Các người chơi ở trong bóng đêm im lặng chờ tiếng bước chân đi xa, cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên.
Mọi người trầm mặc trong chốc lát. Vinh Huy mới hỏi:
“Mọi người tìm được manh mối gì không?”
Lý Vân lắc đầu, chỉ đáp hai chữ:
"Không có".
Vinh Huy nhìn về phía Dư Tô, nhẹ thở ra một hơi, câu chữ không rõ nói:
“Chúng tôi...cũng không tìm được, bất quá...không biết...giường Mã Tứ...có cái gì không?”
Bởi vì trên giường có người nằm, bọn họ chưa thể đi qua kiểm tra kỹ.
“Tôi cùng Trương Tam chính là nhìn thấy dưới tủ có điểm không đúng.” Nam què chân nói:
“Không biết vừa rồi mọi người có chú ý tới, hai khối gạch kê dưới chân tủ thoạt nhìn hơi lỏng lẻo. Vì điểm này, chúng tôi mới muốn dịch tủ ra nhìn xem, không ngờ lại…”
Hắn có chút xin lỗi gãi đầu:
“Đã như vậy rồi, lần sau tôi nhất định sẽ cẩn thận hơn!”
Trương Tam nhanh chóng đỡ lời:
“Lần này thật không phải, hại mọi người bị đánh, bây giờ ngay cả ra ngoài cũng không được. Bất quá, phỏng chừng nơi đó thực sự có vấn đề, ngày mai có cơ hội chúng ta liền đi qua nhìn xem.”
Dư Tô ngáp một cái:
“Vậy chỉ có thể chờ ngày mai. Dù sao hiện tại ra không được, chúng ta vẫn là ngủ đi.”
Vinh Huy đồng ý, xoay người sửa sang lại tấm chiếu rách trên mặt đất, nằm xuống đầu tiên. Những người khác cũng đều lần lượt ngả lưng.
Dư Tô không đưa mắt nhìn bất luận người nào, e sợ chỉ một chi tiết nhỏ liền khiến hai người kia hoài nghi.
Nàng cứ theo thường lệ nằm trên chiếu, dần dần nghe tiếng hít thở trong phòng trở nên thong thả ổn định. Trừ Trương Tam —— Hắn còn sắm vai một người bị thương, đau đớn khó nhịn, dưới cơn đau này, khẳng định ngủ không được.
Nằm trong bóng đêm, trong lòng Dư Tô vẫn nhịn không được tán thưởng nam què chân trận này chơi thập phần xuất sắc.
Cơ hồ là mọi mặt chu đáo, nắm được tâm lý ngờ vực của nàng, cũng rất có tầm nhìn xa mà dự đoán nàng sẽ hành động thế nào, sau đó lợi dụng nàng, thành công hoàn thành lượt chơi của hắn.
Hắn cố ý lãng phí thời gian dài thiết kế cho các người chơi một "ban ngày" náo nhiệt mà vất vả, làm tất cả mọi người không thể ngờ toàn bộ chuyện trải qua chân thật như vậy, gặp gỡ nhiều nhân vật bất đồng như vậy đều là giả dối do hắn chế tạo ra.
Hắn thật sự rất lợi hại. Nếu không phải Dư Tô trở thành con quỷ tiếp theo, chỉ sợ đến bây giờ còn nắm không rõ toàn bộ quy tắc trò chơi.
Tin nhắn mà tất cả người chơi đều đọc được ở thời điểm vừa tiến vào nhiệm vụ kỳ thật cũng không coi như để đánh lạc hướng. Người chơi bình thường đích xác chỉ cần liên thủ cùng nhau đối phó “quỷ”, "quỷ" liền bó tay, không có biện pháp gϊếŧ bọn họ.
Hơn nữa lúc ấy APP lưu lại cho các người chơi suốt 3 phút đồng hồ để bọn họ xem tin nhắn nhiệm vụ của nhau, làm mọi người càng thêm đoàn kết.
