Vinh Huy bật cười:
“Tối hôm qua chúng ta đều biết ai là "quỷ". Cô hiện tại giả vờ mất trí nhớ còn có ý nghĩa sao?”
Dư Tô hỏi:
“Nhân lúc xe còn chưa tới, có ai kể sự tình tối hôm qua cho tôi nghe được không?”
Vinh Huy không nhìn Lý Vân nữa, nói:
“Trước đó không phải chúng ta đã thương lượng qua sao? Vẫn không phát hiện manh mối, chỉ có khả năng là tràng nhiệm vụ này chỉ cho một người sống. Kết quả tới buổi tối, cô làm "quỷ", gϊếŧ Trương Tam. Sau đó Lý Vân liền cầm dao đuổi gϊếŧ tôi. Nếu Lý Vân thực hiện được, như vậy tối nay người chết nhất định là cô.”
Dư Tô nghe xong, nhíu mày:
“Cho nên, đêm qua vẫn là manh mối gì cũng không tìm được?”
“Hoàn toàn không.” Vinh Huy lắc đầu, lại nghĩ tới 2 chữ “Linh Tử” Lý Vân tìm thấy dưới ga giường.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Lý Vân, thầm nghĩ trong lòng, hiện tại rất rõ ràng, tối hôm qua Lý Vân sở dĩ kêu hắn đi xem manh mối, nguyên nhân chính là vì Linh Tử là "quỷ". Lý Vân không có năng lực gϊếŧ "quỷ", mới kêu hắn tới phòng Lưu Ngũ, cố ý chừa ra thời gian cho Linh Tử động thủ với Trương Tam.
Chờ đến lúc Trương Tam chết, Lý Vân không ra sân xem xét tình hình, nắm lấy khoảng thời gian còn lại sau khi "quỷ" hoàn thành gϊếŧ người, xuống tay với hắn.
Kỳ thật lúc ấy, hắn cũng đã tính toán trực tiếp gϊếŧ Lý Vân.
Dù sao chỉ cho một người sống, gϊếŧ chết Lý Vân, hắn chính là người thắng lợi cuối cùng.
Chẳng qua, ở thời điểm hắn sắp công kích được đối phương, lại vì lúc xoay người thực thi cú đá sườn, khiến Lý Vân nhìn thấy thi thể Trương Tam ngoài sân…
“Tôi không nhớ rõ những việc này.” Lý Vân nghe Vinh Huy kể xong, chân mày nhíu lại thật sâu, ngữ khí cũng nóng nảy:
“Từ lúc nhìn thấy nam què chân chết ở nhà xí, cái gì cũng không nhớ.”
Vinh Huy há miệng, đang muốn nói gì, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm có người tiếp cận gian phòng.
Một giám sát lại đây mở cửa, mắt lạnh nhìn 3 người, ra lệnh:
“Nhanh bước ra!”
3 người không thể nói thêm gì nữa, đành phải lục tục ra cửa.
Hai chiếc Minibus được Lý Nhị cùng Mã Tứ mở ra. Lưu Ngũ không tới, nghe nói hắn bị thương đến độ xuống đất cũng khó khăn. Buổi tối gác đêm sẽ do Lý Nhị cùng Mã Tứ phụ trách.
3 người chơi cùng nhóm NPC ăn xin lại xuất phát, một lần nữa bắt đầu công việc ăn xin của bọn họ.
Ngày hôm nay trở về lúc hơn 5 giờ chiều, còn chút ít thời gian để tìm manh mối, nhưng không ai trong 3 người đề cập chuyện muốn ra ngoài.
Bọn họ vừa trở về liền đi đến phòng của nhóm NPC ăn xin đối diện, xem xét hết thảy những chỗ lúc trước không có biện pháp xem, vẫn không thu hoạch được gì.
Tiếp theo, bọn họ về phòng. Từng người ngồi vào vị trí của mình, trầm mặc.
Mãi cho đến khi sắc trời dần dần tối, Vinh Huy mới nói:
“Nhiệm vụ sắp sửa kết thúc, liền ở đêm nay. Hai người có đạo cụ miễn tử không?”
Dư Tô ngẩng đầu nhìn hắn:
“Anh có?”
Vinh Huy cười thành tiếng, không trả lời.
