nhiên không có lời đáp. Hắn nghiến răng, quay đầu nhổ một ngụm nước bọt xuống sàn nhà, hung tợn nói:
“Ai làm? Sáng sớm ngày mai liền tự giác đứng ra cho ta. Nếu không, bị ta tìm ra được, nhất định sẽ lột da người đó!”
Dư Tô tỏ vẻ hoảng sợ, lắc đầu:
“Tiểu Như 10 giờ rưỡi mới về phòng ngủ. Lúc ấy chúng tôi cũng không xê xích lắm đi vệ sinh rửa mặt, leo lên giường. Hơn nữa, Cẩu Lị tỷ vẫn luôn xem chừng chúng tôi. Tiểu Như bị chết thảm như vậy, còn bị băm thành từng khối, động tĩnh khẳng định rất lớn, cho dù là ai cũng không có khả năng làm được!”
Lưu Mãng nhìn nàng một cái, hung ác nói:
“Lão tử đang hỏi kẻ gϊếŧ nữ nhân này, không phải hỏi kẻ gϊếŧ Tiểu Như!”
Nam tóc đỏ đặt ra nghi vấn:
“Sao đại ca biết không phải cùng một người làm?”
Lưu Mãng hừ lạnh một tiếng:
“Có thể biến Tiểu Như thành như vậy, có thể là người sao? Còn nữ nhân này bị chết chính là do có người thừa nước đục thả câu. Lão tử không phải heo, chẳng lẽ cái này cũng không nhìn ra?”