“Hắn không ở đây, ngươi dám gạt ta?!” Gương mặt bà chủ trong phút chốc trở nên dị thường khủng bố. Ngón tay lạnh như băng lại một lần nữa bóp ở trên cổ Dư Tô.
Sức lực của bà ta vô cùng lớn. Một tay liền đem Dư Tô nhấc lên không trung, nhưng giây tiếp theo lại đột nhiên buông ra.
Dư Tô ngã trên mặt đất, che lại cần cổ đau nhức, ho khan vài tiếng, khó khăn nói:
“Tôi không lừa bà. Hắn liền ở trong căn phòng này.”
Lúc nàng nói chuyện, Vương Tam cùng Lý Nhất đều đi qua. Không dám trì hoãn thêm nữa, Dư Tô quay đầu chỉ vào một hướng, lớn giọng nói:
“Hắn vẫn luôn ở nơi đó, chỉ là bà trước sau không tìm được hắn mà thôi!”
Ánh mắt bà chủ nhìn theo hướng tay nàng chỉ, rơi xuống bức ảnh cưới treo trên tường kia.
Trong ảnh, cô dâu vẫn cười ngọt ngào hạnh phúc, mà nụ cười miễn cưỡng trên mặt chú rể lại đột nhiên xảy ra biến hóa. Khóe miệng cong lên chợt rũ xuống. Đôi mắt hơi híp lại đột nhiên trừng lớn. Biểu tình của hắn bắt đầu trở nên kinh hoảng thất thố, ngay sau đó liền khẽ hô một tiếng, hóa thành một đạo bóng đen, từ trong ảnh chụp chui ra!
Đạo bóng đen kia một khắc cũng không dám dừng lại, giống như cơn gió lao về phía cửa.
Nhưng hắn còn chưa tới cửa, Vương Tam liền nhấc chân đạp hắn một cái, đá hắn bay ngược vào trong phòng.
Bà chủ phát ra một tiếng gào thét phẫn nộ, nhanh chóng nhào tới. Dáng người của Tra Nam so với bà ta cao lớn hơn rất nhiều, hơn nữa trong tay trước sau còn nắm con dao phay kia. Nhưng hắn lại giống như phi thường sợ hãi bà ta, thời điểm bà chủ bắt lấy hắn, ngay cả một chút phản kháng cũng không dám, chỉ mềm như bông mà run bần bật.
Vương Tam đi đến bên cạnh Dư Tô, đem nàng từ trên mặt đất nâng dậy, hỏi:
“Không sao chứ?”
Dư Tô lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm tình huống bên kia, chỉ thấy hai tay bà chủ siết chặt ở trên cổ Tra Nam, phẫn nộ thê lương phát ra một tiếng hét cực kỳ quái dị, sau đó đột nhiên vùi đầu nhằm vào cánh tay của hắn cắn xuống!
Tra Nam kêu la thảm thiết. Loại thanh âm này so với con người chói tai hơn rất nhiều, bên trong ẩn chứa tận cùng thống khổ cùng tuyệt vọng.
Bà chủ lại từ trên cổ hắn gặm một mồm to, nhấm nuốt một chút, lại lần nữa vùi đầu cắn xé. Mà tiếng Tra Nam kêu thảm thiết cũng theo đó không ngừng nghỉ.
“Quỷ cùng con người không giống nhau, chỉ cần chưa bị cắn nuốt đến một miếng cuối cùng, hắn vẫn không biến mất được. Hiện tại, thống khổ mà hắn phải thừa nhận còn nặng hơn gấp trăm lần so với Vương Yến.” Vương Tam nhìn bên kia, thấp giọng nói với Dư Tô.
Dư Tô hỏi:
“Vì sao hắn sợ bà chủ như vậy?”
“Oán khí của bà ta cao hơn hắn rất nhiều, hắn đương nhiên sợ.”
Lúc này, Trang Hàm liền đạp mạnh bước chân chạy vào. Nhìn đến một màn trong phòng, hắn thở gấp nói:
“Ở bên ngoài cũng nghe được, kêu thật là thảm!”
