Trò Chơi Vương Quyền

Chương 41


Varys nhấp rượu. “Nếu tôi thực sự phải nói ra, ngài còn ngốc hơn cả Robert, và tôi đã ở sai phe.”
“Nhà Lannister,” Ned nói. “Hoàng hậu... không, tôi không tin nổi, không thể nào lại là Cersei. Bà ta khuyên nhà vua không tham chiến mà?”
“Bà ta giở trò ngăn cấm nhà vua trước mặt anh trai, các hiệp sĩ và một nửa triều đình. Thành thật nói tôi nghe, liệu ngài có biết cách nào chắc chắn hơn để ép vua Robert tham chiến không? Tôi hỏi ngài đấy.”
Ned thấy ruột gan quặn thắt. Viên thái giám nói đúng; nói với Robert Baratheon rằng ông ấy không thể, đừng nên, hoặc không được làm điều gì, thì ông ấy sẽ càng quyết làm. “Kể cả nếu đức ngài tham chiến, ai dám đánh nhà vua chứ?”
Varys nhún vai. “Có bốn mươi kỵ sĩ trong trận hỗn chiến. Nhà Lannister có khá nhiều bạn hữu. Giữa đống hỗn độn đó, những con ngựa hí vang và xương gẫy với Thoros thành Myr vung vẩy thanh kiếm lửa lố bịch trên tay, làm sao biết ai là kẻ giết chết bệ hạ chứ?” Ông tiến tới thùng rượu tự rót thêm. “Sau khi sự việc xong xuôi, tên giết người sẽ buồn đau ngồi bên ngài. Tôi gần như có thể nghe tiếng hắn khóc. Buồn làm sao. Nhưng chắc chắn bà quả phụ xinh đẹp và giàu lòng trắc ẩn của chúng ta sẽ lấy làm buồn, tha mạng cho hắn, và chúc phúc cho hắn bằng một nụ hôn. Vị vua Joffrey sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài tha cho hắn.” Viên thái giám gãi gãi má. “Hoặc có thể Cersei sẽ để Ser Ilyn chém bay đầu hắn. Như thế ít nguy hiểm cho nhà Lannister hơn, dù điều đó sẽ là một bất ngờ không vui cho người bạn nhỏ bé kia.”
Ned thấy con giận đang bốc lên ngùn ngụt. “Ngài biết tất cả, nhưng ngài chỉ khoanh tay ngồi đó.”
“Tôi chỉ huy quân tình báo, không phải những chiến binh.”
“Đáng ra ngài nên tới gặp tôi sớm hơn.”
“Ồ đúng, tôi công nhận. Và ngài sẽ tất tả chạy đến với nhà vua, đúng không? Và khi Robert nghe về mối họa kia, ngài ấy làm được gì nào? Tôi rất muốn biết.”
Ned cân nhắc. “Ngài sẽ xử chúng, và đằng nào vẫn tham chiến, để cho chúng thấy rằng ngài không sợ.”
Varys giang tay. “Tôi phải thú nhận một điều nữa, Lãnh chúa Eddard ạ. Tôi rất tò mò về điều ngài sẽ làm. Vì sao ngài không tới chỗ tôi? Ngài hỏi, .và tôi phải trả lời, vì sao, vì tôi không tin ngài, thưa lãnh chúa.”
“Ngài không tin tôi?” Ned hoàn toàn kinh ngạc.
“Tháp Đỏ là nơi trú chân cho hai loại người, Quân sư Eddard,” Varys nói. “Những người trung thành với vương quốc và những người chỉ trung thành với bản thân. Tới sáng nay, tôi không thể biết ngài thuộc phe nào... vì thế tôi phải chờ đợi... và giờ tôi đã chắc chắn.” Ông ta cười lỏn lẻn, và trong thoáng chốc khuôn mặt thật và mặt nạ trưng bên ngoài nhập làm một. “Tôi bắt đầu hiểu vì sao hoàng hậu sợ ngài tới vậy. Đúng, tôi hiểu rồi.”
“Ngài mới là kẻ bà ta phải sự,” Ned nói.

