Trò Chơi Vương Quyền

Chương 68.7 - Chương 68.69

Chương 68: Chương 08

CHƯƠNG 8: TYRION

Janos Slynt là con trai của một đồ tể và hắn cười cũng rất giống một người mổ thịt. “Thêm rượu nhé?” Tyrion hỏi.

“Tôi không phản đối.” Lãnh chúa Janos nói, đưa cốc ra. Hắn bề ngoài giống như một thùng rượu và quả thật tửu lượng đúng thế. “Tôi không phản đối. Rượu này đúng là cực phẩm. Nó được đưa tới từ đảo Arbor?”

“Dornish.” Tyrion ra hiệu và người hầu nhanh chóng tiến tới rót rượu. Trừ đám người hầu, tiểu sảnh chỉ có hắn và lãnh chúa Janos, một ngọn nến nhỏ leo lét trên bàn, xung quanh tối om. “Khá tuyệt. Rượu Dornish thường không quá nồng.”

“Nồng.” Gã mặt bự giống như mặt ếch lên tiếng, uống một ngụm lớn. Janos Slynt không phải một gã biết ăn uống nhỏ nhẹ. Tyrion đã chú ý đến điểm này.

“Phải, nồng chính là từ tôi muốn nói, một từ rất chính xác. Đại nhân Tyrion, ngài chọn từ thật tuyệt. Và ngày đã kể một câu chuyện thật hài hước. Hài hước, đúng vậy.”

“Ta rất vui nếu ngài nghĩ vậy… nhưng ta không phải là một đại nhân như ông. Đại nhân Janos, xin hãy gọi ta bằng cái tên Tyrion thôi.”

“Sẽ như ngài mong muốn.” Lão lại uống một ngụm lớn, rượu rớt cả ra áo chẽn satin đen trước ngực. Lão đang mặc một chiếc áo xen các sợi kim tuyến bằng vàng có thêu cây giáo nhỏ màu đỏ, lúc này hắn đã uống say mèm.

Tyrion che miệng ợ một tiếng đầy lịch sự. Tửu lượng của hắn không bằng lãnh chúa Janos nhưng hắn đã ăn no. Điều đầu tiên sau khi ổn định chỗ tại Tháp dành cho Cánh Tay Phải của Nhà vua là hắn tìm một đầu bếp nấu ăn ngon và đưa nàng vào làm người phục vụ. Tối nay bọn họ được thưởng thức món súp đuôi bò, với cây hồ đào, nho, thì là đỏ và pho mát vụn, bánh cua nóng, bí đỏ tẩm hương vị và chim cút trộn bơ. Mỗi đĩa được kèm với thức uống riêng. Lãnh chúa Janos nói lão nửa đời qua hắn chưa bao giờ ăn một bữa ngon đến thế. “Khi nào ngài ngồi ở Harrenhal, ngài sẽ thấy đây là bữa ăn thường ngày thôi.” Tyrion nói.

“Chắc chắn rồi. Có lẽ tôi nên hỏi xin đầu bếp của ngài đến chỗ tôi nấu đồ ăn. Ý ngài thế nào?”

“Chiến tranh đã mang đến nhiều thứ hơn là mất.” Hắn nói và cả hai bật cười to. “Ngài thật là người dũng cảm khi ngồi được ở Harrenhal. Một nơi tối tăm và to lớn như thế… rất đáng để giữ gìn. Và cũng có vài tin vịt đang nguyền rủa nó.”

“Tôi phải sợ đống đá đó à?” Lão huýt sáo bất cần. “Ngài nói tôi là một người gan dạ? Đúng vậy. Phải là một người gan dạ như thế mới đạt được địa vị của tôi hôm nay. Tiến về Harrenhal, đúng vậy. Và tại sao không? Ngài cũng là một người gan dạ, tôi biết thế. Có thể nhỏ bé nhưng gan dạ.”

“Ngài thật tử tế. Thêm rượu nữa nhé?”

“Không, không, thực sự không, tôi… à, con mẹ nó, vâng. Tại sao không? Một người gan dạ sẽ uống một cách thống khoái.”

“Chắc chắn rồi.” Tyrion rót đầy ly cho lãnh chúa Slynt. “Tôi có xem qua danh sách ngài đề cử cho chức vụ Đội trưởng đội tuần thành phố.”