Lý Nhất vẫn luôn đứng cạnh cửa, thấy Trang Hàm tiến vào, nàng mới đi theo vài bước, đứng ở rìa ngoài phòng, tò mò nhìn về phía Dư Tô hỏi:
“Sao cô biết Tra Nam trốn ở trong ảnh chụp?”
Dư Tô nhún vai:
“Giác quan thứ sáu.”
Dù sao nhiệm vụ cũng sắp sửa hoàn thành, nàng không muốn gân cổ giải thích giữa tiếng kêu gào thê thảm của Tra Nam.
Kỳ thật, sở dĩ phát hiện Tra Nam trốn trong ảnh cưới, chính là vì sau khi nàng cùng Vương Tam đuổi theo đối phương vào gian phòng ngủ này, lại không phát hiện bóng dáng của hắn. Nhưng nàng lại nhìn ra, biểu tình của chú rể trong bức ảnh cưới trên tường so với trước đó tựa hồ có một chút bất đồng. Lúc ấy nàng còn cố ý ở trong phòng nói to một câu: “Hắn hẳn là trốn ở chỗ này”, liền chú ý tới sắc mặt chú rể hơi hơi thay đổi.
Không thể không nói, hắn trốn ở chỗ này thật sự phi thường thông minh. Bà chủ mỗi đêm đều tìm hắn khắp nơi, thậm chí vì tìm được hắn còn chạy đến từng căn nhà trên trấn nghe ngóng động tĩnh, lại trước sau như một không phát hiện, kỳ thật Tra Nam đang ở chỗ mà bà ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Đây cũng là do hắn hiểu rõ tâm tính của bà chủ — một người mẹ mất con, vốn sẽ không thường xuyên tiến vào trong căn phòng con gái ở lúc còn sống, để tránh tức cảnh sinh tình.
Nơi nguy hiểm nhất, lại chính là nơi an toàn nhất.
Tra Nam cứ như vậy bị bà chủ một ngụm tiếp một ngụm mà cắn nuốt. Tiếng kêu thảm thiết giằng co hơn mười phút, cho dù chỉ còn lại mỗi cái đầu, hắn vẫn không ngừng la hét.
Những tiếng hét thê lương đó vang lên ầm ĩ trong óc Dư Tô, ngay cả che kín lỗ tai cũng vô dụng.
Cho đến khi bà chủ giống như gặm quả táo từng ngụm cắn xé sạch sẽ cái đầu của hắn, tiếng kêu nọ rốt cuộc đình chỉ.
Thời điểm bà chủ nuốt xuống một ngụm cuối cùng, Dư Tô liền cảm thấy hoa mắt. Trong giây lát, cảnh tượng trước mắt liền biến đổi.
Nàng thấy được căn phòng ngủ quen thuộc của mình. Lúc này, nàng đang ngồi ở bên cạnh bàn máy tính. Màn hình trước mặt còn đang trình chiếu bộ phim truyền hình mà nàng mở trước khi tiến vào trò chơi.
Cùng lúc đó, một bảng quy tắc về ứng dụng game "Trò chơi tử vong” cũng dồn dập xộc vào trong óc nàng.
Dư Tô sửng sốt một hồi lâu, mới hồi phục lại tinh thần.
Nàng rốt cuộc đã thông suốt tất cả quy tắc của trò chơi này. Vương Tam không lừa nàng, nhưng hắn đích xác giấu nàng rất nhiều thứ.
Ứng dụng di động "Trò chơi tử vong” này sẽ tùy thời điểm mà phân phối cho người chơi các loại nhiệm vụ. Người bị chết ở trong trò chơi, tại hiện thực cũng sẽ đồng dạng tử vong. Thời gian tử vong là 24 giờ sau khi thoát khỏi trò chơi. Dư Tô cảm thấy, đây có thể là thời gian mà trò chơi cho người thua dùng để báo thù cùng xử lý hậu sự.
Sau khi hoàn thành một màn nhiệm vụ, sẽ đạt được phần thưởng phong phú. Người chơi cần tự mình mở ra ứng dụng lĩnh thưởng.