“Không. Tôi là tôi. Nhà vua lợi. dụng tôi, nhưng điều đó làm nhục ngài ấy. Một chiến binh dũng mãnh như Robert của chúng ta sẽ không yêu thích gì những kẻ nghe trộm, những tên tình báo hay những viên hoạn quan. Nếu có một ngày Cersei thì thầm bên tai ngài ấy, “Giết hắn đi,” Ilyn Payne sẽ chặt cái đầu của tôi ngay, mà lúc đó thì có ai buồn khóc thương cho Varys khốn khổ này? Dù phía nam hay phương bắc, họ đều không hát những khúc ca cho những tên điệp viên.”
Ông ta vươn tay chạm lấy Ned. “Nhưng ngài, Lãnh chúa Stark... tôi nghĩ... không, tôi biệt... ngài ấy không giết ngài, thậm chí kể cả vì hoàng hậu của mình, và đó có thể là đường sống cho chúng ta.”
Thế là quá đủ rồi. Trong giây lát, Eddard Stark không muốn gì hơn là được trở về Winterfell, trở về thành phố giản đơn sạch sẽ của phương bắc, nơi kẻ thù chỉ có mùa đông và dân du mục bên ngoài Tường Thành. “Chắc chắn Robert có những người cận thần trung thành khác,” ông cự nự. “những người em trai, và...”
“...vợ?” Varys nói nốt, với một nụ cười cay nghiệt. “Những em trai ngài ghét nhà Lannister, thực sự vậy, nhưng ghét hoàng hậu và yêu kính nhà vua đâu phải là một, đúng không nào? Ser Barristan yêu vinh quang, Grand Maester Pycelle yêu địa vị, Ngón út yêu hòn đảo của hắn.”
“Ngự Lâm Quân...”
“Một cái khiên giấy,” viên thái giám nói. “Đừng sốc thế chứ, Lãnh chúa Stark. Jaime Lannister bản thân là anh em chí cốt của Đội Bạch Đao, và chúng ta đều biết lời thề của hắn có giá trị thế nào. Thời mà những người như Ryam Redwyne và hoàng tử Aemon Kỵ Sĩ Rồng mặc áo choàng trắng đã biến mất trong hoàng hôn và những bài ca rồi. Trong Bảy Phụ Quốc, giờ chỉ có Ser Barristan Selmy là một mảnh thép thực sự, nhưng Selmy đã già rồi. Ser Boros và Ser Meryn là những người trung thành với hoàng hậu tới tận xương tủy, và tôi cực kỳ nghi ngờ những người còn lại. Không, lãnh chúa của tôi ơi, khi thực sự cần tới sự phân định quyền uy, ngài là người bạn duy nhất của Robert Baratheon.”
“Phải có ai cảnh báo cho Robert,” Ned nói. “Nếu những điều ngài nói là thật, nếu chỉ cần một phần trong đó là thực, nhà vua phải được nghe.”
“Và chúng ta có bằng chứng gì nào? Lòi nói của tôi? Những chú chim gián điệp bé nhỏ của tôi chống lại hoàng hậu và Sát Vương, chống lại những người em trai và hội đồng của ngài, chống lại Thủ Lĩnh Phương Đông và Phương Tây, chống lại quyền lực của easterly Rock chăng? Cầu chúa, hãy đưa tôi tới Ser Ilyn luôn cho rồi, như vậy sẽ tiết kiệm khối thời gian cho chúng ta. Tôi biết rõ con đường đó kết thúc ở đâu.”
“Nhưng nếu những gì ngài nói là thực, họ chỉ đang chờ thời cơ và dựng một kế hoạch mới.”
“Quả vậy” Varys nói, “và tôi sợ là sớm đấy. Chúng lo ngại về ngài nhất, Lãnh chúa Eddard ạ. Nhưng những chú chim của tôi sẽ nghe ngóng, và chúng ta có thể cùng nhau ngăn chặn chúng, ngài và tôi.” Ông ta đứng lên và đội mũ trùm che mặt lại.
