Ký túc xá vốn nên khóa cửa từ sớm, nhưng cửa chính lại chỉ khép hờ. Trong buồng trực ban của quản lý ký túc còn sáng đèn.
Nhóm người của Dư Tô nhón chân, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Cửa buồng trực ban mở ra. Cửa sổ lớn bên cạnh không kéo màn. Lúc bọn họ đi vào, đã bị quản lý ký túc ở trong nhìn thấy.
“Trễ như vậy mới trở về?” Quản lý ký túc đứng ngoài cửa hỏi bọn họ.
“Buổi tối không an toàn. Đám nữ sinh các cô có chuyện gì mà về trễ như vậy? Cũng không kêu bạn nam nào đưa về, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?”
Dư Tô cười cười, nhanh chóng nhận lỗi:
“Dì à, chúng cháu gần đây phải tập trung ôn bài kiểm tra, mới từ phòng tự học trở về, chỉ ở trong trường, không có chạy lung tung.”
Quản lý ký túc gật đầu:
“Nhanh về ngủ, về sau đừng trễ thế này nữa, cho dù là ở trong trường cũng chưa chắc an toàn!”
Lời này có khả năng là thuận miệng, nhưng cũng có khả năng mang hàm nghĩa nào đó.
Dư Tô truy vấn:
“Trong trường học thì có cái gì mà không an toàn?”
Quản lý ký túc sửng sốt một giây, kéo kéo khóe miệng, cười nói:
"Không phải vừa mới có giáo viên nhảy lầu tự sát sao? Các cô chẳng lẽ không sợ? Được rồi, đừng nói nữa, nhanh về phòng đi.”
Bà ta nói xong liền quay đầu bước vào trong, đóng cửa lại.
Dư Tô nhướng mày. Từ cửa kính mờ nhìn vào, bà ta còn đứng ở bên trong không động đậy.
Cảm giác như có manh mối gì đó.
Nàng không nói thêm nữa, đi dọc theo hành lang nhìn biển số phòng, nhờ vào thông tin lấy được từ điện thoại, thuận lợi tìm tới phòng mình. Mã Duy Duy cùng Ngô Băng cũng đều chia ra đi tìm phòng bọn họ.
Phòng ký túc xá của Dư Tô đánh số 303. Trong túi quần nàng có chìa khóa. Nhẹ nhàng vặn khoá đi vào, Dư Tô hơi lo sẽ làm phiền đến các nữ sinh cùng phòng khác, không dám bật đèn, chỉ ấn sáng màn hình di động, dựa vào ánh sáng mỏng manh cùng thị lực đã qua cường hóa tìm đến giường của mình.
Nhưng kế tiếp, nàng lại phát hiện, trong phòng này trừ bỏ nàng, không có một bóng người.
Dư Tô sửng sốt, mở đèn. Đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu chớp tắt vài cái, liền bật sáng.
Trong phòng đích xác không ai.
Đây là một gian phòng ngủ bốn người, hai giường tầng, chăn đệm đều đầy đủ. Phía dưới là bốn máy tính bàn, trên bàn đặt đầy các loại đồ dùng, mỹ phẩm,...
Rõ ràng là có người khác ở, sao hiện tại một người cũng không thấy?
Dư Tô nghi hoặc nhìn khắp nơi một vòng, nhất thời cũng tìm không ra nguyên nhân, liền tạm thời không để ý, tiến vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó bò lên cái giường thuộc về khối thân thể này nghỉ ngơi.
Vừa nãy nghe thấy di động rung một lần, nàng nằm yên vị trên giường xong mới mở ra xem, thấy có người phát tin nhắn trong nhóm chap chung mà các người chơi thành lập trước khi bắt đầu chơi Bút Tiên.
Là Chung Liêm: [Đêm nay tất cả đừng ngủ, cách 5 phút đồng hồ liền ở trong group này nhắn một tin. Ai không nhắn tức là người đã chết. Lúc đó những người còn lại có thể an tâm nghỉ ngơi.]