Chẳng qua, phàm là người chơi từng có kinh nghiệm làm qua vài lần nhiệm vụ căn bản không dám hoàn toàn tin tưởng người chơi xa lạ khác. Một khi biết trong trận nhiệm vụ này có một con “quỷ” tồn tại, bọn họ liền càng không thể tín nhiệm nhau.
Nhưng trừ bỏ manh mối ở tin nhắn nhiệm vụ ban đầu, các người chơi trước khi trở thành “quỷ” hoàn toàn không kiếm được manh mối nào khác.
Người chơi bình thường chỉ có thể không ngừng tìm cơ hội đi khắp nơi sưu tầm manh mối, lại không biết, tràng nhiệm vụ này căn bản không có manh mối. Thứ bọn họ cần tìm là thi thể của người chơi làm "quỷ".
Bất quá, manh mối và thi thể ở chỗ này cũng có giá trị tương đương. Tìm được thi thể, nhiệm vụ của "quỷ" sẽ lập tức thất bại.
Điểm này, ở đêm đầu tiên sau khi Ngô Nhĩ chết, các người chơi kỳ thật có khả năng đoán được.
Sau khi Ngô Nhĩ chết, nếu người làm "quỷ" tiếp theo không thông minh, không chế tạo ra một Ngô Nhĩ giả tới che mắt mọi người, những người khác lập tức có thể căn cứ vào việc Ngô Nhĩ cùng Đường Sam đều biến mất ra kết luận —— tìm được thi thể Ngô Nhĩ xong, nhiệm vụ của "quỷ" mặc định thất bại.
Ra kết luận rồi, tiếp theo, các người chơi cứ theo đó mà đi tìm thi thể. Như vậy, nhiệm vụ của "quỷ" càng khó khăn.
Cho nên, sở dĩ đến bây giờ “quỷ” còn có thể thở dốc được, ít nhiều nhờ vào những thiết lập thông minh của nam què chân.
Dư Tô thầm nghĩ, nếu người này có thể trở thành một thành viên trong tổ chức, thật đúng là nhặt được bảo bối.
Đáng tiếc, không có cơ hội nói nhiều mấy câu với hắn. Bọn họ cũng hoàn toàn không quen thuộc, thậm chí cả tên giả hắn cũng không buồn nói với ai.
○●○○●
Trời sáng, các người chơi bị tiếng mở khóa đánh thức.
Sắc trời thoạt nhìn chỉ tầm 5 giờ sáng, Mã Tứ hùng hùng hổ hổ đi đến, đầu tóc lộn xộn, sắc mặt phi thường khó coi, một bộ dáng thập phần khó chịu vì nửa đêm bị đánh thức.
Hắn hung hăng trừng mắt với 5 người, ác thanh ác khí nói:
“Nhìn lão tử làm gì, còn không mau cút ra đây!”
Đối với việc lại thiếu một người là Ngô Nhĩ, hắn hoàn toàn không để trong lòng.
Dư Tô đi theo những người khác, chậm rãi ra cửa. Vết thương trên đùi Trương Tam trở nên càng nghiêm trọng, bởi vậy tụt lại cuối cùng, lúc đi đường vẫn như cũ nhe răng trợn mắt.
Mã Tứ lại tới phòng đối diện đánh thức các ăn xin NPC. Trong lúc đó, một giám sát khác lấy ra ít thuốc bột màu trắng không rõ là gì, rải một đống lên đùi Trương Tam.
Trương Tam phát ra tiếng tru như heo bị cắt tiết, đau đến mức nước mắt đều chảy ra.
Cái chân kia vừa rỉ mủ vừa rỉ máu, bị rắc lên thuốc bột dính ở miệng vết thương, mủ huyết kết thành một đống, càng làm người ta không nỡ nhìn thẳng.
Không bao lâu, Lý Nhị cùng Lưu Ngũ lái Minibus lại đây, một lần nữa lôi các người chơi cùng với NPC vào trong thành phố.
Lại là một ngày vất vả, chưa đến 6 giờ sáng liền lên đường, đến chiều 5 giờ bọn họ mới được về.