“Những người giỏi. Những người trung thành. Cả sáu người bọn họ đều thích hợp, nhưng tôi chọn Allar Deem, cánh tay phải của tôi. Một… một người giỏi, tận tâm. Hãy nâng đỡ hắn và ngài sẽ không phải lo lắng gì. Tất nhiên phải được sự đồng ý của bệ hạ.”

“Chắc chắn rồi.” Tyrion nhấp một ngụm nhỏ. “Ta đang lo lắng về hiệp sĩ Jacelyn Bywater. Ông ta là đội trưởng cổng Mud Gate đã ba năm nay và biểu hiện rất anh dũng trong cuộc nổi loạn của Balon Greyjoy. Vua Robert phong ông ta làm hiệp sĩ tại Pyke, nhưng tên ông ta không xuất hiện trong danh sách của ông.”

Lãnh chúa Janos Slynt uống một ngụm lớn và ngậm trong miệng một lúc mới nuốt vào. “Bywater. À, một người dũng cảm, chắc chắn rồi, nhưng… ông ta quá cứng nhắc. Một con chó kỳ lạ. Nhiều người không thích ông ta. Ông ta cũng là một người tàn phế, mất một tay ở Pyke, đó chính là lý do lão được phong là hiệp sĩ. Nếu ngài hỏi tôi thì đó là một giao dịch tồi. Đổi một cánh tay lấy chức hiệp sĩ.” Ông ta cười lớn. “Như tôi thấy, hiệp sĩ Jacelyn nghĩ quá nhiều về bản thân và lòng tự hào của lão. Ngài tốt hơn là nên để cho lão ở vị trí cũ, đại… Tyrion. Allar Deem chính là người dành cho ngài.”

“Ta nghe nói Deem không được dân chúng trong thành ưa thích.”

“Người ta sợ hắn. Như vậy mới dễ làm việc.”

“Ta còn nghe nói cái gì về hắn nhỉ? Vài rắc rối trong nhà thổ?”

“Chuyện đó à? Đó không phải lỗi của hắn, đại… Tyrion. Không. Hắn chưa bao giờ định giết người phụ nữ đó, đó là do tự cô ta tự làm tự chịu. Hắn đã cảnh báo cô ta đứng sang bên để cho hắn làm nhiệm vụ.”

“Nói là nói như vậy… nhưng mẫu tử tình thâm, hắn nêu đoán được là cô ta sẽ cố gắng bảo vệ con mình,” Tyrion mỉm cười, “hãy nếm thử miếng pho mát này, nhắm với rượu thật là ngon. Hãy nói cho ta biết tại sao ông chọn Deem thực hiện nhiệm vụ tồi tệ đó?”

“Một đội trưởng tốt cần phải biết rõ người của mình, Tyrion. Có người thích hợp làm việc này, có người thích hợp là việc kia. Giết một đứa trẻ khi vẫn còn đang ngậm vú mẹ không phải là nhiệm vụ thoải mái gì. Không phải ai cũng làm được, ngay cả khi mẹ nó chỉ là một con điếm.”

“Ta cũng nghĩ vậy.” Tyrion nói, chỉ nghe thấy từ “điếm” và nghĩ đến Shae và Tysha từ lâu trước đây và tất cả những người đàn bà khác mà hắn quan hệ trong suốt những năm qua.

Slynt hồn nhiên nói tiếp: “Một việc khó khăn khắc nghiệt sẽ phải giao ột kẻ khắc nghiệt, đó là Deem. Mình nói thế nào, hắn làm theo đó, chưa bao giờ cãi lời.” Ông ta cắn một miếng pho mát. “Món này ngon thật, đầy hương vị. Đưa cho tôi một con dao sắc và một miếng pho mát thơm và tôi là người hạnh phúc.”

Tyrion nhún vai: “Cứ hưởng thụ nó khi ông còn có thể. Với việc các vùng đất ven sông chìm trong biển lửa và vua Renly ở Highgarden, thì pho mát ngon như thế này sớm cạn kiệt thôi. Vậy ai là người ra lệnh cho ông đi bắt đứa con hoang của con điếm đó?”

Lãnh chúa Janos cảnh giác nhìn Tyrion, nhưng ngay sau đó phá lên cười và cầm một miếng pho mát vẫy vẫy trước mặt hắn. “Ngài thật là một người giảo hoạt, Tyrion. Ngài muốn bẫy tôi phải không? Muốn Janos Slynt nhiều lời thì cần phải có thêm nhiều rượu và pho mát nữa mới được. Tôi rất tự tin vào bản thân. Chưa bao giờ hỏi lại về mệnh lệnh đưa ra và không bao giờ hỏi lại sau đó. Đó không phải chuyện của tôi.”

