“WTF……” Trong bóng đêm yên tĩnh, nam què chân phát ra một tiếng chửi nhỏ.
Tầm mắt những người khác đều không ngoại lệ, tất cả đều dừng ở trên thi thể, nhìn đến gương mặt kia một khắc, trong lòng mỗi người cũng phát ra một câu “WTF”.
Trong huyệt, cỗ thi thể an tĩnh nằm thẳng. Thân thể cùng bộ mặt đều dính một ít bùn đất, nhưng trên mặt đã được phủi đi một ít, đủ để cho người ta thấy rõ bộ dáng của hắn.
Thi thể này, lại là tên giám sát trên mặt có sẹo kia, Lý Nhị!
Nhưng mà……vừa rồi không phải hắn còn đi WC sao? Sao có thể là hắn! Hơn nữa, hiện tại hai tiếng ngáy hết đợt này đến đợt khác vẫn như cũ không đình chỉ. Lý Nhị cùng Lưu Ngũ hẳn đều còn ngủ say mới đúng!
Các người chơi da đầu tê dại. Dư Tô nuốt nước miếng, đang muốn lên tiếng, chợt nghe sau lưng truyền đến một thanh âm trầm thấp ——
“Các người ở chỗ này làm gì?”
Mọi người đồng thời cả kinh, cơ hồ đều quay đầu nhìn hướng cửa.
Là Lý Nhị……Hắn đang đứng ở cửa, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm bọn họ!
Hai tiếng ngáy vẫn luôn tồn tại. Tựa hồ ngay thời điểm các người chơi nghe Lý Nhị nói chuyện mới đột nhiên chỉ còn lại tiếng ngáy của Lưu Ngũ.
Lý Nhị giống như dùng thuật dịch chuyển tức thời, đột nhiên lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện ở nơi này. Nói hắn là người, ai cũng sẽ không tin.
Mà vết sẹo trên mặt hắn cùng thi thể dưới huyệt giống nhau như đúc.
Dư Tô chậm rãi quay đầu, nhìn thoáng qua đằng sau —— Cỗ thi thể kia còn nằm ở nơi đó, mảy may không hề di chuyển.
Thời gian phảng phất như đình chỉ. Các người chơi đứng yên tại chỗ không dám thở mạnh, cũng không dám nhúc nhích cùng Lý Nhị giằng co. Ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bỗng nhiên, Lý Nhị cất bước vào trong chòi gà, âm trầm đảo mắt qua mặt mọi người, lạnh lùng nói:
“Để xem các người đêm hôm khuya khoắc không ngủ, ở chỗ này làm cái quái gì!”
Các người chơi trong khoảnh khắc dịch ra một con đường ở trung gian. Lúc Lý Nhị bước vào cửa, Ngô Nhĩ đứng cách cửa gần nhất trực tiếp xoay người chạy ra ngoài.
Thấy hắn thuận lợi đào tẩu, Đường Sam cũng lập tức chạy theo.
Vinh Huy cũng dịch ra cửa hai bước, lúc đang muốn chạy, cổ tay của hắn đột nhiên bị bắt được.
Dư Tô thấy ánh mắt Lý Nhị gắt gao nhìn thẳng cỗ thi thể dưới huyệt, mà tay trái của hắn đang nắm chặt cổ tay Vinh Huy.
Sau đó, hắn phát ra một tiếng cười quỷ dị, đột nhiên dùng lực túm Vinh Huy đi qua!
Giây tiếp theo, hắn liền cúi đầu, nhắm về phía cần cổ Vinh Huy cắn xuống!
Vinh Huy hét to một tiếng, kịp thời vươn một tay khác ngăn cản. Nhưng sức lực của Lý Nhị cực kỳ lớn, Vinh Huy căn bản vô pháp phản kháng.
Ở thời điểm hai người, hoặc là một người một quỷ dây dưa, Dư Tô ngẫm nghĩ, nhanh chóng cầm lấy cái cuốc bên cạnh, cắn răng đập vào sau đầu Lý Nhị!
“Phanh” một tiếng, lưỡi cuốc cắm phập vào đầu Lý Nhị, làm đầu hắn nháy mắt vỡ tung thành một đóa huyết hoa đỏ tươi.
Dư Tô vốn định rút cái cuốc ra, nhưng với sức một tay, căn bản không đủ lực.
Bất quá, lúc này Vinh Huy đã thoát thân, không biết hét lên một câu gì, lại đây túm Dư Tô liền chạy ra ngoài.
Mà ở thời điểm Dư Tô động thủ, Lý Vân cũng đã nhặt lên một cái cuốc khác. Lúc này thấy Dư Tô cùng Vinh Huy chạy ra ngoài, Lý Vân liền hướng tới đầu Lý Nhị hung hăng đập thêm vài cái.
Lý Nhị vẫn chưa chết. Hoặc là nói, hắn vốn dĩ đã sớm chết. Lúc Lý Vân liên tiếp công kích, thân thể hắn cũng theo đó run rẩy, lê người về phía Lý Vân, vươn đôi tay, tựa hồ muốn bắt lấy Lý Vân.