Kế tiếp, các người chơi thương lượng kế hoạch tìm kiếm manh mối. Chân của Trương Tam thành như vậy, hành động phi thường bất tiện, đành ở trong phòng chờ, vì thế chỉ thừa lại Dư Tô, Lý Vân, Vinh Huy cùng nam què chân.
Bốn người đứng ngoài cổng chính. Nam què chân dẫn đầu nói:
“Hiện tại còn có thể ra ngoài tự do đi lại trong chốc lát, nếu không chúng ta chia làm hai đội, ra ngoài tìm manh mối?”
Vinh Huy lắc đầu:
“Hôm nay...còn không biết...kẻ địch...là ai, tách ra...không ổn.”
Nam què chân nói:
“Nhưng hiện tại vẫn là ban ngày, ấn theo tình huống hai ngày trước, người chết đều phát sinh ở buổi tối. Tôi phỏng đoán ban ngày quỷ không thể đối với chúng ta động thủ.”
“Để đảm bảo...an toàn, vẫn là...cùng nhau đi.” Vinh Huy có vẻ phi thường cẩn thận, căn bản không muốn nhiều lời.
Dư Tô gật đầu:
“Tôi cũng cảm thấy hẳn nên ở cùng nhau, tách ra quá không sáng suốt. Bất quá…trước tiên nên hướng lên đầu thôn, hay là cuối thôn?”
Vinh Huy quay đầu nhìn hai phía, nhíu mi, vừa muốn lên tiếng, Lý Vân đã mở miệng:
“Không cần ra ngoài.”
Vinh Huy ngẩn người, nhìn về phía Lý Vân:
“Vì sao?”
Ánh mắt Lý Vân xẹt qua trên mặt từng người, con mắt hơi híp lại, trầm giọng nói:
“Manh mối hẳn tại trong khu nhà này.”
Ngắn ngủn một câu, Lý Vân lại nói phi thường chậm rãi, vừa nói vừa nhanh chóng quan sát sắc mặt mỗi người.
Mặt Vinh Huy quá nát, căn bản nhìn không ra cái gì. Nam què chân cùng Dư Tô đều không sai biệt là kinh ngạc.
Dư Tô ở thời điểm Lý Vân nhìn qua, mở miệng hỏi:
“Sao cô có thể khẳng định điều này?”
Lý Vân dời đi tầm mắt, quay đầu nhìn về mấy căn phòng phía sau, nhàn nhạt nói:
“Toàn thôn phạm vi quá rộng. Nếu manh mối ở bên ngoài, nhân số chúng ta lại càng ngày càng ít, thời gian tìm kiếm không đủ. APP sẽ không hố người đến vậy. Hơn nữa, ngày hôm qua cũng không tìm được manh mối ở bên ngoài.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Lý Vân một hơi nói câu dài như vậy —— đương nhiên không tính Lý Vân giả trong ảo cảnh kia.
Dư Tô ngẫm nghĩ, gật đầu:
“Cũng có lý, dù sao khu nhà này không lớn, chúng ta hoàn toàn có thể tìm bên trong trước. Bất quá, Lưu Ngũ cùng Lý Nhị đều ở đây, chỉ sợ không tiện.”
Nam què chân nhíu mày:
“Còn nữa, tối hôm qua tôi cùng Trương Tam phát hiện gạch lót dưới tủ có vấn đề, muốn đi xem xét lại lần nữa. Nhưng…hôm nay Lưu Ngũ ở đó, chỉ sợ sẽ có phiền toái.”
“Nơi đó chỉ là chỗ đám người đó ngủ tạm mà thôi.” Vinh Huy nói: “Có thể tìm chỗ không ai ở trước.”
Lý Vân cất bước, chỉ ném xuống ba chữ “bắt đầu”.
Vinh Huy theo sau. Dư Tô đi thứ ba, nhìn hai đạo thân ảnh một trước một sau phía trước, trong lòng có chút khẩn trương.
Bước vào cổng, vừa vặn gặp Trương Tam từ ngõ nhỏ dẫn vào nhà xí khập khiễng đi ra.
Hắn nhìn thấy bốn người tiến vào, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, vốn dĩ muốn há mồm hỏi câu gì, lại lập tức ngậm miệng —— Lưu Ngũ đang ngồi ở trong sân, vừa cầm di động xem vừa hút thuốc.
