Trò Chơi Vô Hạn Đang Trong Thử Nghiệm

Chương 71

Trần Hạ cảm thấy không có vấn đề gì lớn, sau hai ngày về nhà, đột nhiên ý thức được không đúng lắm, với sự hiểu biết của anh ta về Sa Đường, Sa Đường biết rõ tình huống anh ta bị thương hẳn là mỗi ngày sẽ ít nói thăm hỏi ba lần, cộng thêm một ít thăm hỏi yêu thương và bổ sung dinh dưỡng gì đó, trước khi đến nhà Trương sư trưởng cũng vậy.

Nhưng mà bây giờ đã qua hai ngày, người này đừng nói đến tận nhà phục vụ, ngay cả một câu hỏi thăm cũng không có, Trần Hạ ấn một ngày sau đó, rốt cục ngồi không yên, núi không phải là ta đi lên núi, anh chuẩn bị chủ động đi tìm quan tâm.

Cầm điện thoại lên, Trần Hạ gọi điện thoại cho Sa Đường, người nhận điện thoại là người hầu bên cạnh Sa Đường, người phụ nữ tên lâm thẩm kia, Trần Hạ nhớ rõ giọng nói của người này, nghe nói là muốn tìm thiếu gia nhà mình, thím Lâm nhớ tới lời dặn dò của thiếu gia, rất khách khí nói: "Xin lỗi nha, bác sĩ Trần, thiếu gia nhà tôi không có ở nhà, có thể ngài phải đổi thời gian gọi tới."

Trần Hạ có chút kỳ quái, đại khái là bởi vì quỷ quái trên thế giới này luôn xuất hiện đột ngột, cho nên Sa Đường đối với thế giới trò chơi này tương đối mâu thuẫn, giống như ốc sên có thể không ra ngoài tuyệt đối sẽ không ra ngoài.

Chẳng lẽ là tự mình đi hoàn thành nhiệm vụ kích phát ở nhà Trương sư trưởng kia?

Nghĩ đến Trần Hạ kinh hãi, sự kiện kinh hồn hôm trước ở trong lòng anh còn có bóng dáng nồng đậm, người này sẽ không thật sự cõng mình đi chứ.

Trần Hạ càng nghĩ càng lo lắng, dứt khoát lái xe đi tìm người, đầu tiên anh đến nhà Trương sư trưởng, hỏi qua người gác cửa xác định nhà Trương sư trưởng hôm nay chưa từng đến người lạ liền rời đi biệt thự Sa gia.

Sa gia trước sau như một, người hầu đi qua, có người trồng hoa ở trong hoa viên tưới nước, cắt tỉa cành lá, nhìn không ra có cái gì khác biệt quá lớn.

Người đứng cửa nhìn thấy Trần Hạ ngẩn người, gần đây tựa hồ thường xuyên có thể nhìn thấy vị bác sĩ Trần này, chẳng lẽ là vị chủ nhân nào trong biệt thự thân thể không tốt sao?

Đối với sự ra vào của nhân viên trong biệt thự, không ai hiểu rõ hơn người gác cửa, cho nên Trần Hạ nhét chút tiền cho người gác cửa, tuổi của người này cũng không lớn, ngày thường cũng sẽ có người hỏi thăm cậu ta về việc đi lại của chủ nhân.

Nhưng hỏi thăm Đại thiếu gia Sa gia vẫn là lần đầu tiên, Sa gia đại thiếu gia này ở Sa gia giống như hư thiết, tất cả mọi người đều biết đại thiếu gia không được lão gia thích, cho nên các người hầu khó tránh khỏi khinh thị anh, ngoại trừ Lâm thẩm cùng Triệu nam đi theo bên cạnh anh, những người khác đều thường xuyên xuất hiện xu thế sai sử bất động.