Thời gian gửi, 10 phút trước.
Chưa ai trả lời hắn.
Lúc này đây, trừ bỏ Ngô Băng, tất cả người chơi khác có thể nói là đều bị Chung Liêm hố. Nếu không phải hắn tự cho là thông minh, đêm nay tất cả mọi người không nhất định sẽ lâm vào tình cảnh nguy hiểm này.
Mặt khác, còn có thông báo Vương Đại Long mời Dư Tô vào nhóm chat riêng. Nàng ấn đồng ý, liền gia nhập một nhóm tên là “Người một nhà tương thân tương ái”.
“……”
Mới vừa vào đã nhìn thấy tin nhắn của Vương Đại Long: [Đêm nay Chung Liêm là đáng bị ngủm nhất, đồng đội gì ngu như heo!]
Phong Đình: [Sửa lại tên nhóm.]
Vương Đại Long tiếp tục: [Vốn dĩ chúng ta đều có thể an tâm ngủ. Toàn trách tên ngốc x kia! Lưu lại hắn, nói không chừng sau này còn sẽ cho chúng ta thêm phiền toái!]
Bạch Thiên: [Không đổi tên nhóm ngày mai ta gϊếŧ ngươi.]
【Trưởng nhóm đã sửa tên nhóm thành: Người một nhà tương ái tương sát.】
“……” Dư Tô đang có chút căng thẳng, hiện tại cũng nhịn không được bật cười.
Nàng nhắn một câu: [Đêm nay chúng ta cũng thường xuyên nhắn tin, hy vọng đừng ngay từ đầu liền bị chọn trúng.]
Vương Đại Long: [Hắc Quỷ nhà ngươi! Sao lại đụng trúng loại nhiệm vụ này?! Hồ Vi nói ngươi là linh vật, thật là cất nhắc ngươi.]
Phong Đình: [Vận may thật tốt, linh vật.]
Bạch Thiên: [Không vui.]
Dư Tô lau một phen mồ hôi không tồn tại, xem nhẹ tin nhắn của hai người trước, hỏi: [Bạch tiểu ca làm sao vậy?]
Bạch Thiên không đáp. Sau một lúc lâu, Phong Đình đáp: [Đại khái là lần này không có cơ hội chém ai đi.]
“……” Hình như thực sự có khả năng.
Bốn người ở trong nhóm chat tiếp tục nhắn tin qua lại. Tán gẫu trong chốc lát, Dư Tô liền đem chuyện dì quản lý ký túc xá khác thường nói cho bọn họ.
Phong Đình: [Ngày mai cô đi tìm quản lý ký túc. Ba người chúng ta đi hỏi thăm chuyện về giáo viên Doãn cùng nữ học sinh kia.]
Dư Tô nghĩ thầm, đại thần quả là đại thần, nhìn thái độ tự tin này, giống như hoàn toàn không nghĩ tới sau đêm nay, bốn người bọn họ sẽ còn (4 - 1).
Vương Đại Long: [Nói ra thì, tôi hiện tại có hơi hoài nghi. Chung Liêm không phải cố ý làm như vậy đi?]
[Chúng ta là tổ đội tiến vào. Người chơi khác cũng có thể lập tổ đội vậy. Nói không chừng, Chung Liêm cùng Ngô Băng chính là đồng đội. Thấy Ngô Băng có nguy hiểm, hắn liền cố ý nhắc nhở Ngô Băng!]
[Người khác không biết liền cho rằng hắn ngu xuẩn, kỳ thật hắn khá thông minh đâu. Không phải đã cứu Ngô Băng một lần thua rồi sao?!]
Bạch Thiên: [Có khả năng.]
Vương Đại Long: [Lão tử lúc nào chả thông minh hơn người.]
Bạch Thiên gửi một cái Icon gấu cầm dao dính máu.