Lý Nhị đang chơi game đánh bài trong phòng. Tất cả mọi người có thể nghe thấy tiếng nhạc vui nhộn truyền ra.
Trừ bỏ hai người này, còn có ông cụ mù ôm bé gái ngồi ở thềm đá nghe nhạc từ game phát ra. Ninh Ninh vừa nghe vừa rất ra dáng ra hình mà học theo phối âm trong đó, ngẫu nhiên cười khanh khách.
Mặt khác, có hai NPC tàn tật khác cũng ở bên ngoài, nhỏ giọng tán gẫu gì đó, thỉnh thoảng lại chọc Ninh Ninh một câu.
Lý Vân đi tuốt đàng trước phóng chậm bước chân, quẹo vào trong căn phòng bên trái cổng chính.
Lúc này, trong phòng chỉ dư lại nam nhân mất cả hai chân cùng với một người mất hai cánh tay.
Lý Vân bước vào cửa, dưới ánh mắt hai người nhìn khắp một vòng, còn ngẩng đầu nhìn nóc nhà.
Gian phòng này giống với phòng ngủ của các người chơi, trống rỗng, nhìn một cái không sót thứ gì. Nhưng Lý Vân vẫn đi vào, thậm chí ngồi xổm xuống lật chiếu lên xem phía dưới có cất giấu cái gì hay không.
Lý Vân kiểm tra rất cẩn thận. Dư Tô, Vinh Huy cùng với nam què chân bước vào cửa, đều cảm thấy không cần đi qua.
Vinh Huy liếc Dư Tô một cái, nhỏ giọng nói:
“Cô đi chòi gà. Tôi tới phòng bếp.” Hiện tại chỉ còn hai phòng có khả năng tìm. Lý Nhị cùng Lưu Ngũ đều ở đây, không thể ở dưới mí mắt của đám giám sát đi vào trong phòng ngủ của bọn họ.
Mà hai chỗ kia hiển nhiên không có thu hoạch.
Tỉ mỉ tìm xong, mới chỉ qua hơn mười phút.
Bốn người về tới phòng ngủ. Trương Tam nhanh chóng mở miệng hỏi:
“Sao không ra ngoài tìm? Hiện tại NPC chưa ngủ, muốn tìm manh mối căn bản không có khả năng.”
Nam què chân nhìn Lý Vân một cái:
“Người kia nói manh mối khẳng định ở trong khu nhà, chúng tôi liền không đi.”
Trương Tam sửng sốt, nhìn về phía Lý Vân, suy nghĩ, nói:
“Bằng không như vầy, nhân lúc còn thời gian, mọi người chia đội. Trong đó hai người ra ngoài tìm —— cho dù bên ngoài không có manh mối, nhưng dựa theo tình huống ngày hôm qua, khẳng định sẽ có giám sát đi theo chúng ta, đến lúc đó dư lại hai người ở chỗ này, không phải dễ tìm hơn sao?”
Vinh Huy vẫn như cũ kiên trì:
“Tách ra...không tốt.”
Dư Tô nói:
“Kỳ thật ban ngày hẳn sẽ không có người chết, bất quá cẩn thận cũng không có hại. Nếu thật sự không được, chúng ta chờ đến trời tối lại hành động.”
“Ha! Còn chờ.” Trương Tam nói:
“Đã là ngày thứ ba, chúng ta một manh mối cũng chưa tìm được. Mấy người không nóng nảy sao?”
Nam què chân thở dài:
“Hiện tại không riêng gì việc tìm không thấy manh mối, ý kiến của mọi người cũng không thống nhất. Thế này chỉ tổ kéo chậm tiến độ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng chúng ta lại không hề có biện pháp.”
Mọi người trầm mặc một lát, Lý Vân mở miệng:
“Vậy tách ra hành động, ai đi ra ngoài?”
Nam què chân ngay từ đầu đề nghị phân công ra tìm manh mối, lúc này hơi suy nghĩ một chút liền nói:
“Tôi có thể đi. Bất quá tôi đi đường khá chậm, phỏng chừng không thể xem xét được chỗ quá xa.”