Nếu như là hỏi thăm người khác xuất hành, người đứng cửa tuyệt đối không dám nói, chỉ sợ mất việc, nhưng vị đại thiếu gia này cũng không cần lo lắng, bởi vì không ai để ý, cho dù đại thiếu gia truy cứu, tiểu thiếu gia cũng sẽ ra mặt bảo vệ anh, chỉ cần là chuyện làm cho đại thiếu gia không thoải mái tiểu thiếu gia đều thập phần nhiệt tình.

" Đại thiếu gia hôm nay chưa từng ra cửa đâu!" Người gác cửa ngữ khí chắc chắn, cậu ta làm ở cửa phòng cả ngày, tất cả nhân viên, xe cộ ra vào đều phải đăng ký, cho nên cậu ta phi thường khẳng định.

Trần Hạ đè nén mi, trong lòng có chút kinh nghi, không biết vì sao Sa Đường rõ ràng ở nhà lại không nghe điện thoại của anh, vẫn là nói còn đang để ý chuyện thông linh xa.

"Cậu có tiện giúp tôi gọi điện thoại được không?" Trần Hạ lại lấy ra một tờ tiền, mệnh giá này so với trước đó tăng gấp đôi.

Người giữ cửa liếc trái phải, thấy không có ai chú ý, vội vàng lấy tờ tiền giấy, sau đó dựa theo yêu cầu của Trần Hạ gọi điện thoại trong phòng Sa Đường, thím Lâm bên kia nghe nói có khách bái phỏng, đầu tiên là hỏi người xuống, nghe được là Trần Hiểu Nam, liền bảo chờ một chút, sau đó đi tìm Sa Đường nhận điện thoại.

"Cho tôi!" Thanh âm nam nhân trầm thấp, giống như là bầu trời mây kín, môn đồng không biết vì sao lòng bỗng dưng hoảng hốt, cảm giác người này tựa hồ là đang đè nén cảm xúc gì đó, vội vàng đưa ống nghe trên tay ra ngoài.

"Này, xin chào, tôi là Sa Đường."

Anh ta đè nén cảm xúc, tận lực làm cho giọng điệu của mình nghe tốt hơn một chút, lúc này mới lên tiếng nói: "Tôi là Trần Hạ, vì sao cậu không nhận điện thoại của tôi?"

Sa Đường kinh hãi một chút, cầm micro ra xa nhìn thím Lâm, dùng khí âm hỏi: Không phải nói là Hiểu Nam sao?

Thím Lâm gãi gãi đầu, cũng không rõ là chuyện gì xảy ra, thấy Sa Đường cũng không tiện nói gì nữa, đành phải để thím Lâm đi xuống trước, lúc này mới tiếp tục cầm lấy micro nói: "Thật ngại quá, tôi vừa rồi không có ở nhà."

Trần Hạ siết chặt điện thoại trên tay: "Vậy cậu trở về từ khi nào, sau khi trở về vì sao không gọi lại cho tôi?" Trần Hạ trước khi cúp điện thoại nói với thím Lâm, Sa Đường đã trở về nhất định phải gọi lại cho anh ta, có việc gấp, nhưng cho đến bây giờ anh ta vẫn chưa nhận được bất kỳ hồi âm nào.

Sa Đường trầm mặc trong chớp mắt, đột nhiên không muốn cùng người này lại dối trá, nói không ra nguyên nhân, dù sao hiện tại anh chỉ cảm thấy tâm tình của mình phi thường không xong, có một loại phẫn nộ bị lừa gạt, nhưng cũng không phải tất cả, còn có thống hận cùng sợ hãi bị phản bội, đối với ác quỷ sợ hãi.

Tin tức cùng hệ thống mua, ác quỷ này muốn gi3t ch3t anh, anh không biết vì sao Trần Hạ muốn giết anh lại muốn cứu anh, có lẽ là muốn anh cảm nhận được cái gì gọi là hy vọng tan vỡ tuyệt vọng, hoặc là thống khổ bị người tin cậy nhất phản bội, anh không biết.