Dư Tô vừa buồn cười vừa nghĩ. Suy đoán của Vương Đại Long kỳ thật có khả năng rất cao. Chung Liêm tuy rằng bề ngoài chỉ là một nam nhân trung niên bình thường, nhưng không thể trông mặt mà bắt hình dong. Ai biết hắn có phải giả heo ăn thịt hổ hay không?
Tại một ván này không có người mới. Mỗi người đều biểu hiện vô cùng thích ứng. Thoạt nhìn không có bất luận người nào trải qua ít hơn bốn lần nhiệm vụ. Ngay cả Ngô Băng nhìn như bệnh sắp xỉu tới nơi, cũng chỉ là dưới tình huống căng thẳng bị ma dọa sợ tới mức kêu lên một tiếng, về sau biểu hiện cũng không tồi, không trực tiếp ngốc đến phút cuối.
Chung Liêm rất có thể cũng không ngu xuẩn như vậy. Ở mặt ngoài, hắn là đang phối hợp với những người khác hố Ngô Băng, nhưng kết quả cuối cùng lại là Ngô Băng nhờ hắn mà tạm thời được cứu vớt. Nói hai bọn họ là đồng đội, Dư Tô thật đúng là tin.
Bất quá, hiện tại chuyện này không quan trọng, quan trọng là trước sống đến ngày mai.
Trong nhóm chat chung của tất cả các người chơi, Chung Liêm lại phát một tin nhắn: [Mỗi người nhắn một câu đi, không muốn biết đêm nay ai chết sao?]
An tĩnh trong chốc lát, Bạch Thiên nhắn: [Không biết ai chết, nhưng hy vọng ngươi chết.]
Mới vào đã như vậy thật sự được sao? Ngươi đây là cầu bị nhằm vào a đại ca! Dư Tô yên lặng kêu to trong lòng.
Tiếp theo, Mã Duy nhắn qua một chuỗi [666] (đồng quan điểm). Vệ Nghị cũng y như vậy.
Ngô Băng là người cuối cùng: [Tuy rằng hôm nay ít nhiều nhờ Chung Liêm, nhưng tôi cũng muốn gửi 666.]
Ước chừng Chung Liêm đã giận dỗi, không nhắn tiếp câu nào. Trong nhóm chat kín, bốn người phía Dư Tô còn đang không ngừng tán gẫu, nhớ tới chuyện gì thú vị thì kể, không có chuyện gì thì phát icon hoặc nhắn lung ta lung tung.
○●○●○
Mãi cho đến rạng sáng bốn giờ rưỡi, Dư Tô buồn ngủ đến độ mí mắt sắp không nâng lên nổi, cố gắng gượng trong chốc lát, không biết mình khi nào ngủ mất.
Bị ánh nắng chói mắt đánh thức, đầu óc Dư Tô vừa thanh tỉnh trong chớp mắt, liền toát ra một ý nghĩ: Lạy trời, vẫn còn sống.
Hai giây sau, nàng nhanh chóng xoay người tìm di động, nhìn thấy trong nhóm chat kín, tin nhắn cuối cùng dừng lại ở gần 5 giờ sáng.
Trong nhóm chat chung, từ lúc Chung Liêm giận dỗi, không ai nhắn tin nữa. Hiện tại Dư Tô cũng không biết người chết là ai.
Nàng đang định nhắn tin trong nhóm chat kín hỏi xem sao, vừa mới đánh một chữ, bỗng nhiên nghe thấy “Phanh!” một tiếng vang lớn từ ngoài cửa sổ truyền đến.
“A——” Vài tiếng thét chói tai sắc nhọn đến dọa người cơ hồ trùng lặp vào nhau, đồng thời phát ra. Âm độ cực lớn, tuyệt đối có thể xuyên thấu cả tòa nhà ký túc xá!
Dư Tô xoay người xuống giường, mang dép lê chạy nhanh về phía cửa sổ.