Vinh Huy hơi hé miệng, do dự một chút, mới chậm rãi nói:
“Tôi cũng đi. Tôi và anh...tách ra, một người...đầu thôn, một người...cuối thôn, dụ Lý Nhị...cùng Lưu Ngũ...ra ngoài.”
“Hôm nay tôi không giúp được gì, chỉ có thể dựa vào mọi người.” Trương Tam nhìn mọi người một vòng, lộ vẻ áy náy:
“Chờ sau khi mọi người rời khỏi, tôi liền đứng ngoài cửa chờ, nhìn thấy Lý Nhị cùng Lưu Ngũ trở về liền thông báo cho người ở trong.”
Thời gian đã không còn sớm, bọn họ không nói thêm nữa. Vinh Huy cùng nam què chân liền một trước một sau ra cửa, hướng về hai phương hướng bất đồng.
Ba người còn lại ở trong phòng đợi. Cho đến khi nghe thấy Lý Nhị cùng Lưu Ngũ nói chuyện, cùng với tiếng bước chân hướng ra ngoài cổng.
Chờ đến khi động tĩnh của bọn họ vang xa, Dư Tô mới nói với Lý Vân:
“Chúng ta cũng phân công ra tìm. Cô đi đâu?”
Lý Vân ngẫm nghĩ, đáp:
“Phòng Lưu Ngũ.”
Lý Vân hiển nhiên không tin tưởng Dư Tô, bởi vì Trương Tam cùng nam què chân nói ở trong phòng Lưu Ngũ phát hiện điểm có vấn đề, cho nên lựa chọn ưu tiên chính là nơi này.
Dư Tô nhíu mày, gật đầu:
“Ok, tôi cùng cô đi qua kiểm tra dưới tủ trước. Nếu không phát hiện cái gì, mình cô ở lại tìm tiếp, tôi sang phòng Lý Nhị.”
Nếu Lý Vân không tin nàng, nàng đương nhiên cũng không tin Lý Vân, sao có thể trực tiếp đi phòng Lý Nhị?
Lý Vân nhìn Dư Tô, "ừ" một tiếng, dẫn đầu bước ra cửa.
Trương Tam ở phía sau hạ thấp giọng kêu:
“Phía dưới tủ hơn 50% có vấn đề, hai người tốc độ nhanh lên!”
Dư Tô gắt gao đi theo sau Lý Vân. Hai người thực mau tới phòng Lưu Ngũ.
Lưu Ngũ đã đem đống giày bị các người chơi ném ra sân nhặt vào. Mùi thối tận trời kia ở một khắc mở cửa lại lần nữa đánh úp, làm hai người đều ngừng ở ngoài ngạch cửa một chút.
Bất quá, lúc này đây thời gian thật sự gấp gáp, NPC bất cứ lúc nào cũng có thể trở về. Hai người không dám trì hoãn, cố chịu đựng mùi hôi bước vào.
Trong sân, trừ bỏ ông cụ mù, ba người khác đều khiếp sợ nhìn hai người.
Ninh Ninh hét lớn:
“Linh Tử tỷ, mau đi ra, không thể vào đó! Nếu bị phát hiện, nhất định sẽ bị đánh!”
Dư Tô đi tới cửa, hướng về phía Ninh Ninh làm ra cử chỉ “im lặng”, lại nhìn về phía hai NPC khác, thấp giọng nói:
“Chúng ta tối hôm qua lén tới chỗ này ngủ, có đồ bị rơi ở đây, tìm được sẽ lập tức ra ngoài!”
“Hai người có thể có đồ gì?” Một người trong đó hỏi.
Dư Tô quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Vân đang dùng sức dịch tủ, cười đáp:
“Chờ tìm được rồi liền nói cho mọi người, mọi người nhớ giúp chúng tôi giữ bí mật!”
Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, đang do dự. Ông cụ mù đã ôm Ninh Ninh đứng lên, mở miệng nói:
“Ở ngoài lâu rồi, về phòng thôi.”