“Giống Deem.”

“Hoàn toàn chính xác. Khi tôi rời đi Harrenhal, ngài hãy cất nhắc hắn làm đội trưởng và sẽ không hối tiếc về điều đó.”

Tyrion cắn một miếng pho mát nhỏ. Nó thật sự thơm và hợp với rượu, cực phẩm. “Ta có thể nói với ngài rằng bất kỳ ai được bệ hạ chỉ định làm đội trưởng dưới quyền ngài cũng sẽ phải thực hiện nhiệm vụ trong hoàn cảnh khó khăn. Đại nhân Mormont cũng đang phải đối mặt với vấn đề tương tự.”

Lãnh chúa Janos nghi hoặc. “Tôi nghĩ đó là một phu nhân. Mormont ấy. Đó không phải người có tình nhân là gấu sao?”

“Người ta đang nói tới là anh trai, Jeor Mormont, Tư Lệnh của Đội Tuần Đêm. Khi ta đến thăm ông ấy ở Tường Thành, ông ấy đã ám chỉ đến việc lo lắng tìm người kế nhiệm mình. Những ngày này, Đội Tuần có quá quân.” Tyrion u ám. “Ta nghĩ, ông ấy sẽ ngủ dễ dàng hơn nếu có người như ngài đây.”

Lãnh chúa Janos ré lên. “Không có cửa đâu.”

“Cũng chỉ là nghĩ thôi,” Tyrion nói, “nhưng cuộc đời thường có những bước ngoặt kỳ lạ. Đại nhân hãy nhìn Eddard Stark mà xem. Ta không nghĩ ông ấy có thể tưởng tượng được đời ông ấy sẽ kết thúc ở Thánh đường Baelor.”

“Có ai dự đoán được đâu.” Lãnh chúa Janos cười to đồng ý.

Tyrion cũng cười. “Thật đáng tiếc ta không có mặt ở đây để chứng kiến điều đó. Nghe nói ngay cả Varys cũng ngạc nhiên.”

Lãnh chúa Janos cười đến run rẩy. “Người nhện biết mọi thứ. Người ta nói như vậy. À, lão cũng không biết điều đó.”

“Sao có thể biết được.” Giọng Tyrion có chút hàn ý. “Ông ta đã thuyết phục được chị ta rằng Stark cần phải được phóng thích, với điều kiện ông ta sẽ tham gia vào Đội Tuần Đêm.”

“Hả?” Janos Slynt mờ mịt nhìn Tyrion.

“Chị của ta, Cersei.” Tyrion nhắc lại, ngữ khí tăng lên nhấn mạnh vào cái điều mà thằng ngu này vẫn còn chưa biết hắn muốn ám chỉ điều gì. “Thái hậu Regent.”

“Vâng.” Slynt nuốt nước miếng. “Về chuyện đó, à… đức vua đã ra lệnh, đại nhân ạ. Là bệ hạ tự ý.”

“Đức vua mới mười ba tuổi.” Tyrion nhắc nhở lão.

“Dù sao thì vẫn là vua.” Slynt nhíu mày, quai hàm run rẩy. “Vua của bảy vương quốc.”

“À, giờ chỉ là một hoặc hai vương quốc thôi.” Tyrion mỉm cười chua loét. “Ngài có thể cho ta nhìn cây giáo của ngài không?”

“Cây giáo của tôi ư?” Lãnh chúa Janos hoang mang.

N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Tyrion chỉ rõ. “Cái móc gài trên áo choàng không tay của ngài.”

Do dự, lãnh chúa Janos cởi chiếc áo và trao nó cho Tyrion.

“Chúng ta có những thợ kim hoàn ở Lannisport làm việc này tốt hơn.” Hắn tỏ vẻ. “Ngài đừng để ý, ta cảm thấy vết máu đỏ ở đây đã tối đen đi nhiều. Nói cho ta biết, đại nhân, ngài đã trực tiếp dùng cây thương này đâm sau lưng người đó hay là ngài chỉ là người ra lệnh?”