Lý Vân cúi đầu, không nhìn bất luận kẻ nào, trầm giọng nói:
“Sao 2 người có thể xác định hiện đang ở trong thực cảnh?”
Dư Tô sửng sốt:
“Là sao?”
Lý Vân nhìn về phía nàng:
“Đêm đầu tiên đã xảy ra sự việc chỉ có một mình Linh Tử trải qua ảo giác. Như vậy, hiện tại hết thảy, là thật hay giả?”
Vinh Huy đáp:
“Nếu đây là ảo giác của tôi, vậy cô ở trong đây không có khả năng nói ra lời nhắc nhở này.”
“Tôi có thể xác định mình vẫn có đầy đủ năng lực tư duy độc lập, không bị ai điều khiển.” Dư Tô nói.
Lý Vân nặng nề lên tiếng:
“Nếu cả 3 đều cùng trải qua ảo giác thì sao?”
“Cả 3?” Dư Tô ngẫm nghĩ, hỏi:
“Ý của cô là, "quỷ" ở trong chúng ta, hay là "quỷ" ở bên cạnh xem 3 người chúng ta nội chiến?”
Vinh Huy trầm ngâm một lát, nói với Dư Tô:
“Cô đã quên chuyện tối qua. Ảo giác không có khả năng làm người ta mất trí nhớ.”
“Đúng vậy.” Dư Tô gật đầu:
“Cho nên tôi đã làm "quỷ", điểm này là thật.”
Lý Vân phản biện:
“Nhưng tôi đã quên chuyện đêm qua.”
3 người bỗng nhiên trầm mặc. Vài phút sau, Vinh Huy mới nói:
“Tối nay từng người hành động, mặc cho số phận.”
○●○○●
Sắc trời bên ngoài chậm rãi trở nên tối mịt. Tiếng ngáy của Lưu Ngũ đã vang lên.
3 người chơi đều không có hành động. Bọn họ ngồi ở vị trí của mình. Trong lòng mỗi người đều chứa đựng suy nghĩ riêng, một câu nói với nhau cũng không có.
Tầm 1 giờ đêm, Vinh Huy đứng lên, không nói một lời hướng ra ngoài cửa.
Dư Tô hỏi: “Anh đi đâu?”
Vinh Huy dừng một chút, quay đầu đáp:
“Nhà xí.”
Dư Tô chớp mắt, không nói nữa.
Vinh Huy kéo cửa đi ra ngoài, cánh tay bắt lấy ván cửa lại không lập tức buông ra, ngược lại, sau khi ra ngoài đột nhiên khép chặt cửa lại!
Ở thời điểm Dư Tô cùng Lý Vân phản ứng, chạy tới cửa, phía ngoài đã truyền đến tiếng đóng ổ khóa.
Dư Tô cách cửa gần hơn Lý Vân. Nàng chạy tới trước. Lúc Lý Vân chạy tới, nàng đang ra sức kéo cửa.
Nhưng cánh cửa cũ nát này lại không hề xê xích, chỉ phát ra tiếng ổ khoá cùng xích sắt va leng keng. Hiển nhiên, nó đã bị Vinh Huy khóa lại từ bên ngoài.
Ổ khóa kia vẫn luôn treo ngoài cửa. Chẳng qua…đó là để đám giám sát dùng để nhốt bọn họ, không ngờ hôm nay lại bị Vinh Huy lợi dụng.
Lý Vân lôi Dư Tô ra, tiến lên cố gắng mở cửa, sức lực càng lúc càng lớn, cuối cùng thậm chí giống như dã thú xuất hết toàn lực đập phá, làm cho cánh cửa cũ nát không ngừng phát ra tiếng động cực lớn.
Nhưng như vậy còn xa mới đủ, Lý Vân lui về sau vài bước, cắn răng, dùng sức đá lên ván cửa!
Một chân lại một chân, Lý Vân liên tục đá hơn 10 lần, căn bản vô dụng.
Cho đến khi Lý Vân dừng lại, bên ngoài mới vang lên tiếng bước chân của Vinh Huy chậm rãi đi xa, lại không phải hướng về phía nhà xí, mà là…phòng bếp.
Dư Tô nghe ra được. Lý Vân tự nhiên cũng nghe ra được.
Nàng quay đầu nhìn Dư Tô, trầm giọng nói:
“Tôi không phải quỷ.”
