Dư Tô có hơi chột dạ, không dám nhìn hắn:
"Đại thần, tôi biết sai rồi, về sau tuyệt đối không mắc loại sai lầm này nữa!"
"......"
Phong Đình cười:
"Tôi còn chưa giáo huấn, cô đã nhận sai trước?" Nhìn bộ dạng cúi đầu phụng phịu nhận sai của Dư Tô chẳng khác nào học sinh tiểu học, hắn muốn giáo huấn hai ba câu đều ngại nói ra.
Dư Tô: (Q^Q)
Phong Đình đỡ trán: "Thôi bỏ đi, biết sai là được. Vốn dĩ không có khả năng cùng một chỗ tìm được 2 manh mối liên tiếp, trừ phi cái ứng dụng kia điên rồi. Tôi sở dĩ nhắc nhở cô quay về, là để cô học được một bài học."
"Về sau đừng làm ra vẻ dễ thương nữa," Phong Đình nói:
"Một chút cũng không dễ thương."
"......Ngài vui vẻ là tốt rồi." Người đã làm sai chuyện không có tư cách phản bác.
Một bàn tay gõ lên đỉnh đầu nàng, Dư Tô ngẩng đầu, chỉ thấy Phong Đình cười tủm tỉm nói:
"Gõ thử xem có nghe thấy tiếng nước không."
Phong Đình đứng lên trở về. Dư Tô nhìn chằm chằm phía sau lưng hắn, lầm bầm:
"Anh mới đầu óc nước vào!"
Hắn quay đầu: "Mới nói cái gì?"
Dư Tô: "......Nói tôi đầu óc nước vào."
Phong Đình cười đến thấy răng không thấy mắt:
"Cô biết ưu điểm của mình là gì sao?"
"...Xinh đẹp?"
Phong Đình nhướng mày: "Vốn dĩ định nói cô rất biết tự mình hiểu lấy, nhưng hiện tại hình như cũng không có."
○●●○
Trở lại căn tin, Vương Đại Long vừa thấy Dư Tô liền làm càn cười to:
"Ha ha ha! Nhìn cái mặt sắp tức thành cá nóc kìa!"
"...." Dư Tô không còn lời nào để nói.
Trừ bỏ Chung Liêm, các người chơi còn lại bắt đầu thương lượng thứ tự, dựa theo trình tự trước sau gọi điện cho người nhà.
Dư Tô đầu tiên. Trước khi nàng gọi cho người mẹ làm phóng viên của Điền Tình, cần nghĩ ra một cái cớ. Ấn theo thông tin có được, Điền Tình là một người rất nhát gan. Chỉ cần nói cho nữ phóng viên nàng sợ hãi, muốn xin nghỉ về nhà, đối phương hẳn sẽ đáp ứng, bất quá đáp ứng là một chuyện, tự mình tới trường học đón nàng lại là chuyện khác.
Sự tình tiến triển y như dự đoán, bởi vì nữ phóng viên đang mang thai, căn bản không tiện tới trường đón con gái, trong điện thoại cũng nói kêu ba Điền Tình ngày mai tan làm lại đây đón nàng. Dư Tô đành phải lùi lại thời gian, nói bỗng nhiên nhớ ra sắp có một tiết kiểm tra tương đối quan trọng, đợi thêm mấy ngày nữa sẽ về.
Phong Đình thứ hai. Cũng may, bên phía Phong Đình tiến triển rất thuận lợi. Bởi vì thân phận của hắn là con trai giáo sư Ngụy. Tuy rằng ông ta hiện không ở trường, nhưng ban ngày có tới trường để đi dạy. Phong Đình xác nhận trong điện thoại, ngày mai giáo sư Ngụy chắc chắn sẽ tới, bất quá có đi thì cũng là ban ngày. Kế tiếp, bọn họ cần giữ chân ông ta ở tại trường cho đến nửa đêm.
Trong số những "hung thủ", Dư Tô cảm thấy đáng chết nhất chỉ có hai người, một là người nhà họ Ngô, hai là vị giáo sư Ngụy này.
Người trộm loại chất hóa học nguy hiểm kia giao cho Ngô Hi chính là hắn. Không biết Ngô Hi đã hứa hẹn cho hắn chỗ tốt gì, thân là giáo sư lại đi hãm hại học sinh của mình. Dư Tô thậm chí hoài nghi, thời điểm Ngô Hi kêu hắn hỗ trợ, cũng đã thương lượng tốt. Một khi sự việc chuyển biến xấu liền đổ tội cho Từ Oánh. Nếu không, trên đời nhiều loại chất độc như vậy, vì sao một hai phải lựa chọn cái này?
Người thứ ba gọi điện là Bạch Thiên. Hắn mặt vô biểu tình mà dùng giọng điệu tươi sáng nói trong điện thoại:
"Ba ba, ngày mốt có tới trường học không? Không có sao? Vậy có thể tới một chuyến không? Buổi tối trước 12 giờ cũng được. À, con có chút chuyện muốn nói với, rất quan trọng, gặp mặt lại nói. Bye bye"
Dư Tô sợ Bạch Thiên sẽ nói ra một câu: "Không tới ta liền đi qua chém chết ngươi", cũng may không có.