Trong gói khen thưởng còn có bao hàm điểm thuộc tính. Điểm thuộc tính được dùng để gia tăng giá trị ngoại hình, cường hóa thị lực, thính lực, v.v...cho người chơi.
Mỗi một lần hoàn thành nhiệm vụ đều có thời gian nghỉ ngơi. Sau nhiệm vụ đầu tiên được nghỉ mười ngày, càng về sau lần lượt nhân đôi. Nếu hoàn tất màn chơi thứ năm, thời gian nghỉ cố định là hai trăm ngày.
Trừ bỏ những quy tắc cơ bản nhất, còn có một mục đáng chú ý là, ở trong hiện thực, người chơi có thể tự nguyện đem tặng tài khoản game cho người thường, hoặc chủ động cướp đoạt tài khoản của người khác. Người bị cướp đoạt tài khoản có thời hạn 24 giờ để đoạt lại, qua 24 giờ vẫn không thành công, sẽ chết.
Nếu đem quy tắc này kết hợp với quy tắc "sau khi nhiệm vụ thất bại, người chơi có 24 giờ để tồn tại", liền hình thành một quy tắc mới. Kẻ thất bại có thể sử dụng 24 giờ trước lúc tử vong đi cướp đoạt tài khoản game của người khác, dùng tánh mạng của người đó đổi lấy một cơ hội sống sót cho mình! Phương thức là tháo gỡ ứng dụng trong di động, hoặc hoàn toàn phá hư di động của người chơi nọ. Tại thời khắc trò chơi bị tháo gỡ hoặc di động bị phá hỏng, trên di động của người cướp đoạt sẽ xuất hiện ứng dụng game này, hoặc trong tài khoản sẽ xuất hiện thêm một mạng để tiếp tục làm nhiệm vụ.
Trừ cái đó ra, trong trò chơi cũng có thể mời người chơi khác cùng nhau gia nhập theo dạng đội nhóm. Sau khi trò chơi phân phối nhiệm vụ, chủ tài khoản điền mã ID của người mà mình muốn mời để cùng tham gia nhiệm vụ, mỗi lần được mời nhiều nhất ba người chơi.
Bởi vì yêu cầu cần có mã ID, nên hiển nhiên chỉ có thể mời những người đã sớm có được tư cách người chơi, hơn nữa còn phải là người mà ở hiện thực, hai bên đều nhận thức.
Dư Tô cẩn thận ghi nhớ tất cả quy tắc, thầm nghĩ, Vương Tam từng nhắc nhở nàng che dấu cho tốt danh tính trong hiện thực. Điểm này hiển nhiên phi thường quan trọng.
Bởi vì trong quy tắc trò chơi cũng không nhắc tới bất luận trói buộc gì về đạo đức hay phạm pháp. Như vậy, người bị thua ở trong trò chơi, cho dù ra ngoài muốn gϊếŧ người chơi khác trả thù, cũng có thể tùy tiện động thủ.
Đừng quên, nếu chết ở trong trò chơi, sau khi trở lại trong hiện thực, kẻ bại trận vẫn còn 24 giờ để sống sót. Chỉ cần đối phương trong khoảng thời gian này tìm được người hại hắn, tiến hành báo thù, nhất định phi thường nguy hiểm. Ở thời đại tin tức hóa như bây giờ, chỉ cần có được thông tin cơ bản của một người, muốn tìm ra danh tính đối phương vô cùng dễ dàng, nếu có quan hệ với phía cảnh sát hay báo chí truyền thông liền càng đơn giản.
Dư Tô cười nhạt, thu hồi suy nghĩ, cầm lấy di động tìm cái ứng dụng kia, nhấp mở.
Trong bảng quy tắc có nói, sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể mở ứng dụng ra lĩnh thưởng, nàng muốn nhìn xem mình được thưởng cái gì.
Click mở ứng dụng, đầu tiên xuất hiện một giao diện màu đen, phía trên chỉ có mấy chữ to màu đỏ như máu "Game of Death - Trò chơi tử vong", thoạt nhìn không có gì khủng bố, ngược lại còn có cảm giác chế tác sơ sài.