“Cám ơn vì ly rượu. Chúng ta sẽ còn nói chuyện. Khi lần sau ngài gặp tôi tại hội đồng, hãy cư xử như bình thường. Không hề khó đâu.”
Khi Ned gọi “Varys thì ông ta đã ra tới cửa. Viên thái giám quay lại. “Jon Arryn chết thế nào?”
“Tôi đang tự hỏi khi nào ngài sẽ hỏi tới vấn đề đó.”
“Nói cho tôi.”
“Họ gọi đó là nước mắt thành Lys. Một thứ hiếm và đắt đỏ, trong lành và ngọt ngào như nước, và không để lại dấu vết. Trong chính căn phòng này, tôi đã cầu xin Lãnh chúa Arryn đưa người tới nếm thử trước, nhưng ông ấy không nghe. Ông ấy nói với tôi rằng, chỉ có ngợm mới nghĩ ra trò đó.”

Ned phải biết phần còn lại. “Ai đưa thuốc độc cho ông ấy?”
“Vài người bạn yêu quý thường chia sẻ rượu thịt cùng ngài ấy. À, nhưng là ai nhỉ? Có nhiều khả năng lắm. Lãnh chúa Arryn là một người tử tế, đáng tin mà.” Viên thái giám thở dài. “Có một cậu bé, cậu ta nợ ơn Jon Arryn, nhưng khi người góa phụ chạy trốn tới Eyrie cùng kẻ hầu người hạ, cậu ta đã ở lại Vương Đô để khỏi nghiệp. Tôi luôn lấy làm vui lòng khi thấy cậu bé đó thăng tiến ở thế giới này.” Tiếng roi vun vút lại một lần nữa hiện trong giọng nói, mỗi từ đều là một cú đánh. “Cậu ta hẳn đã vô cùng đẹp đẽ ở cuộc đấu thương ngựa, trong bộ giáp sáng loáng mới tinh, với những hình trăng khuyết trên áo choàng. Thật buồn là cậu ta chết không đúng lúc, trước khi ngài kịp nói chuyện cùng...”
Ned thấy toàn thân như bị ngấm thuốc độc. “Tay cận vệ,” ông nói. “Ser Hugh.” Đầu Ned quay vòng vòng. “Vì sao? Sao lại là lúc này? Jon Arryn là quần sư trong suốt mười bốn năm. Ông ấy đã làm gì để chuốc lấy cái chết chứ?”
“Hãy đặt câu hỏi đi “ Varys nói, đi ra ngoài cửa.
Khi đứng quan sát Chiggen xả thịt ngựa trong buổi bình minh lạnh cắt da cắt thịt, Tyrion Lannister ghi lại một món nợ nữa với nhà Stark. Khói bốc ra từ xác ngựa lúc gã lính đánh thuê mập mạp dùng dao lột da mổ toang bụng con vật. Tay gã di chuyển lanh lẹ, không có một vết cắt thừa; công việc này cần phải làm nhanh, trước khi mùi máu thu hút những con mèo ma xuống núi.
“Tối nay không ai trong chúng ta chết đói đâu,” Bronn nói. Ông ta trông như một bóng ma; một bộ xương gầy gò, khô đét, với đôi mắt đen, mái tóc đen cùng bộ râu ria lởm chởm.
“Có đấy,” Tyrion nói. “Tôi không thích thịt ngựa. Đặc biệt là ngựa của tôi.”
“Thịt nào mà chẳng là thịt,” Bronn nói kèm một cái nhún vai. “Người Dothraki thích thịt ngựa hay thịt bò hay thịt lợn.”
“Anh đánh đồng tôi với bọn Dothraki?” Tyrion chua chát hỏi. Người Dothraki ăn thịt ngựa, họ còn vứt những đứa trẻ bị dị tật cho lũ chó hung dữ chạy theo khalasar. Anh chẳng thích thú gì phong tục của người Dothraki.
Chiggen xẻ miếng thịt đỏ au ra và giơ lên quan sát. “Muốn nếm thử không, chú lùn?”