Bạch Thiên cúp điện thoại, gật đầu với những người khác: "Hắn sẽ đến."
Người tiếp theo là Vương Đại Long. Thân phận của hắn là em trai nữ nghiên cứu sinh. Người này đã sớm tốt nghiệp rời khỏi trường, bất quá còn đỡ, vẫn ở trong thành phố, nếu không liền phiền toái. Đến bây giờ mọi chuyện còn tính thuận lợi, bởi vì 3 ngày sau là cuối tuần, đối phương vừa lúc rảnh rỗi.
Cuối cùng chỉ còn Ngô Băng.
Ngô Băng mở ra danh bạ di động, rối rắm hỏi:
"Tôi nên gọi cho ai đây?"
Ngô Hi vào 3 năm trước sau sự kiện hạ độc đã rời khỏi quốc gia này, không có khả năng trở về. Mà những người khác trong nhà họ Ngô đều biết sự kiện kia. Lần trước Ngô Băng gọi điện cho "mẹ" của mình hỏi thăm tin tức, nghe nói chỗ dựa của nhà họ Ngô chính là cậu hai của Ngô Băng cùng Ngô Hi. Một đại nhân vật như vậy, hiển nhiên không có khả năng đích thân tham dự vào vụ án ba năm trước, nhưng tùy tiện một câu của ông ta, liền đủ để mang đến ảnh hưởng thật lớn. Cho nên, ông ta cũng là một trong những người Từ Oánh muốn gϊếŧ.
Bởi vì có đời trước, người nhà họ Ngô phần lớn đều hoạt động trong giới chính trị, tuy rằng còn chưa đạt tới loại một tay che trời, nhưng cũng có thể xưng là đại nhân vật trong thành phố. Mà người ra mặt xử lý chuyện đầu độc kia chính là ba của Ngô Hi - cậu cả của Ngô Băng.
Ngô Băng chỉ là cháu họ, quan hệ huyết thống cũng không quá gần gũi, muốn tìm lý do lừa gạt người tới thật sự không dễ. Ngoài ra, cha mẹ Ngô Băng đối với chuyện 3 năm trước phi thường rõ ràng, có lẽ cũng tính là mục tiêu.
Nhưng nếu không tính thì sao?
Các người chơi suy nghĩ trong chốc lát, nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp.
Dư Tô nói: "Có lẽ không khó đến mức như vậy, trước đừng gấp, ngày mai lại gọi điện qua, lúc đó trong trường lại có người chết, cộng với 3 người đã chết từ hôm qua đến hôm nay, liền hoàn toàn có thể ở trong điện thoại nói cho đối phương: "Từ Oánh chết oan ba năm trước trở về báo thù", đến lúc đó ông ta hẳn sẽ tới một chuyến. Nếu ông ta không chịu tới, liền gọi cho ba mẹ Ngô Băng, khóc càng thảm càng tốt, để cha mẹ Ngô Băng gây áp lực cho hắn."
Dù sao, Ngô Băng am hiểu nhất chính là khóc.
Sự tình liền tạm thời định ra như vậy. Trong lúc còn thời gian, mọi người lại dạo một vòng khắp nơi trong trường học.
Vương Đại Long nói: "Lần đầu chúng ta chơi Bút Tiên là tùy tiện tìm một phòng học, chờ trói người tới, liền trực tiếp ở chỗ giấu người tiến hành luôn đi."
Dư Tô gật đầu: "Đúng vậy, nhiệm vụ cũng không hạn chế cần ở nơi nào hoàn thành trò chơi Bút Tiên."
Đến 10 giờ rưỡi tối, Chung Liêm liền gọi điện cho quản lý ký túc xá nữ.
Thời điểm hắn đưa ra có việc muốn tìm, quản lý ký túc bởi vì hiện tại đang trong giờ trực ở ký túc xá mà cự tuyệt. Nhưng Chung Liêm vẫn không từ bỏ, lại tốn một chút nước miếng, rốt cuộc thuyết phục đối phương vào 11 giờ rưỡi ra tới.
Để phòng ngừa xuất hiện sự kiện đột phát, các người chơi liền đứng chờ ở một chỗ cách ký túc xá nữ không xa. Đến khi nhìn thấy quản lý ký túc vào khoảng 11 giờ hai mươi mấy phút bước ra cổng, bọn họ mới nhanh chóng tản đi.
Lúc này, bên ngoài đã không còn sinh viên khác. Sau khi có liên tiếp 3 người nhảy lầu chết, cho dù lá gan lớn cỡ nào, cũng sẽ không ai muốn đêm hôm khuya khoắt lang thang ở bên ngoài.
Chung Liêm chờ sẵn ở bên kia, cùng quản lý ký túc nói mấy câu. Bà ta liền muốn quay lưng trở về, nhưng bị Chung Liêm lập tức giữ lại. Dư Tô ở thật xa nhìn thấy, hắn đem đầu dựa tới trên vai quản lý ký túc cọ xát, dùng hình tượng đại thúc trung niên làm ra bộ dáng con trai làm nũng với mẹ, hình ảnh vừa quỷ dị vừa khôi hài.