Anh hiện tại giống như là chia liệt thành vô số tiểu nhân lôi kéo lẫn nhau, mặc dù qua hai ngày anh vẫn không nghĩ kỷ nên làm như vậy, anh thậm chí không dám gặp Trần Hạ, anh không biết ác quỷ này rốt cuộc là mang mục đích gì tiếp cận anh.

Loại cảm giác này giống như là một thanh đao không biết khi nào sẽ rơi xuống trên đầu, mỗi phút mỗi giây đều phải lo lắng đao này sẽ hạ xuống, dưới tình huống cái gì cũng không biết sẽ bị bóng tối c4n nuốt.

Lúc trước anh lo lắng sau khi xác định thân phận có thể để cho ác quỷ này hoàn toàn vạch trần ngụy trang hay không, cho nên giống như ốc sên trốn trong vỏ, tự lừa mình dối người nghĩ chỉ cần không thò đầu ra chính là hòa bình thế giới, an ổn vô ưu, lại không biết mình đã bị bưng lên bàn, sắp trở thành món ăn nổi tiếng của Pháp.

"Tôi... Tôi biết..."

Nghe người đối diện nói chuyện vấp ngã, Trần Hạ hơi híp mắt, trầm giọng nói: "Cậu muốn nói cái gì?"

Sa Đường: Mẹ kiếp, nói không nên lời! Nói ra có thể ch3t hay không!!

"Ý tôi là, tôi vừa mới biết chuyện anh gọi điện thoại, đang chuẩn bị liên lạc với anh, anh liền gọi tới đây, sao anh lại dùng điện thoại của cửa nhà họ Sa?" Sa Đường bị một câu nói của nam nhân sợ tới mức sợ hãi, lén lút chuyển đề tài.

"Cậu vẫn không gọi điện thoại về, tôi tưởng cậu đến nhà Trương sư trưởng, cho nên tới đây xem một chút."

Trong lời nói của nam nhân không thiếu sự quan tâm, nghe được trong lòng Sa Đường càng không có tư vị, cực kỳ không được tự nhiên, một người rõ ràng muốn giết ngươi lại đối với ngươi quan tâm chu đáo, loại cảm giác này thật là phân liệt.

"Ra ngoài ăn cơm sao?" Không đợi Sa Đường trả lời, Trần Hạ lại ném ra câu tiếp theo.

Nghe vậy Sa Đường theo bản năng trả lời: "Không đi."

Không khí ngưng trệ trong chốc lát, Sa Đường tự giác lúng túng gãi gãi đầu, sao lại trả lời nhanh như vậy, anh anhg giọng tìm bổ sung nói: "Cái kia... Sa gia lão gia tử hôm nay trở về, yêu cầu chúng ta ở nhà ăn cơm, cho nên tôi sẽ không đi. "

Lời này cũng không phải bịa đặt, Sa phụ đúng là đã nói như vậy, chỉ là đổi lại Sa Đường trước kia sẽ không phản ứng, nhưng hôm nay cũng chỉ có thể đem cái này chuyển ra làm cái cớ, anh còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với Trần Hạ như thế nào mới không đến mức lộ ra chân tướng.

Biểu tình trên mặt Trần Hạ không thay đổi, giống như hai người mặt đối mặt nói chuyện thủy chung mang theo nụ cười, chỉ là gân xanh trên mu bàn tay cầm micro khẽ nhảy lên: "Được, vậy thì ngày mai."

Sa Đường lại muốn cự tuyệt: "Không được, ngày mai tôi..."

Giọng nói của người đàn ông giống như neo thuyền chìm xuống biển sâu, mang theo cảm xúc khó hiểu: "Hả?" Rõ ràng chỉ là một chữ, lại làm cho người ta có thể rõ ràng cảm giác được cảm xúc.

Sa Đường: "..."

"Ngày mai tôi sẽ đi đón cậu." Người đàn ông một búa để âm thanh.

Sa Đường: "..." Tại sao đôi mắt của tôi thường đầy nước mắt, bởi vì tôi sợ!