Giao diện giới thiệu chỉ kéo dài hai giây. Ngay sau đó, đập vào mắt chính là trang chủ của game.
Trên trang chủ có một bảng đồng hồ điện tử, phía trên biểu hiện đếm ngược: 09 ngày 23 giờ 56 phút 36 giây. Số giây đang không ngừng thụt lui.
Đây là thời gian cho đến lúc Dư Tô nhận nhiệm vụ tiếp theo, cách bây giờ còn khoảng mười ngày.
Phía dưới đồng hồ đếm ngược chia làm bốn khung:
Thứ nhất là [Tư liệu- Information].
Thứ hai là [Kinh nghiệm- Experience].
Thứ ba là [Giao lưu- Chat].
Thứ tư là [Tôi- My profile].
Dư Tô trước tiên click mở khung thứ tư, tiến vào giao diện [Tôi].
Giao diện này lại phân ra thành:
[Thuộc tính - Statistic]
[Khen thưởng - Reward]
[Nhiệm vụ - Mission]
[Thỉnh cầu kết bạn tri kỷ - Soulmate request]
Dư Tô nhìn hai chữ “tri kỷ”, nhịn không được nhủ thầm, đây là gì vậy? Chức năng mai mối sao?
Ở góc phải của lựa chọn [Khen thưởng] có một con số “3” màu đỏ. Đây hẳn đại biểu cho việc nàng thu được ba loại phần thưởng. Nàng không chờ nổi nhấp vào, liền tiến vào giao diện thiết kế dạng hòm thư.
Có ba bưu kiện chưa đọc, tiêu đề đều là “Khen thưởng nhiệm vụ”.
Bưu kiện thứ nhất miêu tả: "Người chơi Dư Tô ở trong màn chơi lần này biểu hiện ở mức trung đẳng. Hệ thống kết toán đạt được 5 điểm thuộc tính". Phía dưới là một cái nút [Nhận thưởng - Get reward]. Dư Tô nhấp xuống, được đến nhắc nhở: "Thỉnh người chơi ở phần [Tôi] tiến hành phân phối điểm thuộc tính."
Nàng lại click mở bưu kiện thứ hai, chờ đến lúc thấy rõ nội dung bên trong, liền kinh ngạc nhướng mày.
Phần thưởng này thế mà lại là tiền, hơn nữa cao tới năm con số!
Dư Tô có chút không tin nổi nhấp vào nút [Nhận thưởng]. Vài giây sau, một tin nhắn ngân hàng liền nhảy ra, báo rằng tài khoản ngân hàng trên danh nghĩa của Dư Tô vừa thu được tiền gửi là 25,435 nhân dân tệ*.
*Khoảng 87,870,958 Việt Nam đồng*
Bất quá, đây có thể xem như lấy mạng đổi tiền, vừa nghĩ như vậy, tựa hồ cũng không tính là rất nhiều.
Dư Tô có chút chờ mong nhấp mở bưu kiện thứ ba, mặt trên viết: "Người chơi Dư Tô lần đầu tiến vào trò chơi, biểu hiện tốt đẹp, khen thưởng rương đạo cụ dành cho người mới x1".
Đây lại là thứ gì?
Dư Tô nhấp xuống nút [Nhận thưởng]. Giữa giao diện liền nhảy ra ảnh động của một cái rương lắc lư, thoạt nhìn không có gì khác biệt với những game online nhập vai bình thường.
Cái rương lắc lư hai ba lần xong, bật mở, một con dao găm lóe sáng kim quang xuất hiện ở giữa màn hình.
Không đợi Dư Tô làm tiếp thao tác gì, con dao găm kia đã biến mất, giây tiếp theo lại bất ngờ xuất hiện ở trên bàn máy tính trước mặt Dư Tô.
【Dao găm Kim Cập】: "Tục truyền, mấy trăm năm trước có một vị đại tướng quân tên là Kim Cập, bởi vì trúng quỷ kế của quân địch mà khiến mấy vạn tướng sĩ chết thảm, hơn một vạn người bị chôn sống dưới Lăng Khâu.