“Anh trai Jaime của tôi đã tặng tôi con ngựa cái này nhân dịp sinh nhật hai mươi ba tuổi,” Tyrion thẳng thắn nói.
“Vậy thì gửi lời cảm ơn anh ngài. Nếu ngài có cơ hội được gặp lại ông ấy.” Chiggen cười toe toét, nhe những chiếc răng vàng và nuốt chửng miếng thịt sống sau khi nhai hai phát. “Ngon.”
“Sẽ ngon hơn nếu cậu rán nó kèm chút hành,” Brom nói đế vào.
Tyrion không nói một lời, khập khiễng bỏ đi. Cái lạnh ngấm vào tận xương tủy, chân anh quá đau gần như không thể đi nổi. Có lẽ con ngựa chết lại là may mắn cho nó. Anh còn phải đi hàng giờ, cùng với đó là chút ít thức ăn, giấc ngủ ngắn ngủi lạnh lẽo trên nền đất cứng, và lại một đêm như thế, đêm này nối đêm khác, và chỉ có thần thánh mới biết nó kết thúc thế nào. “Quỷ tha ma bắt bà ta đi,” anh lầm bầm chửi rủa khi cố nhập đoàn với những kẻ bắt mình, “quỷ tha ma bắt bà ta cùng tất cả lũ Stark đi.”

Ký ức vẫn còn rất cay đắng. Một phút trước anh đang gọi món, và một giây sau, anh đã phải đối mặt với căn phòng đầy những kẻ trang bị vũ khí, khi Jyck vừa chạm tới thanh kiếm thì bà chủ béo mập đã hét toáng lên. “Không kiếm cung gì cả, không phải ở đây, làm ơn đi các lãnh chúa của tôi.”
Tyrin vội vàng đẩy tay Jyck xuống, trước khi anh ta làm cả hai người bị chém tan xác. “Phép tắc đâu cả rồi, Jyck?
Bà chủ nhà tốt bụng của chúng ta nói không dùng kiếm ở đây. Hãy làm những gì bà ta nói.” Anh buộc phải mỉm cười, một nụ cười trông hắn phải kinh tởm lắm. “Phu nhân Stark, bà đã nhầm rồi. Tôi không tham gia vào cuộc tấn công con trai bà. Danh dự của tôi...”
“Danh dự của người nhà Lannister “ là tất cả những gì bà ta nói. Bà ta giơ tay để cho cả phòng cùng thấy. “Con dao của hắn đã để lại những vết sẹo này. Con dao hắn đã đưa tới để cắt cổ con trai tôi.”
Tyrion cảm nhận cơn giận xung quanh mình, đang dâng lên thành thù địch vì vết thương sâu hoắm trên tay người phụ nữ nhà Stark. “Giết hắn,” một người phụ nữ nhếch nhác rít lên từ đằng sau, và những giọng nói khác hưởng ứng, nhanh hơn anh nghĩ. Toàn những người lạ mặt, một phút trước còn tỏ ra thân thiện, nhưng giờ họ đang hét đòi máu anh như những con chó săn.
Tyrion lớn tiếng, cố giấu sự run rẩy trong giọng nói. “Nếu phu nhân Stark tin rằng ta có tội ác cần trả giá, thì ta sẽ đi cùng bà và trả giá cho nó.”
Đó là cách duy nhất. Nếu cố mở đường máu trốn ra ngoài thì chắc chắn anh sẽ xuống mồ sớm. Cả tá tay kiếm tốt bụng đang đáp lại lời yêu cầu trợ giúp của người đàn bà nhà Stark; một người nhà Harrenhal, ba người nhà Bracken, hai tay lính đánh thuê độc ác trông như thể chúng giết anh dễ như nhổ nước miếng, và vài gã nông dân ngu đần chắc chắn chẳng hiểu mình đang làm gì. Tyrion có gì để chống lại đây? Một con dao dắt ở thắt lưng và hai người hộ vệ. Jyck là một tay kiếm khá, nhưng Morrec thì không thể trông cậy được rồi; cậu ta vừa là người giữ ngựa, vừa là người hầu, nhưng không phải là lính. Còn về phần Yoren, dù ông ta cảm thấy thế nào, thì trong tư cách một người anh em áo đen, ông ta đã thề không can thiệp vào những vụ tranh chấp trong vương quốc. Yoren sẽ không nhúng tay vào.