Từ ban công cửa sổ nhìn ra, đối diện chính là ký túc xá nam. Mà giờ phút này, ở dưới lầu nổ tung một mảnh máu đỏ tươi. Xa xa nhìn qua tựa như một đóa hoa mạn đà la đỏ tươi quyến rũ. Trung tâm của đóa hoa là màu đen, đó là một thân thể người.
Thị lực của Dư Tô đã rất tốt. Nơi này chỉ là lầu ba. Nàng thực mau liền nhận ra, thi thể bị phá thành mảnh nhỏ huyết nhục mơ hồ kia, chính là Vệ Nghị.
Đây là từ bộ hoodie của hắn nhìn ra.
Hô hấp của Dư Tô đình trệ một giây. Thầm nghĩ trong lòng, bọn họ căng thẳng lo lắng cả một đêm, nhưng không ai nghĩ tới, lúc này đây người sẽ chết vào ban ngày.
Di động bị Dư Tô niết ở trong lòng bàn tay liên tiếp rung lên vài lần. Nàng cúi đầu mở di động. Trong nhóm chat chung, Vương Đại Long nhắn tin.
[Tôi mới đi toilet rửa mặt trong mấy phút, thế mà hắn đã chết!]
Mã Duy Duy: [Ai biết anh nói thật hay giả, biết đâu là anh đẩy hắn xuống?]
Vương Đại Long: [Tôi ăn no rảnh rỗi sao? Đẩy hắn làm gì!]
Mã Duy Duy: [Tiểu ca ca đừng kích động, chỉ đùa một chút mà thôi. Không ngờ người lại chết vào ban ngày, sớm biết vậy tối hôm qua cứ ngủ thoải mái.]
Chung Liêm: [Đừng nói nữa, nhanh chạy xuống xem xét hiện trường!]
Dư Tô qua loa dùng nước lạnh đánh răng rửa mặt, vội vã xuống lầu.
Dưới lầu đã có không ít sinh viên. Bất quá đại bộ phận sinh viên đều cảm thấy sợ hãi, chỉ có số ít gan lớn đang vây quanh ở gần thi thể nhìn xem. Còn có người nghe được tin tức lục tục từ nơi khác chạy tới, sôi nổi thừa dịp này chụp ảnh quay video.
Nhìn những người đó không ngần ngại giơ điện thoại chụp ảnh thi thể Vệ Nghị, Dư Tô cảm thấy có chút phiền lòng.
Có lẽ một ngày nào đó, nhiệm vụ thất bại, nàng cũng sẽ biến thành một khối thi thể như vậy, bị người ta chụp ảnh đăng lên, câu sự chú ý, bị mọi người tùy tiện xoi mói.
Nàng nhấc chân, thừa dịp còn chưa có nhiều người, len lỏi lấn ra đằng trước. Không thể tới quá gần thi thể, bởi vì thực mau cảnh sát sẽ đến điều tra, nếu tới gần quá mức, sẽ bị buộc tội phá hủy hiện trường.
Bất quá liền tính ở khoảng cách hiện tại, đối với Dư Tô mà nói là đủ rồi.
Ánh mắt nàng rơi xuống cái đầu bị đập đến nát nhừ của Vệ Nghị, từ đỉnh đầu xuống dưới, thấy được máu đỏ từ dưới thân hắn tràn ra. Thời điểm tầm mắt rơi xuống vũng máu, Dư Tô hơi sửng sốt——
Trong bãi máu loãng thế mà lại có viết ký tự.
“Báo cũ thư viện” bốn chữ nhỏ màu trắng thình lình hiện lên ở giữa vũng máu đỏ tươi!
Nàng kinh ngạc thấp giọng lầm bầm lầu bầu:
“Chẳng lẽ……mỗi khi chết một người, liền sẽ cung cấp một gợi ý?”
Không biết khi nào, bốn người Phong Đình, Vương Đại Long, Bạch Thiên cùng Chung Liêm đều trước sau từ trong ký túc xá nam chạy đến nơi này. Bọn họ cũng thấy được chữ xuất hiện ở giữa vũng máu, nhất thời tâm tình đều có chút phức tạp.