Trong căn phòng 305, thi thể Ngô Băng thoạt nhìn giống như đang ngủ.
Vương Đại Long từ dưới bàn rút ra một ngăn kéo, dùng nó làm chậu chứa, vào buồng vệ sinh đổ nước, hắt lên mặt Chung Liêm đang hôn mê.
Chung Liêm kêu một tiếng, lập tức tỉnh lại, vừa mở mắt đã bị Bạch Thiên nắm cổ áo, ấn mặt hắn đến trước mặt Ngô Băng.
Chung Liêm mơ hồ trong nháy mắt, phản ứng lại, kinh ngạc nói:
“Cô ta……đã chết?”
Vương Đại Long ngồi xổm xuống một bên khác của thi thể, nhìn Chung Liêm cười:
“Đúng vậy, chết đến không thể càng chết.”
Lúc này, Chung Liêm mới cảm giác được đầu mình nhoi nhói đau, đồng thời hồi tưởng lại chuyện xảy ra khi nãy.
Hắn nhìn Vương Đại Long ở phía đối diện, tức giận hỏi:
“Lúc trước ở ngoài cửa có phải anh đánh lén tôi hay không? Còn có ai?!”
Bạch Thiên nắm tóc Chung Liêm kéo ra sau, cưỡng bách hắn ngửa mặt lên, từ trên cao cúi đầu xuống nhìn, hơi mỉm cười:
“Là tôi.”
“……”
Chung Liêm giãy giụa mấy lần, không thể tránh thoát, đành phải từ bỏ, lấy tư thế quỷ dị lại nhục nhã này tức giận quát:
“Mẹ nó! Tôi không phải kẻ phản bội. Các người đánh tôi làm gì! Là ai đề xuất? Là ai gϊếŧ Ngô Băng? Người này nhất định là kẻ phản bội! Mau buông tôi ra, tìm kẻ phản bội!”
Dư Tô giật giật khóe miệng:
“Đừng giả bộ nữa, bốn người chúng tôi là tổ đội tiến vào. Trước khi chết, Ngô Băng cũng nói anh chính là kẻ phản bội.”
Chung Liêm sửng sốt:
“Đùa gì kỳ vậy? Sao có thể?! Tôi là người đầu tiên dẫn mục tiêu mang tới cho Từ Oánh!”
Vương Đại Long nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt hắn, cười tủm tỉm nói:
"Không nghe rõ sao, bốn người chúng tôi là tổ đội. Hiện tại, đồng đội Ngô Băng của anh đã chết. Nếu anh không phải kẻ phản bội, còn có thể là ai?”
“Mẹ nó! Thật không phải tôi!” Chung Liêm điên cuồng lắc đầu:
“Nếu các người đều nói các người là đồng đội, hiện tại tôi còn lừa các người làm gì? Thật không phải t—— Ngô Băng, nhất định là Ngô Băng!”
Bạch Thiên hơi thả tay ra, Chung Liêm rốt cuộc khôi phục tư thế bình thường.
Phong Đình nhìn hắn, hỏi:
“Nghe lời này của anh, tức là anh không phải kẻ phản bội, hơn nữa còn không biết Ngô Băng là kẻ phản bội?”
Chung Liêm ngơ ngác gật đầu, ngay sau đó nói:
“Nhưng ngay từ đầu Ngô Băng liền nói thân phận của hai chúng tôi đều giống nhau. Sao cô ta có thể gạt tôi?”
Bộ dáng của hắn thoạt nhìn không giống nói dối, Phong Đình ngẫm nghĩ, hỏi:
“Vậy cô ta nói cho anh thế nào?”
Trong câu trả lời của Chung Liêm, có một đoạn không sai biệt lắm với Ngô Băng.