“Tôi là người ra lệnh, và tôi sẽ làm lại điều đó nếu cần thiết. Lãnh chúa Stark là kẻ phản quốc.” Đỉnh đầu trọc của Slynt đỏ bừng và chiếc áo choàng xen kim tuyến vàng của lão rủ từ vai xuống sàn nhà. “Người đàn ông đó đã cố gắng mua chuộc tôi.”



“Giấc mơ nhỏ nhoi mà ngài đã bán.”

Slynt đặt cốc rượu lên bàn. “Ngài say rồi sao? Nếu ngài nghĩ tôi sẽ ngồi đây và để ngài đạp danh dự của tôi xuống…”

“Danh dự đó là gì vậy? Tôi thừa nhận ngài đã giao dịch tốt hơn hiệp sĩ Jacelyn. Một chức vị quý tộc và một lâu đài để đổi lấy hành động đâm sau lưng và ngài thậm chí còn không cần tự mình khai đao.” Hắn trao chiếc áo choàng lại cho Janos Slynt. Nó va vào ngực lão và rơi xuống nền nhà. Lão già đứng dậy.

“Tôi không thích giọng điệu này của ngài, đại… không, tiểu quỷ. Tôi là lãnh chúa của Harenhal và thành viên của hội đồng trọng thần. Ai cho phép ngài trừng phạt ta thế này?”

Tyrion nghiêng đầu. “Ta nghĩ ngài khá rõ ta là ai. Ngài có bao nhiêu đứa con trai?”

“Ta có bao nhiêu con thì liên quan gì đến ngươi, tên lùn?”

“Tên lùn?” Lửa giận của hắn bốc ngùn ngụt. “Ông tốt nhất nên dừng ngay ở tên gọi Tiểu Quỷ. Ta là Tyrion của gia tộc Lannister và sẽ có ngày, nếu các chư thần giúp ông nghĩ thông suốt, ông sẽ phải quỳ xuống dưới chân ta mà tạ ơn rằng là ta, chứ không phải Cha ta, xử vụ này. Nào, giờ thì ông có bao nhiêu đứa con trai?”

Tyrion có thể thấy tia sợ hãi trong mắt Janos Slynt. “B… Ba, thưa đại nhân, và một đứa con gái. Xin ngài, đại nhân…”

“Ông không cần phải cầu ta.” Hắn đứng dậy khỏi ghế. “Ta hứa sẽ không ai trong số chúng bị thương. Hai thằng con út sẽ được đưa ra ngoài làm người hầu. Nếu chúng làm việc tốt và trung thành, chúng có thể trở thành hiệp sĩ. Gia tộc Lannister không bao giờ bạc đãi những người phục vụ mình. Thằng con cả của ông sẽ thừa kế danh hiệu lãnh chúa Slynt và cả cái gia huy đáng sợ của ông.” Hắn đá vào cái thanh gươm thêu vàng khiến chiếc áo choàng trượt trên nền nhà. “Chúng ta sẽ phong đất cho hắn và hắn có thể tự chỗ ở ình. Tuy không bằng Harrenhal nhưng so với cuộc sống trước kia thì thoải mái hơn nhiều. Hắn cũng có thể tự chọn ình một đám cưới.”

Khuôn mặt của Janos Slynt từ đỏ chuyển sang trắng bệch. “Ngài… Ngài… tính… sao?”, cằm hắn run rẩy.

“Ý ông là ta sẽ làm gì với ông à?” Tyrion để cho lão run rẩy trong chốc lát rồi mới trả lời. “Có một đội thuyền mang tên Giấc Mơ Mùa Hè sẽ khởi hành vào sáng mai. Thuyền trưởng nói với ta rằn bà ta sẽ đến Gulltown thuộc quần đảo Ba Chị Em Gái, Đảo Skagos và lâu đài Eastwath Bên Bờ Biển. Khi ông gặp Tư lệnh Mormont, hãy gửi ông ấy lời chào thân ái của ta và nói với ông ấy rằng ta không quên các nhu cầu của Đội Tuần Đêm. Đại nhân, chúc ngươi trường thọ và phục vụ tốt tại đó.”