Sau khi cúp điện thoại, Sa Đường lập tức vọt tới phòng tắm, soi gương bắt đầu luyện tập biểu tình trên mặt mình, tranh thủ ngày mai làm được hoàn mỹ lại tự nhiên, không hề sơ hở.

Trên bầu trời tầng tầng mây tầng tầng lớp lớp, giống như môn đồng lúc này tâm tình nặng nề, anh cũng không biết đại thiếu gia cùng nam nhân nói cái gì, lúc tới nam nhân này nhìn qua tâm tình cũng được, nhưng theo thời gian nói chuyện kéo dài, tuy rằng nam nhân thủy chung đang cười, nhưng anh rõ ràng cảm giác được một loại sát khí làm cho người ta hít thở không thông đang lan tràn.

Trần Hạ rũ xuống con ngươi, trong lòng hồi tưởng lại chuyện xảy ra ở nhà Trương sư trưởng, anh ta không thể tưởng được đã xảy ra chuyện gì, khiến Sa Đường sinh ra cảm xúc trốn tránh, nhưng anh ta không thể tưởng tượng được, mỗi một khung hình ngày đó mỗi một màn đều lặp đi lặp lại trong đầu anh ta, không hề thu hoạch được gì.

Một lúc lâu sau, anh ta đứng lên dưới ánh mắt rùng mình của người gác cửa, anh ta đưa cho người này mấy tờ tiền lớn, bảo người gác cửa hỗ trợ lưu ý hành tung của Sa Đường, một khi ra ngoài lập tức liên lạc với anh ta, Trần Hạ đem số điện thoại của mình lưu lại rồi rời đi.

Ngày hôm sau, Sa Đường cố ý dậy sớm, anh lo lắng Trần Hạ lại canh giữ bên cạnh anh như lúc trước, anh trong lúc vội vàng khống chế không tốt nét mặt của mình.

Chờ anh rửa mặt xong, thay quần áo xong, cửa phòng đã bị gõ, Sa Đường giơ tay lên nhìn đồng hồ, tám giờ sáng, người tốt, không hổ là anh ta!

Người gõ cửa chỉ gõ một cái, tựa như là vì biểu hiện lễ tiết, cũng không muốn đánh thức người trong phòng, không ngờ, vừa đẩy cửa ra liền đối diện với Sa Đường chuẩn bị đầy đủ.

Sa Đường: "..."

Trần Hạ: "..."

Đối với sự dị thường và trầm mặc của Sa Đường, Trần Hạ chỉ híp mắt lại, cũng không hỏi, ngày hôm qua sau khi anh trở về, lôi kéo quần chúng nhân dân phân tích một đêm, kết luận rất thái quá.

Du Long: Lão đại, tôi cảm thấy ngài nhất định là bởi vì ngài thế tình thế như vậy, hết lần này tới lần khác lại trở thành ân nhân cứu mạng của anh ấy, anh ấy cũng không cách nào cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của ngài, đối với mật độ tình cảm cảm thấy hít thở không thông gây ra.

Nhị Oa: Có thể là cảm động đến không nói nên lời?

Sáu oa: Đang suy nghĩ làm thế nào để báo ơn!

Bảy Oa: Thân phận không chuyển được, cho nên không được tự nhiên?

Ba đứa trẻ: Nghiện vẻ đẹp của ông chủ không thể tự kiềm chế.

Cửu Oa: Bị lão đại dọa sợ, đang nghĩ cách chạy trốn!

Trần Hạ:!!!

Du Long: Làm sao có thể, lão đại có mị lực như vậy, mặc dù là tình yêu, đó cũng là tình yêu của Bá tổng, là tình yêu mà biết bao cô gái mơ ước, lão đại chính là người cầu sinh có nhan sắc tuyệt vời nhất, ta không cho phép ngươi sỉ nhục lão đại ta!

Tóm lại, Trần Hạ cũng trải qua suy nghĩ kỹ lưỡng có phán đoán của mình, đều là đánh rắm, không có căn cứ! Thế nhưng anh ta cũng xác thực không biết Sa Đường vì sao trốn anh, anh ta chuẩn bị hôm nay đến thăm dò cho ra lẽ.