Kim Cập tuy được phó tướng liều chết cứu ra, lại hối hận không thôi, cuối cùng mặt hướng Lăng Khâu, quỳ xuống đất, lấy dao găm tùy thân mang theo cắt cổ tự sát mà chết.
Do nỗi hối hận với mấy vạn tướng sĩ cùng lòng căm thù đối với địch nhân của Kim Cập, sau khi chết hắn cũng không thể siêu thoát. Linh hồn của hắn liền bám vào trên dao găm, mấy trăm năm không chịu rời đi…"
Một đoạn văn tự này trực tiếp tiến vào trong đầu Dư Tô, nghe có vẻ...rất lợi hại.
Dư Tô duỗi tay cầm lên dao găm, đột nhiên cảm thấy một đạo lạnh thấu xương từ đầu ngón tay nháy mắt truyền khắp người, lạnh đến mức ngay cả đầu quả tim đều run rẩy.
Nàng nhanh chóng ném nó về trên bàn, cẩn thận xem xét. Con dao găm này phi thường xinh đẹp. Trên vỏ đao điêu khắc hoa văn tinh xảo phức tạp. Chuôi đao đúc thành hình trăng rằm. Còn lưỡi dao…nàng xé mấy tờ khăn giấy lót ở trong tay, rút dao, lại phát hiện vô luận dùng lực mạnh cỡ nào cũng không rút ra được.
Cho nên, cái này rốt cuộc dùng thế nào?
Dư Tô mở Baidu* trên máy tính lên tìm kiếm. Chưa nói đến truyền thuyết về Kim Cập tướng quân, ngay cả cái ứng dụng game Trò chơi tử vong này ở toàn bộ Baidu đều tìm không thấy một tí tẹo tư liệu.
*Chức năng giống Google*
Không còn cách nào, nàng đành dùng vải bố bọc dao găm lại, cất vào ngăn tủ, tạm thời không quan tâm tới nó.
Ngay sau đó, nàng lại click mở một lựa chọn khác của ứng dụng.
Ba lựa chọn [Tư liệu], [Kinh nghiệm] cùng [Giao lưu] kỳ thật đều có thể gộp chung là diễn đàn. Chẳng qua bên trong [Tư liệu] là các loại thông tin hữu ích để hoàn thành nhiệm vụ do người chơi công khai, bao gồm cả những sự kiện siêu nhiên kỳ quái phát sinh trong hiện thực. Trong [Kinh nghiệm] cũng có một ít bài viết của người chơi, tường thuật lại những gì trước đó mình đã trải qua trong quá trình làm nhiệm vụ. Còn [Giao lưu] chính là dùng để tán gẫu linh tinh.
Mà ba lựa chọn này đều có một điểm giống nhau — tất cả user name của người chơi đều là nặc danh, cũng không có bất luận kẻ nào đề cập đến hoàn cảnh trong hiện thực của mình.
Dư Tô dù sao cũng không có chuyện gì làm, liền ở nhà lướt [Tư liệu] hết một ngày.
------~‡TK-Wattpad‡~------
Ban đêm, ở trong mộng, nàng mơ thấy câu chuyện về nhiệm vụ thứ nhất.
Thì ra đêm hôm đó, sau khi Tra Nam chém chết Vương Yến, rốt cuộc tỉnh rượu hơn phân nửa. Tuy rằng hắn đã sớm cùng tiểu tam bí mật thương lượng muốn giải quyết Vương Yến, nhưng bọn họ là bàn tính làm thế nào ngụy tạo ra một trận tai nạn xe cộ.
Hành vi tự tay chém vợ mình mấy chục dao này, sau khi thanh tỉnh, cho dù có tàn độc cỡ nào hắn cũng không dám làm. Huống chi, hiện tại sự tình đã phát sinh, cho dù hắn không bị tử hình, thì nửa đời sau cũng là ở trong tù vượt qua.