Lý Vân cầm cái cuốc chống tại cổ hắn, lớn tiếng quát nam què chân cùng Trương Tam:
“Hai người có thể nhanh lên không!”
Hai nam nhân chỉ có một chân dùng được lúc này mới xuất hết sức lực, nâng đỡ nhau nhảy ra ngoài.
Ở thời điểm Lý Vân hô to một tiếng, Dư Tô cùng Vinh Huy đã quay lại. Mỗi người đỡ một người, nửa kéo nửa đỡ mà lôi bọn họ, bằng tốc độ nhanh nhất chạy về phía cổng.
Vài giây sau, Lý Vân một cuốc đập vào đầu Lý Nhị, sau đó ném xuống cái cuốc, xoay người nhanh chóng chạy ra, lúc ra cửa liền đem cánh cửa bằng tấm ván gỗ đóng sầm lại.
Cổng bị khóa. Các người chơi chạy tới nơi này, lại căn bản không có biện pháp chạy ra.
Ở thời điểm nhóm người Dư Tô đuổi tới, trong tay Ngô Nhĩ đang cầm một khối gạch, dùng hết toàn lực đập phá ổ khóa.
Gạch bị đập đến mức thỉnh thoảng bay ra một ít mảnh vỡ, cuối cùng bể thành hai nửa, mà ổ khoá vẫn như cũ êm đẹp treo ở đó.
Lý Vân là người cuối cùng chạy tới. Cửa chòi gà liền phát ra một trận tiếng động lớn, bị Lý Nhị mở ra.
Hắn từ bên kia đuổi tới, mang một khuôn mặt bị hủy hoại đến nhìn không ra hình dạng, sau ót còn cắm một lưỡi cuốc. Động tác không nhanh không chậm, giống như một thây ma, lay lắt nhoáng lên mà nhào về phía các người chơi.
Dư Tô khẩn trương liếm môi, quay đầu lại nhìn thoáng qua cánh cổng vẫn như cũ không chút xê dịch, mở miệng nói:
“Đừng đập nữa, mau chạy về phòng!”
Dứt lời, nàng liền đỡ Trương Tam dẫn đầu xoay người hướng về phía phòng của bọn họ chạy qua.
Những người khác hơi chần chờ một chút, sau khi Lý Vân cất bước chạy theo, liền cũng chạy về phòng.
Ngô Nhĩ tiến vào cuối cùng, nhanh chóng đóng cửa lại, quay lưng gắt gao chặn lại cánh cửa vô pháp khóa lại từ bên trong, hơi thở hỗn loạn nói:
“Làm sao bây giờ? Hiện tại chúng ta nên làm cái gì?! Chỉ có thể chờ chết sao?”
Dư Tô trầm giọng đáp: “Đừng hoảng hốt, nhiệm vụ không có khả năng nhanh như vậy liền thiết lập tử cục cho chúng ta. Hơn nữa con quỷ kia……hình như cũng không mạnh.”
Cầm cái cuốc là có thể bị đánh tới không hề có lực đánh trả, quả thực mất mặt quỷ.
“Cô còn không biết xấu hổ mà nói!” Ngô Nhĩ trừng mắt nhìn Dư Tô, căm giận nói:
“Ngay từ đầu chính là cô một hai nói nơi đó khả năng có thi thể, còn kêu chúng tôi hỗ trợ đào xới! Bây giờ thì tốt rồi, vốn dĩ đêm nay sẽ không có chuyện gì!”
“……” Dư Tô không muốn nói nhiều với loại não tàn này, thời điểm nhìn thấy tìm được manh mối liền cao hứng, gặp được nguy hiểm lại bắt đầu trách móc người khác.
“Sớm hay muộn đều sẽ tìm tới nơi đó.” Lý Vân liếc mắt nhìn Dư Tô một cái:
“Không phải cô ấy cũng là người khác. Bây giờ anh nói như vậy, là muốn khơi mào nội chiến sao?”
“Suỵt!” Vinh Huy phát ra một tiếng, lau nước miếng trên khóe miệng, cực chậm nói:
“Bên ngoài...không có...động tĩnh, lại có...hai...tiếng ngáy!”
Còn đang tính cãi lại lời Lý Vân, Ngô Nhĩ sửng sốt, ngay sau đó xoay người kéo cửa phòng ra một chút, xem xét bên ngoài, sau đó nói:
“Đúng là thật sự không còn nữa……”
Các người chơi đứng yên trong chốc lát, mới kinh hồn chưa định, lần lượt tìm chỗ ngồi xuống.
Vinh Huy đi tới chỗ Dư Tô, dùng thanh âm mơ hồ không rõ nói cảm ơn nàng.
Dư Tô lắc đầu, liếc mắt nhìn Lý Vân một cái:
“Tôi giúp anh không phải bởi vì không sợ chết. Nếu ở nhiệm vụ khác, gặp được nguy hiểm, tôi khẳng định sẽ bỏ mặc tất cả mọi người tự mình chạy thoát. Chẳng qua nhiệm vụ lần này ngay từ đầu liền nói, muốn người chơi đồng tâm hiệp lực.”