Đẩy cửa ra liền thấy Sa Đường thích lại đã thu thập xong, anh ta đương nhiên sẽ không cho rằng dưới tình huống này Sa Đường là bởi vì đối với hẹn hò tràn ngập chờ mong, cho nên sớm chuẩn bị.

Thẳng đến khi hai người ngồi vào cửa hàng ăn sáng, Trần Hạ còn đang yên lặng quan sát cùng nghiên cứu, mà người ngồi đối diện anh ta giữ im lặng, giống như là đang chơi trò câm, ai cũng không mở miệng.

Bầu không khí ngày xưa hòa hợp thẳng xuống điểm đóng băng, trong lúc chờ chủ quán ăn cơm, Sa Đường cầm chén trà cúi đầu, tận lực tránh cùng người đối diện có dòng chảy trong tầm mắt, anh sợ sẽ không che giấu được cảm xúc trong lòng mình.

Nước trà khô héo lộ ra gương mặt hơi mệt mỏi của anh, mấy ngày nay anh cũng không ngủ ngon, luôn mơ thấy bị người đuổi giết, lúc thì là mặt người trên xe thông linh, khi thì là mặt Trần Hạ, cũng sẽ xuất hiện mặt Trần ảnh đế.

Chạy trốn vô tận trong giấc mơ là một chuyện rất mệt mỏi, mặc dù tỉnh táo cũng sẽ thể hiện ở thân thể, cơ bắp bủn rủn, tinh thần không tốt, mà loại tra tấn này chính là xuất phát từ người đàn ông trước mặt này.

"Rót canh bao và sủi cảo, hai vị chậm dùng, còn lại lập tức đến!" Nhân viên phục vụ đại khái là con gái của ông chủ, nhìn qua bộ dáng mười ba mười bốn tuổi, giọng nói rất thanh thúy, phá vỡ bầu không khí gần như ngưng trệ giữa hai người.

Sa Đường rút ra một đôi đũa, dùng nước trà đơn giản đun nóng một chút, đang muốn đi gắp bánh canh, trong đĩa trước mặt liền xuất hiện một cái túi nước dùng.

Cửa hàng này rất nhỏ, nhưng hương vị lại phi thường tốt, nhất là túi canh nhà anh, da mỏng mà mọng nước, c4n mở ra một ngụm nhỏ, nhẹ nhàng c4n một ngụm là có thể hút được nước canh thơm ngon nóng hổi, lúc trước Sa Đường cùng Trần Hạ đi tham gia tang lễ gấu nâu chính là ở cửa hàng này giải quyết cơm trưa.

Lúc ấy Sa Đường lập tức thích cửa hàng nhỏ đơn giản vô hoa này, có đôi khi Trần Hạ tới tìm anh đều thuận tiện mang cho anh hai cái bánh canh, hôm nay lại ngồi vào cửa hàng này lại có loại xấu hổ khó tả.

"Cảm ơn anh!" Sa Đường thấp giọng nói cảm ơn, đem bánh canh trong đĩa ăn, nhưng mà không đợi anh ăn xong, trong đĩa lại có thêm một quả trứng trà đã bóc xong, trứng lá trà rất tỉ mỉ, dùng kim đâm lỗ, rất là nhập vị.

Sa Đường lại yên lặng đem trứng trà ăn, sau đó trong đĩa lại thêm hai cái sủi cảo.

Sa Đường: "... Cảm ơn anh, nhưng anh không cần phải gắp nó cho tôi, tôi có thể. "Anh vốn là muốn đem sủi cảo đặt sang một bên trực tiếp không ăn, nhưng cân nhắc đến lương thực chi phí vẫn là ăn xuống.

Chờ Trần Hạ lại muốn gắp bánh canh cho anh, Sa Đường lập tức dùng đũa đỡ đũa của anh ta, lại nhắc lại: "Anh tự mình ăn, không cần gắp cho tôi!"