Và quả thật, người anh em áo đen lặng lẽ bước sang một bên trong khi người hiệp sĩ già bên cạnh Catelyn Stark nói, “Cướp vũ khí của chúng,” và gã lính đánh thuê Bronn đã tiến lên giật kiếm từ tay Jyck và lấy hết tất cả những con dao găm. “Tốt rồi,” ông già nói khi sự căng thẳng trong căn phòng đã hạ nhiệt, “xuất sắc.” Tyrion nhận ra giọng nói thô lỗ này; thầy dạy kiếm thành Winterfell, nhưng thiếu mất bộ ria.
Chút nước bọt đỏ thẫm bay khỏi mồm bà chủ béo mập khi bà ta cầu xin Catelyn Stark, “Đừng giết hắn tại đây!”
“Đừng giết hắn ở bất cứ đâu,” Tyrion đế thêm.
“Đưa hắn tới nơi khác, đừng để vấy máu tại đây, thưa phu nhận, tôi không cần những trận ẩu đả của các Lãnh chúa cao quý.”
“Chúng ta sẽ đưa hắn về Winterfell “ bà nói, và Tyrion nghĩ, ừm, có lẽ... nhưng sau đó khi vừa kịp liếc nhìn toàn cảnh căn phòng, anh nảy ra một ý định hay hơn. Anh không hề phiền lòng vì điều mình thấy. Ồ, không nghi ngờ gì, người phụ nữ nhà Stark mới thông minh làm sao.
Bắt họ phải công khai thừa nhận lời thề trung thành với cha mình vì các Lãnh chúa mà họ phục vụ, sau đó kêu gọi họ giúp đỡ, và đúng, đối với một người đàn bà, như vậy quả là duyên dáng. Nhưng thành công không trọn vẹn như bà ta mong muốn. Trong phòng sinh hoạt chung này sơ sơ có khoảng năm mươi người. Lời kêu gọi của Catelyn Stark đã nhận được sự hưởng ứng của khoảng mười hai người; những người khác có vẻ bối rối, sự hãi, hoặc đang trầm ngâm suy nghĩ. Tyrion nhận thấy chỉ có hai người nhà Frey là động đậy, và họ nhanh chóng ngồi xuống khi chỉ huy của họ không nhúc nhích. Anh muốn cười nhưng chẳng dám.
“Vậy thì tới Winterfell vậy,” thay vào đó anh nói. Đó là một cuộc hành trình dài, đúng như anh đã kiểm chứng, nhưng lần này là đi theo hướng ngược lại. Rất nhiều điều có thể xảy ra trên đường đi. “Cha tôi sẽ phân vân không rõ chuyện gì xảy đến với tôi,” anh nói thêm và nhìn vào mắt người kiếm khách đã mời anh ở chung phòng. “Ông ấy sẽ trả hậu hĩnh cho bất cứ ai nói cho ông ta nghe chuyện xảy ra tại đây hôm nay.” Lãnh chúa Tywin tất nhiên là không làm vậy, nhưng Tyrion sẽ lo liệu chuyện đó để có được tự do.
 
Ser Rodrik liếc nhìn phu nhân với ánh mắt lo lắng. “Bắt người hầu của hắn đi cùng,” người hiệp sĩ già tuyên bố. “Và chúng tôi sẽ vô cùng biết ơn nếu tất cả các bạn im lặng về chuyện đã thấy ở đây”
Tất cả những gì Tyrion có thể làm là nén cười. Im lặng sao? Một lão già ngớ ngẩn. Trừ khi ông ta giết cả quán trọ, nếu không người ta sẽ rỉ tai nhau chuyện xảy ra ngay khi họ rời đi. Gã kỵ sĩ cầm đồng vàng trong túi sẽ bay tới Casterly Rock như một mũi tên. Nếu không phải hắn thì cũng là một người khác. Yoren sẽ mang câu chuyện này xuống phương nam, gã ca sĩ ngốc nghếch kia sẽ hát về nó. Những người nhà Frey sẽ báo cáo lại với vị Lãnh chúa của họ, và chỉ thần thánh mới biết ông ta sẽ làm gì. Lãnh chúa Walder Frey có thể thề trung thành với Riverrun, nhưng ông ta là một kẻ cẩn trọng muốn sống lâu nên phải luôn đảm bảo rằng mình đứng về phe thắng lợi. ít nhất ông ta cũng sẽ gửi chim bay tới Vương Đô, và có thể ông ta còn dám làm điều hơn thế.