Khi Janos Slynt nhận ra nó không bị mất mạng, khuôn mặt chậm rãi hồi phục khí sắc. Lão hất cằm. “Chúng ta chờ xem, tiểu quỷ. Thằng Lùn. Có lẽ ngươi mới là người phải lên con tàu đó, ngươi nghĩ sao? Có lẽ ngươi mới phải đến Tường Thành.” Hắn cười to đầy lo âu. “Ngươi tưởng dọa được ai, à, chúng ta sẽ cùng xem. Ta là bạn của bệ hạ, ngươi biết rõ điều đó. Chúng ta sẽ xem Joffrey nói gì về chuyện này. Và Littliner và cả thái hậu nữa. Ồ, đúng vậy. Janos Slynt có rất nhiều bạn. Chúng ta sẽ xem ai mới phải là người lên thuyền. Ta hứa với ngươi, chúng ta sẽ xem chuyện gì sẽ xảy ra.”

Slynt bước dài ra cửa giống như một lính tuần, đi xuyên qua tiểu sảnh, bước chân vang lên trên sàn đá. Lão bước nhanh, mở mạnh cánh cửa… và mặt đối mặt với một người mặc áo giáp đen và áo choàng vàng cao lớn, cằm thon dài. Người mới tới chỉ còn một tay, từ cổ tay còn lại được lắp tay giả bằng sắt. “Janos,” hắn nói, hốc mắt sâu, trán dô ra, mái tóc có màu muối và hạt tiêu.Theo sau hắn, sáu gã cảnh vệ di chuyển nhẹ nhàng vào tiểu sản, dồn lão Janos Slynt cuống quít lùi sau.

“Đại nhân Slynt,” Tyrion gọi lớn, “tôi tin ông biết hiệp sĩ Jacelyn Bywater, tân đội trưởng đội tuần thành phố.”

“Chúng tôi đang đợi ngài, đại nhân.” Hiệp sĩ Jacelyn nói với Slynt. “Đường ra bến tàu rất tối lại xa và đường phố thì vào buổi tối không an toàn. Người đâu.”

Sáu gã áo choàng vàng bao vây người ngày xưa từng là đội trưởng, Tyrion gọi hiệp sĩ Jacelyn lại bên mình và trao cho hắn một cuộn da dê. “Đây là một quãng đường xa, và đại nhân Slynt muốn được chăm sóc tử tế. Vì vậy hãy để ba người trong bọn họ đi cùng ông ấy trên Giấc Mơ Mùa Hè.”

Bywater liếc mắt nhìn những cái tên và cười. “Tuân lệnh.”

“Còn cái này nữa.” Tyrion khẽ nói. “Deem. Hãy nói với thuyền trưởng rằng nếu người này chẳng may bị rơi xuống biển trước khi đến Eastwatch thì ta cũng là sự chẳng may mà thôi.”

“Thưa đại nhân, vâng, tôi nghe nói đại dương miền Bắc có nhiều bão lớn.” Hiệp sĩ Jacelyn cúi chào và rời đi, chiếc áo choàng bay phần phật phía sau. Trên đường ra cửa, hắn dẫm qua chiếc áo choàng tơ vàng của Slynt.”

Tyrion ngồi một mình, thưởng thức số rượu Dornish ngon lành còn lại. Những người hầu đến và đi, dọn sạch đĩa trên bàn. Hắn yêu cầu họ để lại rượu. Khi họ xong việc, Varys bước nhanh vào, mặc áo choàng hoa oải hương, người cũng tản mát ra mùi của loài hoa đó. “Ồ, đại nhân thân ái, ngài làm việc mới gọn gẽ làm sao.”

“Vậy sao ta lại thấy đầy vị đắng trong miệng?” Hắn lấy tay bóp thái dương. “Ta vừa nói với họ ném Allar Deem xuống biển. Giờ cũng thật muốn làm vậy với ông.”

“Ngài sẽ thất vọng với kết quả đấy.” Vary trả lời. “Các cơn bão đến rồi đi, sóng biển cao quá đâu, cá lớn ăn thịt cá nhỏ và tôi vẫn vững mái chèo. Liệu tôi có thể thưởng thức loại rượu mà đại nhân Slynt vừa khen rất nhiều không?”

Biết nói nhiều cũng chẳng ích lợi gì, Tyrin nhíu mày hất tay về phía bình rượu.

Varys rót đầy cốc. “À, ngọt ngào như mùa hè.” Lão lại uống thêm một ngụm. “Tôi nghe thấy những cây nho ca vang trên đầu lưỡi.”