Anh có chút tức giận, biết người này, không, là ác quỷ này muốn giết anh, rồi lại cố ý đối với anh ân cần chuẩn bị đến, anh liền rất tức giận, anh không rõ rõ tên này rốt cuộc muốn làm cái gì, loại chuyện sờ không được đầu óc này làm cho tâm tình anh có chút không nhịn được.

Trần Hạ mỉm cười một tiếng, sau đó đem túi canh trên đũa đút vào miệng, anh ăn không chú ý cách ăn như Sa Đường, trực tiếp từng miếng từng miếng, rõ ràng chỉ là một cái bánh bao, lại làm cho Sa Đường nhìn ra một loại cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

Sa Đường bất giác rụt cổ lại, cảm giác cổ lạnh lẽo, lần này anh hoàn toàn không dám ngẩng đầu, chỉ vùi đầu ăn, ăn đến phía sau thậm chí còn không biết mình đang ăn cái gì, dù sao cũng là một đống đồ lộn xộn nhét vào trong dạ dày.

Từ trong tiệm đi ra đã mười giờ, Sa Đường còn có chút kinh ngạc, không nghĩ tới bọn họ ăn sáng sớm lại dùng lâu như vậy, nếu là trước kia anh nhất định sẽ trêu chọc tốc độ ăn cơm của bọn họ một chút, nhưng mà hôm nay anh lại chỉ là nhét tay vào trong túi, giữ im lặng.

Đi theo Trần Hạ lên xe, anh cũng không biết Trần Hạ chuẩn bị đi đâu, muốn hỏi lại cảm thấy mở miệng không thích hợp lắm.

Xe bị Trần Hạ lái bay lên, nhanh như điện chớp, gió lạnh cách cửa sổ kính gào thét đi xa, Sa Đường từ trước đến nay tuân thủ pháp luật làm sao có thể cảm nhận được tốc độ xe như vậy, khẩn trương đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Chiếc xe màu đen đi qua làn đường, giống như một con cá bơi trong nước lũ, linh hoạt và nhanh nhẹn tránh những chiếc xe đang đến, đồng thời lần lượt vượt qua những chiếc xe chắn phía trước, mỗi một lần đều vô cùng mạo hiểm k1ch thích.

Lần đầu tiên được chứng kiến sa đường kỹ thuật thần xa núi của Thu Danh: Def cũng không dám nói mình trơn trượt như vậy!

Tầm mắt của anh len lén nhìn về phía ghế lái chính, sắc mặt nam nhân ngưng tụ, phảng phất như mặt hồ đông đóng băng, dưới ánh sáng lấp lánh lộ ra Tiêu Tịch mùa đông, ánh mắt nhìn thẳng vào phía trước.

Tay người đàn ông đặt trên tay chắn, theo tốc độ nhanh chóng chuyển đổi số, bởi vì không có ai nói chuyện, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có âm thanh di chuyển cấp bậc cùng tiếng gió ngoài cửa sổ, Sa Đường khó có được trong thời khắc kinh hồn còn có chút phân tâm nghĩ, người này lúc lái xe còn rất đẹp trai...

Chờ xe lại dừng lại, sắc mặt Sa Đường đã có chút trắng bệch, tuy rằng anh không say xe, nhưng lần lượt chứng kiến chính mình cùng tử thần lướt qua chua xót anh là không bao giờ muốn trải qua lần nữa.

Tay chân Sa Đường có chút nhũn ra, chờ anh bình tĩnh lại mới phát hiện, nơi bọn họ tới dĩ nhiên là nhà Trương sư trưởng.

Dường như nhận thấy được sự kinh ngạc của anh, Trần Hạ trầm giọng nói: "Chúng ta làm nhiệm vụ này trước, đồ của tôi còn chưa lấy được."