Tra Nam muốn đi tìm tiểu tam nhờ giúp đỡ, hy vọng đối phương có thể nói cho hắn tiếp theo nên làm thế nào, nhưng tiểu tam ngay cả cửa cũng không dám mở, không ngừng sỉ vả hắn là ma quỷ, kêu hắn cút xa một chút, kêu hắn đi tìm chết.
Dưới tuyệt vọng cùng sợ hãi tột độ, Tra Nam liền thật sự ở trong phòng ngủ tự sát.
Thời điểm cảnh sát tới, bà chủ đã về tới khách sạn. Sau khi biết được mọi chuyện, bà ta vẫn bình tĩnh tỏ vẻ hung thủ đã chết, nên sẽ không truy cứu chuyện này.
Cảnh sát rất mau kết án, bà chủ cũng tiến hành làm tang sự cho con gái, mời một ít người quen tới tham dự lễ tang. Tiểu tam thân là bạn tốt lúc Vương Yến còn sống, không thể không đến tham dự. Nhưng cô ta lại không biết, trong lòng bà chủ sớm đã vô cùng oán hận mình.
Bà chủ không biết cô ta là tiểu tam, nhưng lại biết đêm hôm đó, thời điểm Vương Yến đập cửa cầu cứu, cô ta từ đầu đến cuối đều không mở cửa.
Bà chủ chuốc thuốc ngủ trong đồ ăn của tiểu tam, sau lại giả vờ nổi điên, đuổi đi toàn bộ khách khứa. Hết thảy còn lại, liền như vậy xảy ra.
Lúc tiểu tam bị treo phía trên nồi sắt, không ngừng kêu rên thảm thiết, khóc lóc xin tha không biết bao nhiêu lần.
Sau khi báo thù, mất đi con gái, bà chủ cũng không thiết sống nữa, đồng thời mang theo ý niệm cho dù chết cũng phải biến thành lệ quỷ tìm Tra Nam báo thù, liền ở trong phòng an tĩnh uống thuốc tự sát.
Dư Tô một giấc ngủ dậy, sắc trời đã xế trưa. Nàng nhớ lại cảnh trong mơ, không khỏi than nhẹ.
Lúc này, tiếng chuông di động đột ngột vang lên, làm nàng giật mình.
Nàng lấy ra di động dưới gối đầu, màn hình biểu thị người gọi đến là Lâm Tiểu An - bằng hữu duy nhất mà nàng tin tưởng tại cái thành thị này.
Lúc này, Dư Tô mới sực nhớ, trước khi tiến vào trò chơi, tựa hồ đã hẹn hôm nay cùng Lâm Tiểu An ra ngoài dạo phố.
Dư Tô gõ trán, ấn phím tiếp nhận cuộc gọi, thanh thoát nói:
“Hi, Tiểu An.”
“Ngư Tô, đã ra ngoài chưa?” Thanh âm tràn ngập sức sống của Lâm Tiểu An truyền tới.
Lâm Tiểu An là dân Tứ Xuyên, sau khi quan hệ hai người thân mật lên, nàng vẫn luôn dùng phổ ngữ “Ngư Tô” này để xưng hô Dư Tô.
Dư Tô nghe được thanh âm của Lâm Tiểu An, rốt cuộc mới có cảm giác mình thực sự trở lại hiện thực.
Hai người hẹn gặp nhau ở trước trung tâm thương mại lớn nhất trên đường Xuân Hi. Dư Tô nhanh chóng rời giường, rửa mặt sửa soạn, thay một thân váy liền áo thoải mái vừa người.
Nghĩ đến số tiền vừa có được trong ngân hàng, nàng cảm thấy hôm nay nhất định có thể chơi đến tận hứng.
Nhưng ngoài dự đoán là, thời điểm nàng đến trước cửa tòa cao ốc của trung tâm thương mại kia, một bóng người từ trên cao nhanh chóng rơi xuống, thân thể tan nát ở trước mặt nàng.
Máu tươi văng khắp nơi, tung toé thành một mảnh đỏ sẫm trên bộ váy màu trắng của nàng.