Ninh Ninh che lại đôi mắt:
“Chúng ta trở về phòng. Ninh Ninh cái gì cũng không thấy!”
○●○○●
Sau khi khối gạch lót bị gỡ ra, một túi da nhỏ liền xuất hiện ở trước mắt hai người.
Túi da không lớn, giống như loại túi bao tử mà các người bán hàng rong buộc bên hông đựng tiền. Bên trong căng phồng, không biết đựng cái gì.
Dư Tô duỗi tay cầm lên, bởi vì chỉ có một tay khó mở ra được. Cuối cùng vẫn là Lý Vân tiếp nhận, kéo dây kéo ra.
Thứ lộ ra tới, là một xấp tiền mặt.
Lý Vân nhíu mày, hiển nhiên đối với phát hiện này phi thường bất mãn.
Dư Tô cũng thất vọng thở dài:
“Có phải là ban ngày căn bản không thể phát hiện manh mối không? Giống như hôm qua, chúng ta ở bên ngoài tìm nửa ngày, kết quả vẫn là manh mối giả.”
Lý Vân nhìn nàng, không cam lòng móc hết tiền trong túi ra, sờ mó dưới đáy túi. Từ giữa xấp tiền đột nhiên rớt ra một thứ gì đó, lúc rơi xuống đất còn phát ra tiếng vang thanh thúy.
Đó là một cái cúc áo lớn bằng tiền xu, thoạt nhìn hẳn là……cúc đính trên lưng quần.
“Thứ này sao lại bỏ vào đây?” Dư Tô nhặt lên nhìn kỹ, nhỏ giọng nói:
“Chỉ là cúc áo bình thường, không có gì đặc biệt.”
Lý Vân tiếp nhận, cúi đầu yên lặng nhìn một hồi, trầm giọng nói:
“Có lẽ là gợi ý về con quỷ đêm nay.”
Dư Tô nhíu mày:
“Ý là, người bị thiếu một cái cúc chính là quỷ?”
“Có lẽ, hoặc cái gì cũng không phải.” Lý Vân đem cúc áo cùng tiền bỏ trở vào, đem bao da trả lại chỗ cũ, bảo Dư Tô hỗ trợ dịch lại tủ, mới nói:
“Cô có thể sang phòng bên cạnh.”
Dư Tô nhún vai, xoay người đi ra.
Nàng đương nhiên không cẩn thận tìm, một bên làm bộ, một bên cẩn thận nghe ngóng động tĩnh cách vách, ngẫu nhiên cũng có thể nghe được một chút tiếng vang.
Hơn mười phút sau, Lý Vân đi ra, Dư Tô đang đứng ở sau cửa kiểm tra vách tường. Nàng nhìn Dư Tô, sau đó hướng về căn phòng ngủ sát phòng bếp.
Dư Tô qua hai phút mới đi tới, hỏi:
“Phát hiện gì sao?”
“Không có.” Lý Vân ghé vào mép giường, nhìn kỹ bên trong.
Dư Tô nói:
“Tôi cũng không phát hiện được gì, nên vẫn giữ nguyên lập trường là ban ngày tìm không ra manh mối, hoặc là…sẽ tìm được manh mối giả.”
Lý Vân quay đầu nhìn nàng:
“Nếu cái cúc áo kia là manh mối giả, cô cho rằng nó chỉ ai?”
Dư Tô nhìn chằm chằm Lý Vân:
“Tôi vừa nãy có nghĩ tới, cái này tựa như phương pháp mà nam què chân làm lần trước, tạo ra manh mối giả đánh lạc hướng chúng ta, để chúng ta cho rằng Trương Tam là quỷ. Cho nên, nếu cúc áo kia là manh mối, phỏng chừng chính là quỷ hôm nay cố ý cho chúng ta thấy. Nói cách khác…người mà cái cúc áo này chỉ, ngược lại không có vấn đề. Cô cảm thấy thế nào?”
Lý Vân khẽ gật đầu, từ dưới giường đứng dậy, lại đi tới góc tường, áp vào mặt tường nghe động tĩnh, trong miệng hỏi tiếp:
“Như vậy, người bị coi như tấm bình phong lần này là ai?”