Trần Hạ sợ người này giấu mình vụng trộm đến làm nhiệm vụ, quá nguy hiểm, cho nên anh ta muốn làm nhiệm vụ này trước rồi nói sau, hơn nữa bởi vì ngày đó biết Sa Đường xảy ra chuyện, thứ anh ta muốn lấy cũng không lấy được, hôm nay anh ta có thể cùng nhau giải quyết.

Tuy rằng mang theo Sa Đường có chút không an toàn, thế nhưng không đem người này đặt ở dưới mí mắt của mình anh ta càng lo lắng.

Sa Đường im lặng trong chớp mắt, không có phản đối, dù sao đến cũng tới, còn có thể làm sao bây giờ. Anh không lấy được đồ là bởi vì mình xảy ra chuyện, anh ta vội vàng chạy tới sao? Nghĩ đến Sa Đường trong lòng có chút rầu rĩ, nói không ra là cảm xúc gì.

Hai người một trước một sau đi vào trong, Trần Hạ không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua, trước kia Sa Đường đều sẽ sóng vai đi cùng anh ta, hôm nay đúng là cùng anh đi cùng một chỗ cũng không muốn sao! Người nọ cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, nghiêm túc cũng chưa từng ngẩng đầu nhìn anh ta một cái.

Nghĩ đến Trần Hạ này chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm nóng nảy, trong lòng giống như có một ngọn lửa, lắc lư bên thùng dầu, thỉnh thoảng tới gần thăm dò, mang theo tư thế tùy thời muốn đồng quy vu tận.

Ở chỗ cửa phòng đợi một lát, liền có người đến đón bọn họ, lần này vẫn là lão quản gia kia, nhìn thấy Trần Hạ bái phỏng lần nữa, lão quản gia không chút kinh ngạc, cái gì cũng không nói, trực tiếp mang theo hai người đi vào trong.

Lúc đi tới hậu viện, Sa Đường có chút do dự nhìn cửa nhỏ bên cạnh, ngày đó anh chính là từ nơi này đi tới hậu sơn, bình thường mà nói, hiện tại anh hẳn là cùng Trần Hạ tách ra, tự mình đi làm nhiệm vụ.

Nhưng người phía trước không có chút biểu hiện nào, anh suy nghĩ một chút dừng bước chuẩn bị đi về phía cửa nhỏ, dù sao ở trong mắt lão quản gia anh cũng giống như hư vô.

Vừa bước ra một bước tay đã bị người nắm chặt, Sa Đường quay đầu lại nhìn, vừa lúc cùng tầm mắt nam nhân đối diện, không biết vì sao anh luôn cảm thấy trong mắt người này giống như đang cất giấu một ngọn núi lửa đang cất giấu, bị hành động đè nén.

Nam nhân cao hơn anh nửa cái đầu, từ trên cao nhìn xuống anh, tay nắm cổ tay anh càng ngày càng chặt, Sa Đường nhíu nhíu mày, cảm giác được một chút đau đớn, còn đang gia tăng.

"Cậu... Đi theo tôi, đừng chạy lung tung, tôi lấy đồ để giúp cậu giải quyết thi thể nữ đó. "Giọng điệu Trần Hạ nói chuyện chắc chắn, mang theo thế không cho phép người khác cãi lại.

Sa Đường há miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói, anh có thể nói cái gì, đây chính là ác quỷ a, có lẽ mình cự tuyệt đầu liền không còn, anh yên lặng rụt cổ...

Rất nhanh người phụ nữ trung niên kia đã xuất hiện, vị trí cùng biểu tình giống như ngày đó, giống như là NPC trong trò chơi, đứng ở vị trí cố định, lặp đi lặp lại lời nói cùng động tác biểu tình, ngay cả ý cười cứng ngắc trên mặt cũng không thay đổi chút nào.

Rõ ràng gần giữa trưa, lại làm cho người ta cảm giác được một cỗ lạnh lẽo từ cổ xẹt qua, giống như là có một bàn tay vô hình ở trên cổ khẽ phất qua.