“Ta còn tưởng tiếng ồn đó là gì. Hãy kêu cây nho im lặng giùm cái, đầu ta đau như búa bổ. Hóa ra là bà chị ta. Đó là những gì mà vị lãnh – chúa – vô – cùng – trung - thành Janos kia không chịu nói ra. Cersei đã sai mấy gã áo choàng vàng đến kỹ viện đó.”

Varys khúc khích cười lo lắng. Vậy là hắn đã sớm biết mọi chuyện.

“Vì sao ông không nói sớm?” Tyrion lên án.

“Bởi vì bà ấy là bà chị thân yêu của ngài.” Varys nói như thể bị oan đến mức trông lão như sắp khóc. “Đại nhân, chuyện này rất khó nói. Tôi sợ không biết ngài sẽ phản ứng thế nào. Liệu ngài có thể tha thứ cho tôi không?”

“Không.” Tyrion trách. “Khốn khiếp ông, khốn khiếp bà ta.” Hắn biết rõ không thể động vào Cersei. Chưa thể, ít nhất là hiện tại dù hắn có muốn, và hắn cũng không biết nên làm gì. Nhưng thật đau đớn, ngồi đây và trình diễn một màn chủ trì chính nghĩa bằng cách trừng phạt những kẻ ác như Janos Slynt và Allar Deem, trong khi chị hắn tiếp tục chuyên quyền loạn chính. “Trong tương lai, ông sẽ nói cho ta những gì ông biết, đại nhân Varys, mọi thứ ông biết.”

Viên thái giám lộ ra nụ cười giảo hoạt. “Đại nhân thân yêu của tôi, điều đó sẽ mất thời gian nhiều đấy. Tôi biết khá nhiều chuyện.”

“Biết nhiều có lợi gì, tiếc là không cứu được đứa trẻ này.”

“Ái chà, không. Nhưng có một đứa con hoang khác, một thằng bé, lớn hơn. Tôi đã có vài bước chuẩn bị để hắn thoát khỏi nguy hiểm… nhưng tôi thừa nhận tôi chưa bao giờ tưởng tượng được đứa trẻ đó sẽ gặp nguy hiểm. Đứa bé vừa sinh ra đó, một đứa trẻ chưa tròn tuổi, mẹ nó là một gái điếm. Cô ta có thể đe dọa được gì chứ?”

“Nó là con của Robert.” Tyrion cay đắng nói. “Có vẻ với Cersei điều đó là đủ.”

“Đúng vậy. Thật là đau lòng. Tôi đã tự trách rất nhiều về đứa trẻ ngọt ngào tội nghiệp đó và mẹ của nó, cô gái vẫn còn trẻ và yêu nhà vua thật lòng.”

“Cô ta ư?” Tyrion chưa bao giờ nhìn thấy cô gái đã chết đó, nhưng hắn cảm nhận nàng chính là Shae và Tysha hợp lại.

“Ta tự hỏi liệu một gái điếm có thể thực yêu một ai đó? Không, đừng trả lời. Có vài thứ ta không biết thì tốt hơn.” Hắn đã đem Shae đến sống ở một căn nhà gỗ và đá rộng lớn, có giếng nước, chuồng ngựa và vườn riêng. Hắn cũng bố trí cả người hầu phục vụ, một con chim trắng từ Quần đảo Mùa Hè để làm bạn với nàng, lụa là, vàng bạc và đá quý để nàng dùng, còn có cả thủ vệ để bảo vệ nàng. Nhưng nàng vẫn bồn chồn không yên. Nàng nói với hắn rằng nàng muốn ở bên hắn nhiều hơn, nàng muốn phục vụ và giúp hắn. “Em giúp ta bằng cách ở yên đây, trên giường.” Hắn nói với nàng vào một đêm sau khi họ làm tình xong và nằm nghỉ ngơi, đầu hắn gối lên ngực nàng, của quý của hắn vẫn nằm sâu trong nàng. Nàng không trả lời, nhưng hắn có thể nhìn thấy trong mắt nàng rằng đó không phải là điều nàng muốn nghe.

Thở dài, Tyrion bắt đầu vươn tay tìm rượu, sau đó nhớ tới chuyện của lãnh chúa Janos liền đẩy bình rượu ra. “Có vẻ như chị ta đã nói thật về cái chết của Stark, tất cả là do chủ ý điên khùng của cháu ta.”