Catelyn Stark không muốn tốn thêm thời gian. “Chúng ta phải đi ngay lập tức. Chúng ta cần ngựa mới và lương thực dự phòng. Các bạn, các bạn đều tỏ lòng biết ơn bền vững với nhà Stark. Nếu bất kỳ ai giúp chúng ta canh giữ tù nhân và đưa họ về Winterfell an toàn, ta hứa các bạn sẽ được trọng thưởng xứng đáng.” Thế là đủ; những kẻ ngốc nhao nhao lên. Tyrion quan sát gương mặt họ; rồi họ sẽ được trọng thưởng, anh tự thề với lòng mình, nhưng có lẽ sẽ không như họ tưởng.
Kể cả khi họ đẩy anh ra ngoài, đóng yên ngựa trong mưa và trói tay anh bằng sợi dây thô, Tyrion Lannister vẫn không thấy sự. Họ sẽ không bao giờ đưa anh tới được Winterfell, anh thấy nghi lắm. Những kỵ sĩ sẽ đuổi theo họ ngay trong ngày, những con chim sẽ tung cánh, và chắc chắn một trong những lãnh chúa vùng sông nước muốn giành được tín nhiệm từ cha anh sẽ giúp một tay. Tyrion tự khen ngợi sự thông minh của mình trong khi một người kéo mũ trùm che mắt và nhấc lên ngựa.
Họ phi hết tốc lực và rất lâu trong mưa, đùi Tyrion bị chuột rút đau đớn và mông nhức nhối ê ẩm. Kể cả khi họ đã cách xa quán trọ và Catelyn Stark cho ngựa chạy nước kiệu, cuộc hành trình vẫn vô cùng khốn khổ do đường xóc, và còn tệ hơn do anh bị bịt mắt. Mỗi khúc ngoặt đều khiên anh có thể ngã ngựa. Cái mũ trùm ngăn cách những âm thanh, không cho anh nghe rõ những tiếng nói xung quanh, và mưa thấm ướt quần áo khiến nó dính vào mặt anh, thở cũng khó. Sợi dây làm trầy cổ tay và dường như càng lúc càng xiết chặt khi màn đêm buông xuống. Mình đang định ngồi bên lửa ấm, ăn gà quay, và rồi gã ca sĩ chết dịch đó mở miệng ra, anh đau khổ nghĩ. Gã ca sĩ chết dịch đó đi cùng họ. “Từ đầy sẽ có một khúc hát tuyệt phẩm, và tôi chính là người viết nên nó,” gã nói với Catelyn Stark khi tuyên bố ý định theo họ để xem “chuyến phiêu lưu kỳ thú” rồi sẽ đi tới đâu. Tyrion nghĩ không hiểu thằng nhóc kia có thấy chuyến phiêu lưu còn kỳ thú không khi những kỵ binh nhà Lannister tóm được họ.
Mưa cuối cùng cũng tạnh và ánh bình minh xuyên qua lớp vải ướt chiếu vào mắt anh, đó là lúc Catelyn Stark hạ lệnh xuống ngựa. Những bàn tay thô ráp kéo anh xuống, mở trói, và kéo mũ trùm xuống. Khi anh nhìn thấy con đường đá hẹp, thấy ngọn đồi cao cao, khung cảnh hoang tàn xung quanh, và những ngọn núi tuyết phủ ở chân trời xa xa, niềm hy vọng rời bỏ anh. “Đây là đường núi,” anh ngạc nhiên nhìn phu nhân Stark với vẻ buộc tội. “Đường phía đông. Bà nói chúng ta trở về Winterfell!”