Các người chơi lập tức đi vào trong một phòng học, đem giấy bút đã chuẩn bị tốt trước đó bày lên bàn, lấy cuộn dây bện từ quần áo cũ giao cho Bạch Thiên, chờ hai người kia đi đến.
Bạch Thiên đứng cạnh cửa, vẻ mặt chờ mong nhìn bên ngoài. Thời điểm quản lý ký túc bị Chung Liêm nửa kéo nửa dụ dỗ bước vào cửa. Hắn liền dùng áo khoác trong tay trực tiếp trùm lên đầu quản lý ký túc.
Chung Liêm nhanh chóng xoay người, cùng Bạch Thiên hợp sức đem quản lý ký túc đang ngây ngốc trói lại, nhét một khối vải vào trong miệng bà ta.
Quản lý ký túc vô luận thế nào cũng không thể tưởng tượng được sẽ phát sinh loại tình huống này. Lúc nhìn thấy rõ những người trong phòng học, bà ta chấn kinh trong chớp mắt, ngay sau đó nhìn chằm chằm con trai mình. Những người khác như thế nào, giờ phút này bà ta đã không rảnh quan tâm, chỉ có duy nhất một suy nghĩ -- vì sao con trai mình lại cùng với những người này bắt trói mình?
Quản lý ký túc đương nhiên nghĩ không ra, mà "con trai" bà ta cũng sẽ không giải thích.
Bà ta bị trói trên một cái ghế đặt cạnh bàn học. Những người khác ngồi vào cái bàn kế bên, tạo thành một vòng tròn.
Lúc kim đồng hồ đều nhảy đến số 0, các người chơi cùng nhau dùng ngón tay kẹp lấy cán bút, lần chơi Bút Tiên thứ hai bắt đầu.
Vẫn là phương thức triệu hoán cũ, sau khi lặp lại câu chú vài lần, cây bút trong tay bọn họ bắt đầu động đậy, chậm rãi ở trên giấy vẽ một vòng tròn.
Dư Tô liền vào lúc này nghe được từ trong cổ họng quản lý ký túc phát ra một tiếng kêu.
Bởi vì bị chặn miệng, bà ta kêu không thành câu, nhưng một tiếng này âm lượng thực sự không nhỏ, hiển nhiên là bị dọa không nhẹ.
Dư Tô ngẩng đầu nhìn Phong Đình cùng Vương Đại Long bên cạnh, thấy ánh mắt hai người bọn họ đều chuyên tâm dừng ở trên giấy, nên nàng cũng không quay đầu lại nhìn.
"Bút Tiên, Bút Tiên, đây là tâm nguyện của ngươi sao?" Ngô Băng mở miệng, dùng giọng nói nhất quán mềm nhẹ chậm rãi hỏi ra câu cái thứ nhất.
Đêm qua, mọi người không hiểu biết quy tắc cụ thể, không dám hỏi những vấn đề hữu dụng. Nhưng hôm nay bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Ngòi bút chậm rãi dịch tới chữ "Đúng", vẽ một vòng tròn.
Người thứ hai hỏi là Chung Liêm:
"Nếu từng người chúng tôi mang đến một người mà ngươi muốn gϊếŧ, là có thể hoàn thành nhiệm vụ phải không?"
Đáp án vẫn như cũ là "Đúng".
Thứ ba là Vương Đại Long. Hắn hỏi một vấn đề phi thường trọng yếu:
"Bên trong các người chơi có tồn tại kẻ phản bội hay không?"
Cây bút trong tay bọn họ chậm rãi dịch về phía "Không", vẽ một vòng tròn.
Thứ tư là Phong Đình:
"Tối nay còn có người chơi bị chết không?"
Đáp án tiếp tục là "Không".
Người cuối cùng là Dư Tô. Ánh mắt nàng lướt qua trên mặt từng người chơi khác, trầm ngâm một lát, hỏi:
"Bút Tiên, nếu trong chúng ta có người không thể mang đến mục tiêu ngươi yêu cầu, mà những người khác đều hoàn thành phần của họ. Như vậy, nếu chúng ta trực tiếp gϊếŧ người kia, có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không?"
Cây bút trong tay bọn họ đình trệ một lát, sau đó chậm rãi hoạt động về phía "Đúng".
Sau khi mỗi người đều hỏi một vấn đề, Ngô Băng thở phào một hơi, nhỏ giọng nói:
"Được rồi, chúng ta tiễn đi Bút Tiên..."
"Đợi đã, tôi còn có một câu hỏi." Lời nói của Ngô Băng còn chưa hết, Phong Đình bỗng nhiên mở miệng.
Hắn nhìn chằm chằm cán bút bị mọi người kẹp ở đầu ngón tay, trầm giọng nói:
"Câu hỏi rất đơn giản, hiện tại đang trả lời các vấn đề của chúng tôi, thật sự là Bút Tiên sao?"