Sa Đường bị trí tưởng tượng của mình dọa ra một thân nổi da, anh nhịn không được muốn xoa xoa cánh tay, lại phát hiện cổ tay mình còn bị nam nhân phía trước túm lấy, nắm rất chặt như sợ người chạy, cổ tay lộ ra trong gió lạnh bị nhiệt lượng cuồn cuộn không ngừng nướng trên người nam nhân, cũng có chút nóng bỏng.

Thấy thế Sa Đường đành phải buông tha tính toán của mình, ngày đó Sa Đường không có đi qua con đường này, lúc này đi theo phía sau nữ nhân, Sa Đường cũng có chút tò mò đánh giá tình huống xung quanh.

Cấu tạo của con đường này không khác gì cửa nhỏ bên kia, chỉ là phòng ốc nhiều hơn một chút, đại khái là thường xuyên có người hoạt động ở bên này, quét dọn, cho nên không có nhiều lá rụng cùng rêu xanh như vậy, nhìn qua có vẻ gọn gàng rất nhiều.

Phụ nữ trung niên nhìn không tính là cao, nhưng tốc độ đi lại cũng không chậm, lấy chiều cao của Sa Đường, chân dài thế nhưng còn cảm giác được một chút cố hết sức, anh nhìn về phía nam nhân đi ở phía trước bên trái, loại trừ sắc mặt đen kịt của người này, tư thế ngược lại có vài phần ý tứ nhàn nhã đi bộ.

Sa Đường có chút buồn bực cúi đầu nhìn, không nên chứ, sao lại tự mình đi vất vả, chẳng lẽ bọn họ mang giày trượt ván sao?

Lần này cúi đầu lại đụng vào lưng người đàn ông đột nhiên dừng bước, người đàn ông dừng lại vội vàng, Sa Đường bất ngờ không kịp đề phòng liền đụng vào, vốn vì đuổi theo bước chân, tốc độ của anh cũng không tính là chậm, lần này đụng phải còn dùng sức, anh vốn định hỏi vì sao đột nhiên dừng lại, lại nghe người đàn ông phía trước kêu lên một tiếng đau đớn.

Sa Đường có chút xấu hổ sờ sờ chỗ trán đụng phải, đụng phải có đau như vậy sao?

Tay vừa chạm vào liền lập tức nhận thấy có gì đó không thích hợp, vải vóc tối màu dưới tay rõ ràng cảm giác được một chút ẩm ướt, anh lật tay, trên đầu ngón tay là đỏ thẫm chói mắt, mang theo một mùi rỉ sắt.

"Anh... Lưng..." Lời nói của Sa Đường vừa mới dừng lại, anh vừa ngẩng đầu, đồng tử đột nhiên co rụt lại, bị cảnh tượng trước mặt chấn nhiếp.

Anh như vậy cũng thật không ngờ lại nhìn thấy tình cảnh như vậy, chỉ thấy trong sân trước mặt bọn họ nằm sấp một con dã thú giống như ngọn núi nhỏ, thứ kia nhìn qua giống như một hung thú, lại có răng nanh thật dài, bộ lông trên người giống như kim thép, rễ cây rõ ràng, dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng, trong mắt là đôi mắt dựng đứng màu vàng, có vẻ lãnh khốc lại đáng sợ.

Thân hình dã thú quá mức to lớn, che khuất ánh mặt trời chói mắt, Sa Đường không thể không ngửa đầu nhìn lên, anh không chút hoài nghi răng nanh của dã thú này đều dài hơn so với cả người anh.

Lúc này, dã thú giống như đang ngủ gật bị quấy nhiễu híp mắt nhìn người tới, con ngươi dựng thẳng màu vàng chậm rãi di chuyển, sau đó dừng ở trên người nam nhân thân hình cao lớn đứng ở trong đám người kia, giống như nhìn thấy con mồi, có dòng nước sền sệt nhày nhụa theo răng nanh tích tắc của nó chảy xuôi xuống.
Bình Luận (0)
Comment