Catelyn Stark cười nhạt. “Rõ ràng là như thế,” bà đồng tình. “Chắc chắn các bạn của anh sẽ đi theo đường đó để đuổi theo chúng ta. Tôi cầu cho họ chạy nhanh.”
Kể cả bây giờ, sau nhiều ngày, ký ức vẫn khiến anh bực bội. Cả đời Tyrion tự hào vì sự thông minh của mình, đó là món quà duy nhất các vị thần dành tặng cho anh, nhưng bảy lần con sói cái Catelyn Stark đã chơi xỏ anh. Điều đó còn khiến anh đau hơn sự thật trần trụi là anh bị bắt cóc.
Họ chỉ dừng lại đủ để cho ngựa ăn và uống nước, sau đó họ lại tiếp tục lên đường.
Lần này Tyrion không phải trùm mũ nữa. Sau đêm thứ hai, họ không còn trói tay anh, và khi lên núi họ còn chẳng thèm canh chừng anh nữa. Họ không sợ anh bỏ trốn. Vì sao ư? Trên này đất đai khô cằn và hoang vu, và đường núi không hơn đường đá là bao nhiêu. Nếu anh chạy, anh nghĩ mình sẽ chạy được bao nhiêu, khi đơn độc một mình và không có lương thực? Lũ mèo ma sẽ thịt anh, và những bộ tộc sống trên núi là những kẻ cướp của giết người, những kẻ không biết cúi đầu trước thứ gì ngoài đao kiếm.
Nhưng người đàn bà nhà Stark vẫn bắt họ đi không ngừng nghỉ. Anh biết họ đang nhắm tới đâu.
Anh đã biết từ khi họ kéo mũ trùm ra. Những dãy núi này là lãnh địa của nhà Arryn, và góa phụ của vị quân sư tiền nhiệm là chính người nhà Tully, em gái Catelyn Stark... không phải bạn bè gì với nhà Lannister. Tyrion không mấy khi gặp phu nhân Lysa khi bà ta còn ở Vương Đô, và anh cũng không mong làm mỏi mối quan hệ này.
Những kẻ bắt cóc anh túm tụm quanh dòng suối cách đường đèo một quãng ngắn. Lũ ngựa uống nước sông lạnh như băng và nhai những bó cỏ nâu mọc từ khe đá.
Jyck và Morrec ngồi sát lại, râu rĩ và thảm hại. Mohor đứng phía trên họ, dựa người trên thanh giáo và đội chiếc mũ trắng trông như ụp cái bát lên đầu. Gần đó, chàng ca sĩ Marillion đang ngồi tra dầu cho cây đàn hạc, lải nhải về việc độ ẩm làm tổn hại tới những sợi dây đàn.
“Chúng ta phải nghỉ ngơi thôi, phu nhân,” người hiệp sĩ vùng biên giới Ser Willis Wode nói với Catelyn Stark khi Tyrion tới gần. Hắn là người của phu nhân Whent, một người bướng bỉnh và lãnh đạm, người đầu tiên đứng lên giúp đỡ Catelyn Stark.
“Ser Willis nói đúng, thưa phu nhân,” Ser Rodrik nói. “Chúng ta mất con ngựa thứ ba rồi.”
“Chúng ta sẽ mất nhiều ngựa hơn nếu bị nhà Lannister bắt được,” bà nhắc họ nhớ. Khuôn mặt bà ửng đỏ do gió và hốc hác nhưng không hề mất đi sự quyết tâm.
“Ở đây thì cơ hội đó nhỏ lắm,” Tyrion lên tiếng.
“Phu nhân không hỏi ý kiến ông, quỷ lùn ạ,” Kurleket, một thằng đần độn to xác đầu định mặt lợn nái. Hắn là người nhà Bracken, kỵ sĩ phục vụ Lãnh chúa Jonos.

Bình Luận (0)
Comment