Dư Tô cười: “Cô đang thẩm vấn tôi sao? Tôi ngược lại muốn nghe suy nghĩ của cô.”
Lý Vân vẫn không nói, chỉ buông một câu:
“Tiếp tục tìm.”
Dư Tô thầm nghĩ, người này thật khó có thể nắm bắt.
Bất quá……mít nhất có thể khẳng định, Lý Vân không phải kẻ ngu ngốc, cũng không phải ra vẻ trấn định.
Hai người không nói nữa, cẩn thận kiểm tra gian phòng này một lần.
Từ lúc bắt đầu đến khi kiểm tra xong, tổng cộng mất đại khái nửa tiếng đồng hồ. Mà lúc này, Trương Tam ngoài cửa phát ra một trận ho khan, âm lượng rất lớn.
Dư Tô dừng lại động tác, cùng Lý Vân liếc mắt nhìn nhau, lập tức đi ra khép lại cửa phòng, bước xuống phía dưới sân.
Hơn một phút sau, Lý Nhị trở về đầu tiên.
Vinh Huy đi đằng sau, xa xa đối với Dư Tô cùng Lý Vân bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Hắn vốn muốn kéo dài thời gian. Nhưng Lý Nhị nói không còn sớm, một hai bắt hắn trở về. Hắn cũng không có biện pháp.
Nam què chân cùng Lưu Ngũ bên kia, vài phút sau cũng trở lại.
Bọn họ còn chưa tiến vào. Tiếng mắng của Lưu Ngũ liền truyền tới trước, mắng nam què chân đi đường quá chậm, trời sắp tối đen còn lết như rùa bò.
Không có cơ hội tiếp tục tìm, các người chơi về phòng, kế tiếp, cũng chỉ có thể chờ nhóm NPC đi vào giấc ngủ lại hành động.
Ở thời điểm Trương Tam hỏi Dư Tô cùng Lý Vân có phát hiện gì không. Lý Vân chỉ nói ở dưới tủ tìm được một bao tiền, không nhắc tới chuyện cúc áo. Dư Tô cũng không nói gì thêm.
5 người lại thấp giọng đàm luận, vẫn không ra kết quả hữu dụng gì. Cuối cùng dứt khoát ngừng lại, từng người nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ buổi tối hành động.
Dư Tô từ đạo cụ đồng hồ tìm về lúc trước, nhìn thời gian chậm rãi nhích tới 11 giờ 30.
Tiếng ngáy của Lý Nhị cùng Lưu Ngũ lục tục truyền ra.
Nam què chân đứng dậy đầu tiên, hạ giọng nói:
“Buổi tối hôm nay, mặc kệ thế nào đều cần thiết tìm được manh mối! Nếu không muốn chết, các người liền dốc hết toàn lực!”
Dư Tô nói: “Chúng ta cùng nhau hành động, không cần phân tán. Năm người vẫn luôn ở bên nhau, mặc kệ con quỷ kia là ai, đều sẽ không có người xảy ra chuyện.”
“Ừ.” Vinh Huy chậm rãi lên tiếng:
“Ai đưa ra...ý kiến phân công...hành động, đêm nay người đó...liền có vấn đề.”
Lý Vân không nói gì, đi thẳng ra ngoài cửa.
Những người khác lục tục đuổi kịp, ở cuối cùng vẫn như cũ là Trương Tam chân bị thương nặng .
Cổng chính đã khóa, Vinh Huy chỉ nơi đó, ý bảo những người khác nhìn xem. Lúc sau, 5 người cùng nhau, trước tiên từ chòi gà dễ tìm nhất bắt đầu.
Chỗ đó liếc mắt một cái là có thể xem xong, cũng không tốn thời gian.
Tìm xong, nam què chân nói:
“Vẫn là tìm từ phòng Lưu Ngũ bên kia đi.”
Vinh Huy gật đầu đi theo. Lý Vân bỗng nhiên nói:
“Chúng ta trước nay đều chưa từng xét kỹ phòng của chính chúng ta.”