Hắn đúng là có một loại đạo cụ miễn tử, sau khi nhiệm vụ thất bại sẽ không bị chết, cùng với một đạo cụ không tồi khác. Hắn dựa vào hai thứ này cùng tổ chức Sinh Tồn giao dịch. Bắt đầu từ nhiệm vụ thứ 6, tổ chức này phải sắp xếp người làm hắn thuận lợi sống sót đến nhiệm vụ thứ 9. Sau khi xong việc, hai đạo cụ này liền về quyền sở hữu của đối phương —— Tổng cộng 4 lần nhiệm vụ, Ngô Băng nói là 3 lần.
Bởi vì Ngô Băng là người nhận trách nhiệm dẫn hắn thông qua nhiệm vụ, cho nên Chung Liêm trăm phần trăm tín nhiệm nàng. Sau khi tiến vào trò chơi, Ngô Băng liền dò hỏi thân phận của hắn, nói rằng thân phận của mình cũng là người chơi bình thường. Nhưng nàng dặn dò Chung Liêm không được thiếu cảnh giác, trong nhiệm vụ rất có thể còn có người chơi đối địch.
Tiếp theo, Ngô Băng lấy lý do muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, trước hết gϊếŧ Mã Duy Duy để thu hoạch chỉ dẫn. Tối hôm qua sau khi kết thúc lần chơi Bút Tiên thứ hai, Ngô Băng lại nhắn tin riêng cho Chung Liêm, yêu cầu hắn hôm nay phối hợp với nàng gϊếŧ Dư Tô. Lý do giống như hôm qua là muốn đạt được chỉ dẫn, nhưng lúc này không thể để người chơi khác nhìn thấy, tránh bị kẻ phản bội nhìn đến, gây trở ngại hai người họ hoàn thành nhiệm vụ. Bởi vậy, Ngô Băng đưa ra địa điểm gϊếŧ người ở tại gian phòng ký túc xá bỏ trống 305, sau khi được đến chỉ dẫn, lập tức xử lý thi thể, hoặc đem giấu ở chỗ này, tạm thời sẽ không ai có thể phát hiện.
Mà hiện tại, nếu Chung Liêm nói đều là thật. Như vậy, kẻ phản bội Ngô Băng rõ ràng vẫn luôn lừa hắn, lợi dụng hắn.
Trước lợi dụng sự tín nhiệm của hắn, để hắn giúp nàng giải quyết từng người chơi khác, hủy diệt các chỉ dẫn có được, không cho người chơi còn tồn tại biết, cuối cùng lại xử lý Chung Liêm là có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Tuy nhiên, nhóm của Dư Tô cũng không thể hoàn toàn tin tưởng lời nói của Chung Liêm. Rốt cuộc Ngô Băng đã chết, ai nói dối, ai nói thật, không có biện pháp đối chất.
Chờ Chung Liêm nói xong, Bạch Thiên xòe tay về phía Dư Tô. Cặp mắt sáng rực giống như dã thú thấy được con mồi.
“……” Dư Tô đưa qua dao găm.
Bạch Thiên tiếp nhận, nhìn Chung Liêm mỉm cười:
“Dù sao ông chú vẫn còn đạo cụ miễn tử, hiện tại mặc kệ nói thật hay nói dối, đều chết trước đi.” Còn chưa dứt lời, hắn đã một dao thọc vào ngực Chung Liêm.
Chung Liêm vừa kinh ngạc vừa không cam lòng mở to miệng, trong chốc lát hoàn toàn không có động tĩnh.
Vương Đại Long lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Bạch Thiên gϊếŧ người không chớp mắt, bội phục giơ ngón tay cái với hắn.
Mọi việc kế tiếp phi thường thuận lợi. Bọn họ trước tìm chỗ giấu thi thể Ngô Băng. Hôm nay đến lượt Phong Đình lấy thân phận con trai gọi giáo sư Ngụy đến trường, ở thời điểm đối phương muốn rời đi trói người lại giấu trong phòng ký túc xá 305, chờ đến nửa đêm liền trực tiếp ở chỗ này tiến hành trò chơi Bút Tiên. Mục đích là để mọi người phát hiện thi thể tại phòng ký túc xá mà Từ Oánh ở ngày xưa.