Mà cỗ thi thể máu thịt mơ hồ kia, đúng là nam nhân lúc ban đầu đã chạy vào trong mưa, chết thảm ở trước mặt mọi người.
Người xung quanh điên cuồng hét lên, giống như thấy được hồng thủy mãnh thú chạy nhanh rời xa hiện trường, thậm chí đối với Dư Tô - người xui xẻo bị máu bắn khắp một thân này tránh còn không kịp.
Dư Tô bất đắc dĩ thở dài, lấy ra di động nhìn thoáng qua. Hiện tại vừa lúc là thời điểm nàng hoàn thành trò chơi ngày hôm qua, quả nhiên là 24 giờ.
“Trời đất, Ngư Tô, không sao chứ?!”
Thanh âm của Lâm Tiểu An từ bên trái truyền đến. Thời điểm Dư Tô quay đầu sang, Lâm Tiểu An đã nhanh chóng chạy tới, từ trong túi xách lấy ra khăn giấy, nôn nóng nói:
“Mau lau đi! Tự dưng lại đụng phải loại chuyện này, thật quá xui xẻo!”
Dư Tô kỳ thật vẫn thực bình tĩnh, sau khi lau khô máu trên mặt, liền vào trung tâm thương mại mua bộ quần áo mới thay.
Lúc hai người ra tới, trước cửa trung tâm đã bao quanh dải cách ly. Tuy rằng thi thể đã bị đắp lên vải bố màu trắng, nhưng xung quanh vẫn có không ít người bao vây. Vài bác gái đang chụm đầu bàn tán. Một đám sinh viên không ngừng chụp ảnh. Thậm chí còn có phóng viên nước miếng bay tứ tung mà phát sóng trực tiếp.
Dư Tô âm thầm lắc đầu, con người bây giờ thực là…
Lâm Tiểu An kéo cánh tay Dư Tô, từ bên cạnh đám đông vòng qua. Vừa đi được một nửa, Lâm Tiểu An bỗng hướng về phía đám người kêu lên:
“Cảnh sát Phong, trùng hợp như vậy?”
Dư Tô quay đầu lại, hơi sửng sốt. Nam nhân mặc cảnh phục, vẻ mặt đứng đắn kia sao lại giống Vương Tam như vậy?!
Sẽ không thực sự trùng hợp đến vậy đi?
Đối phương lúc này cũng quay đầu nhìn lại đây, cùng Dư Tô đối diện. Hắn hơi nhướng mày, ánh mắt chuyển qua Lâm Tiểu An, không có biểu tình gì mà gật đầu.
Dư Tô thầm nghĩ, mặc kệ là người giống người hay thật sự là hắn, hiện tại vẫn là làm bộ không quen biết tốt nhất. Hiển nhiên, người kia cũng có suy nghĩ như vậy.
Nàng quay đầu nói với Lâm Tiểu An:
“Nghe nói quán ăn phía trước bán đồ ăn rất ngon, chúng ta đi ăn chút gì đi.”
Lâm Tiểu An gật đầu, vừa kéo nàng vừa cười nói:
“Thấy vị cảnh sát vừa rồi không? Lần trước ở chung cư của mình phát sinh án mạng, chính là vị cảnh sát này dẫn người đi xử lý, còn hỏi mình một ít vấn đề! Xem xem, có phải hắn siêu soái hay không?!”
Dư Tô thuận miệng “Ừ!” một tiếng, trong nội tâm lại nhủ thầm: Tên kia rất xảo trá, rõ ràng có một đống quy tắc, lại chỉ nói cho nàng hai ba cái, cho dù soái nàng cũng chướng mắt!
Ván 1 - Level 1 - Cổ Trấn
Người chơi:
1- Dư Tô (new player - tên giả Tô Ngư) - Win
2- Phong Đình (tên giả Vương Tam) -
Win
3- Lý Nhất - Win
4- Phong Hàm (new player) - Win
5- Tiết Mi - Lose
6- Nam nhân chưa biết tên (new player) - Lose
Tổng kết: Chết 2, sống 4