Dư Tô lui về sau 2 bước, cùng Lý Vân bảo trì khoảng cách:
“Tôi cũng không phải. Nếu vậy…vì lý do gì mà hắn muốn nhốt chúng ta cùng nhau?”
Phía phòng bếp truyền đến động tĩnh rất nhỏ. Dư Tô nghiêng đầu nghe ngóng, nhìn Lý Vân, biểu tình lộ vẻ khẩn trương:
“Tôi không có đạo cụ miễn tử. Tôi không thể thua, nếu không liền thật sự mất mạng…Trong đống tạp vật ở phòng bếp có đao chặt củi, hiện tại Vinh Huy nhất định là đi lấy đao. Hắn muốn gϊếŧ cả 2 chúng ta! Làm sao bây giờ? Thật sự không có biện pháp đối phó quỷ sao?!”
Lý Vân nhìn chằm chằm Dư Tô, yên lặng hơn 10 giây, mới mở miệng:
“Tôi hoài nghi cô chính là "quỷ".”
“A?” Dư Tô ngẩn người:
“Nói bậy, tôi đã làm "quỷ"! Muốn hoài nghi cũng nên là tôi hoài nghi cô mới đúng! Hiện tại Vinh Huy nhốt chúng ta ở trong này, có 2 khả năng. Một là muốn "quỷ" giải quyết trước 1 người chơi, sau đó hắn tới trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Hai là hắn làm "quỷ", đợi chút liền có thể dùng thân phận "quỷ" gϊếŧ một người, ngay lập tức lại dùng thân phận người gϊếŧ chết một người khác!”
Lý Vân tới gần cửa phòng, nghiêng đầu, tựa hồ đang nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Đôi mắt vẫn như cũ cảnh giác nhìn Dư Tô.
Nàng đột nhiên mở miệng:
“Tôi có đạo cụ miễn tử.”
Dư Tô không nói gì, ra vẻ khó hiểu nhìn Lý Vân.
Lý Vân rũ mắt, nhàn nhạt nói:
“Tôi sẽ trả thù.”
Trong lòng Dư Tô trầm xuống. Nàng biết, hiện tại không cần diễn nữa.
Thời gian có thể gϊếŧ chết đối phương còn 1 phút đồng hồ.
Dư Tô thở ra, nhẹ giọng nói:
“Không còn cách nào, ai không phải vì mạng sống của mình? Nếu cô có năng lực báo thù, tôi chỉ có thể thừa nhận. Tương tự, trong tràng trò chơi này, tôi có năng lực gϊếŧ cô, cô cũng chỉ có thể thừa nhận.”
Lý Vân cười một tiếng, sau một lúc lâu mới nói:
“Rất tốt.”
Một phút đồng hồ kết thúc thật sự mau.
Vinh Huy đã sớm quyết định sẽ không quay trở lại —— Chính hắn không phải "quỷ", cho nên chỉ cần nhốt 2 người kia ở cùng nhau, con "quỷ" trong đó sẽ tự động giải quyết 1 người khác. Dư lại ngày mai hắn sẽ giải quyết.
Hắn đem đao chặt củi lấy trong phòng bếp giắt bên hông, chậm rãi hướng tới nhà xí, thật sự tính toán đi vệ sinh.
Cho đến khi bước vào nhà xí, mở đèn, đi đến bệ xí, hắn mới nhìn thấy dưới bể nước thải, khối thi thể "nam què chân" vẫn còn đó.
Phần lớn thi thể đều trầm vào trong nước thải, hiện đã lộ ra cái đầu. Gương mặt kia thập phần quen mắt.
Lại là người vốn không nên ở chỗ này - Lý Nhị.
Trong nháy mắt, Vinh Huy bỗng nhiên minh bạch rất nhiều chuyện. Khó trách đêm nay chỉ có tiếng ngáy của Lưu Ngũ.
○●○○●
Sau một trận hoa mắt, Dư Tô liền về tới phòng khách.
Trước mặt, có 4 người rất quen thuộc đều đang nhìn chằm chằm nàng.
Thấy nàng chớp mắt, Vương Đại Long khẩn trương hỏi:
“Thế nào?!”
Dư Tô thở ra một hơi thật dài, sắc mặt trầm trọng:
“Thất bại.”