Dư Tô một lần nữa gọi điện cho nữ phóng viên, la lối khóc lóc muốn đối phương tự mình tới trường đón nàng. Tuy rằng bị mắng vài câu không hiểu chuyện, nhưng cuối cùng, nữ phóng viên vẫn đồng ý cùng chồng mình chạy tới.
Bất quá, bọn họ vẫn lo lắng sẽ phát sinh chuyện ngoài dự kiến, liền điều chỉnh thứ tự, trước kêu nữ phóng viên ngày mai tới trường, lại đến Vương Đại Long cùng Bạch Thiên lừa tới mục tiêu.
Buổi chiều hôm đó, nữ phóng viên mang bụng to cùng chồng lái xe tới trường học, đón con gái Điền Tình về nhà.
Nhóm của Dư Tô ấn theo những gì đã thương lượng trước đó. Sau khi hai người kia tới trường học, Phong Đình lấy thân phận bạn bè đi hỗ trợ thu dọn hành lý cho Điền Tình.
Phòng của Dư Tô là 303, bọn họ lại dẫn hai người không rõ ràng con gái của mình ở phòng nào vào căn phòng số 305. Trước khi cha mẹ Điền Tình kịp phản ứng, đã bị Vương Đại Long cùng Bạch Thiên núp bên trong đánh hôn mê.
Nhìn nữ phóng viên mang cái bụng to, các người chơi thực không đành lòng, lại không thể không tiến hành trò chơi Bút Tiên.
Ngoài dự kiến của các người chơi chính là, ngày hôm sau hai vợ chồng vẫn không chết.
Ngay từ đầu, lúc Dư Tô biết được điều này, trong lòng bắt đầu căng thẳng. Nữ phóng viên không chết, như vậy hôm nay có phải sẽ chết một người chơi hay không?
Nhưng mãi cho đến hết ngày, không xuất hiện bất luận thương vong gì.
Phong Đình nói: “Có lẽ đứa bé vô tội trong bụng đã cứu bà ta một mạng.”
Ấn theo tình huống hiện tại, tựa hồ thật là như vậy.
Hôm đó, Vương Đại Long cũng tiến hành phi thường thuận lợi, gọi được nữ nghiên cứu sinh tới trường để tiến hành đêm phán quyết tiếp theo. Vào buổi tối, bọn họ cùng khiêng thi thể Ngô Băng đặt bên ngoài phòng ký túc xá 305.
Trong trường học bắt đầu điên cuồng đồn về việc oan hồn Từ Oánh trở về báo thù.
Người nhà họ Ngô nhận được thông tri, ngày kế tiếp đều cùng nhau chạy đến trường học. Các người chơi lấy cớ biết ẩn tình của việc oan hồn Từ Oánh trở về báo thù, hẹn cậu cả của Ngô Băng vào hai ngày sau, vào 6 giờ tối đến ngoài ký túc xá nữ gặp mặt.
Cùng ngày ước định với người nhà họ Ngô, chính là đến lượt Bạch Thiên lừa tới hiệu trưởng. Các người chơi tại một đêm này hoàn thành trò chơi Bút Tiên. Sáng sớm hôm sau, hiệu trưởng nhảy lầu tử vong. Đồng thời, nhiệm vụ thông báo hoàn thành.
Bọn họ căn bản chưa dùng tới người nhà họ Ngô. Đây có lẽ là minh chứng cho thân phận kẻ phản bội của Ngô Băng. Bởi vì Ngô Băng là kẻ phản bội, cho nên Ngô Băng chết là đủ, các người chơi không cần mang mục tiêu có liên quan đến thân phận của nàng đưa tới cho Từ Oánh.
○●○●
Sau khi trở lại hiện thực, Dư Tô lập tức xem xét khen thưởng của nhiệm vụ lần này.
Tiền thưởng trực tiếp đạt tới 7 con số. Điểm thuộc tính vẫn như cũ là 15 điểm. Mặt khác, nàng còn được một đạo cụ.
[Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ thứ 5, thuận lợi nâng cấp, trở thành người chơi sơ cấp! Căn cứ biểu hiện của người chơi, App đặc biệt khen thưởng cho người chơi đạo cụ *1, xin hãy tiếp nhận trong thời gian quy định.]
Lúc này đây, không xuất hiện thông báo về nhiệm vụ chi nhánh. Nhưng Dư Tô đại khái biết, nhiệm vụ chi nhánh hẳn là về quan hệ giữa Điền Tình cùng 3 bạn cùng phòng kia.
Nàng lấy ra đạo cụ, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một cái đồng hồ đeo tay nhỏ xinh.
Đạo cụ【Thời gian】- [Đây là một cái đồng hồ chứa ma lực thần kỳ. Có được nó, người chơi liền đạt được năng lực thao tác thời gian.]
[Phương pháp sử dụng: Sau khi ấn nút, thời gian sẽ ngừng trong hai phút. Trong lúc này, trừ người sử dụng, hết thảy mọi vật đều bị dừng ở nguyên điểm.]
[Lưu ý: Trong lúc sử dụng, người chơi không thể làm ra bất kỳ hành động mang tính công kích nào. Nếu không hiệu quả đạo cụ sẽ lập tức biến mất. Số lần sử dụng: 2 lần.]
Dư Tô đeo đồng hồ lên cổ tay trái.
Không thể không nói, đây là một đạo cụ phi thường hữu dụng. Tuy rằng không thể trong lúc sử dụng công kích ai, nhưng ít ra có thể cho nàng cơ hội làm việc khác, tỷ như……thời điểm bị truy kích chạy trốn?
Lúc này, Phong Đình gọi điện lại đây. Dư Tô nhấn tiếp nhận, chỉ nghe hắn nói:
“Tôi tính thuê một căn hộ chung cư lớn, để mọi người dọn vào ở chung, phòng ngừa nguy hiểm.”
"..."
“Xin lỗi!” Dư Tô nói:
“Lần này mọi người theo tôi vào nhiệm vụ, mới chọc phải phiền toái.”
“……” Đầu bên kia trầm mặc một lát, Phong Đình nói:
“Nhanh chạy ra, tôi gọi điện là kêu cô cùng đi tìm chỗ ở, không phải để cô xin lỗi. Đừng tưởng rằng xin lỗi liền không cần ra tới phơi nắng.”
Dư Tô: “……Ok đại ca.”
○●○●
Thân là một đám phú hào tài khoản có hơn trăm vạn, muốn thuê chỗ ở tốt thực dễ dàng, không thiếu tiền.
Nhưng lúc chân chính đi tìm mới biết, phải suy xét đủ mọi phương diện. Bởi vậy, dạo hết các trung tâm môi giới lớn nhỏ xung quanh, xem không dưới 10 nơi, hai chân mỏi đến độ sắp chặt đứt, bọn họ rốt cuộc tìm được một căn hộ thích hợp.
Đây là một khu chung cư mới xây, công tác bảo an làm được cực tốt, ra vào cần quẹt thẻ ID, khách tới tìm cũng cần đăng ký, sau đó bảo vệ gọi điện thoại trực tiếp cho chủ nhà xác nhận danh tính xong mới cho phép thông hành.
Tuy rằng giá cả phòng ở không rẻ, nhưng sau khi xem xét kỹ lưỡng, hai người lập tức giao tiền cọc, ký hợp đồng thuê.
Căn hộ này đã trang hoàng sẵn các nội thất chủ yếu. Phòng cũng rất nhiều. Trước mắt, năm người bọn họ dọn vào ở vẫn dư dả. Đương nhiên không có khả năng lập tức dọn vào ngay hôm nay, tìm được phòng xong thời gian liền không còn sớm, bọn họ đều chờ ngày mai mới bắt đầu chuyển nhà.
○●○○
Một đêm này, Dư Tô mơ thấy Từ Oánh.
Nàng thay thế Từ Oánh, tự mình cảm thụ quá trình từ lúc lời đồn bắt đầu đến một khắc tuyệt vọng cùng bất lực nhảy lầu bỏ mạng kia...