Lý Vân ngồi xuống bên cạnh Dư Tô, trầm giọng nói:
“Con quỷ kia dễ đối phó như vậy, khả năng là vì nguyên nhân này.”
Vinh Huy chậm rãi đáp:
“Có...khả năng, bởi vì...lúc tôi...bị hắn...bắt lấy, cảm thấy...rất...khó phản kháng, nhưng khi...có người tới...hỗ trợ, sức lực...của hắn...đột nhiên...yếu đi, cho nên tôi...mới có thể...tránh thoát.”
Nam què chân cũng ngồi rất gần, nhỏ giọng nói:
“Chiếu theo tình huống hiện tại, đám người của Lý Nhị hẳn đều là quỷ? Nhiệm vụ của chúng ta sẽ không phải là diệt trừ mấy con quỷ này đi?”
“Quỷ phải trừ thế nào?” Ngô Nhĩ ngồi ở góc đối diện hỏi:
“Mọi người đều đã làm qua nhiều nhiệm vụ rồi, gặp qua nhiệm vụ nào trừ quỷ chưa?”
Ít nhất Dư Tô là chưa.
“Trong Xóm tàn tật oán khí rất nặng……” Lý Vân lặp lại một lần câu đầu tiên của tin nhắn nhiệm vụ, nhàn nhạt nói:
“Khả năng là tiêu trừ oán khí.”
Đường Sam nhíu mày:
“Tiêu trừ oán khí? Không có khả năng! Nếu là tiêu trừ oán khí, vậy quỷ nên là những ăn xin bị khống chế này. Nếu có oán khí khẳng định là bọn họ có, sao có thể đến phiên những tên táng tận thiên lương kia? Không hợp logic.”
Những người khác trầm mặc suy nghĩ một hồi. Dư Tô nói:
“Tôi có một suy đoán. Thi thể Lý Nhị không phải bị chôn dưới đất sao? Lý Nhị hiện đang ngủ trong phòng chính, có khả năng...căn bản không phải là Lý Nhị?”
Trương Tam tặc lưỡi một cái:
“Ý của cô là, Lý Nhị chân chính đã chết, cũng không bị biến thành quỷ, người ở ngoài kia căn bản không phải hắn…Vậy có thể là ai?”
Lý Vân đáp: “Là người nào đó oán khí quá nặng, bị Lý Nhị hại chết.”
Những người đó từ các nơi bắt tới nhiều nạn nhân đáng thương như vậy, biến bọn họ từ lành lặn thành đủ loại tàn tật đi ăn xin kiếm tiền. Như vậy, trong quá trình chế tạo ra một người tàn phế, sẽ xuất hiện không ít tình huống lỡ tay làm trọng thương, hại chết nạn nhân cũng phi thường có khả năng.
Còn nữa, sau khi các ăn xin bắt đầu “công tác” cũng thường thường bị ẩu đả, hoặc có ai muốn đào tẩu, cầu người đi đường báo nguy, bị đám giám sát đánh chết.
Tóm lại, xác suất những ăn xin này tử vong rất cao. Sau khi chết oán khí khó tiêu, trở về báo thù là hết sức bình thường.
“Nhưng như vậy vẫn không logic.” Nam què chân nói:
“Nếu nạn nhân biến thành quỷ tới báo thù, vậy người đó hẳn nên gϊếŧ Lưu Ngũ ở cách vách trước tiên, sau đó thả những người đang bị cầm tù đi mới đúng. Sao lại dùng thân phận Lý Nhị ở chỗ này công kích các ăn xin khác?”
“Ai biết được……” Trương Tam nói:
“Cũng có khả năng là từ người bị hại biến thành người làm hại. Chưa nghe qua sao? Có một số người hồi nhỏ chịu ngược đãi, sau khi lớn lên ngược lại biến thành biếи ŧɦái bạo lực, đi ngược đãi người khác. Có lẽ con quỷ này chính là như vậy.”
Dư Tô thấy bọn họ thảo luận vô cùng nghiêm túc, nhắc nhở:
“Đó chỉ là một suy đoán của tôi, không có căn cứ gì. Mọi người còn có thể suy nghĩ ra khả năng khác.”
“Khả năng này đã rất cao.” Lý Vân nhìn Dư Tô nói:
“Hiện tại điều quan trọng nhất cần xác định chính là, nhiệm vụ của chúng ta đến tột cùng có phải tiêu trừ oán khí hay không?”
Nam què chân ngẫm nghĩ, nói:
“Nhiệm vụ đích xác có nhắc tới oán khí. Nhưng nếu con quỷ kia đã gϊếŧ Lý Nhị, vậy chứng tỏ nó đã có năng lực báo thù, không cần chúng ta hỗ trợ. Cho nên tôi cảm thấy, "oán khí rất nặng" ở đây không nhất định là muốn chúng ta tiêu trừ oán khí, cũng có thể là nói cho chúng ta biết......nơi này không chỉ có một con quỷ.”