“Vua Joffrey đã ra lệnh. Janos Slynt và hiệp sĩ Ilyn Payne thực hiện, quyết đoán, không chút do dự…”

“… gần như thể họ chỉ đợi lệnh đến là thực hiện. Phải, chúng ta đã nói qua về chuyện này trước đó, nhưng không có chứng cớ. Tóm lại là làm bậy.”

“Đại nhân, với đội tuần thành phố trong tay, ngài có thể đề phòng tốt chuyện bệ hạ không còn dám… làm bậy? Nhưng để chắc chắn vẫn cần phải lo hắn về các hộ vệ bên người thái hậu …”

“Bọn áo choàng đỏ ấy hả?” Tyrion nhún vai. “Lòng trung thành của Vylarr dành cho Casterly Rock. Hắn biết rõ ta ở đây là do Cha cử đến. Cersei sẽ thấy khó mà dùng những người của hắn để chống lại ta… ngoài ra, bọn chúng cũng chỉ có một trăm người, chỉ bằng nửa số quân của ta. Đấy là ta chưa kể đến sáu trăm lính áo choàng vàng mà Bywater là đội trưởng.”

“Ngài sẽ thấy hiệp sĩ Jacelyn là người dũng cảm, đáng tin, chính trực… và rất muốn đền ơn.”

“Ta tự hỏi hắn sẽ đền ơn ai?” Tyrion không tin Varys, dù không thể phủ nhận giá trị của ông ta. Không thể nghi ngờ là lão biết rất nhiều. “Tại sao ông lại tích cực giúp đỡ thế, đại nhân Vary của ta?” Hắn hỏi nghiên cứu đôi bàn tay mềm mại của ngời đàn ông này, khuôn mặt béo nộn, nụ cười nịnh nọt.

“Ngài là cánh tay phải của Đức vua. Tôi có trách nhiệm phục vụ đế quốc, đức vua và ngài.”

“Như ông đã phục vụ Jon Arryn và Eddard Stark?”

“Tôi đã phục vụ lãnh chúa Arryn và lãnh chúa Stark hết sức mình. Tôi rất buồn và sợ hãi trước cái chết bất ngờ của họ.”

“Nghĩ lại ta có cảm giác ta sẽ là người tiếp theo.”

“Ồ, tôi không nghĩ vậy.” Varys nói, xoay xoay cốc rượu. “Quyền lực là thứ kỳ diệu, đại nhân ạ. Ngài có từng nghĩ giải câu đố tôi đã nói với ngày hôm ở nhà trọ?”

“Có nghĩ tới một hoặc hai lần.” Tyrion thừa nhận. “Đức vua, tăng lữ và phú ông - ai sống và ai chết? Tên lính đánh thuê sẽ nghe lời ai? Đó là câu đố không có lời giải, hoặc quá hơn là có quá nhiều lời giải. Tất cả phụ thuộc vào con người cầm kiếm kia.”

“Nhưng hắn không là ai cả.” Varys nói. “Hắn không có vương miện hay vàng bạc hay chư thần phù hộ, chỉ có thanh sắt trong tay.”



“Cái thanh sắt đó có quyền quyết định sinh tử.”

“Đúng vậy… nhưng thực tế nếu tên lính đánh thuê là người quyết định thì vì sao chúng ta phải làm bộ đức vua nắm quyền lực? Tại sao một người khỏe mạnh cầm kiếm phải phục tùng một vị vua trẻ con như Joffrey hay một người suốt ngày uống rượu như hũ chìm như tiên vương?”

“Vì ấu chúa và người đàn ông uống như hũ chìm kia có thể kêu gọi những người khỏe mạnh cầm kiếm khác.”

“Vậy thì những người lính đánh thuê khác sẽ lại có thực quyền. Sao lại không? Kiếm của họ đến từ đâu? Tại sao họ lại phục tùng?” Varys mỉm cười. “Có người nói kiến thức chính là quyền lực. Có người nói quyền lực đến từ các chư thần. Có người nói quyền lực đến từ luật pháp. Nhưng vào cái ngày diễn ra chuyện đó ở Thánh đường Baelor. Vì Đại giáo chủ đại diện cho các chư thần và thái hậu Regent đại diện cho luật pháp cùng với vị công bộc kiến thức rộng rãi của ngài đều bất lực như bất cứ thợ thuyền hay thợ đóng giày của đám thường dân. Ngài nghĩ ai là người thực sự giết Eddard Stark? Joffrey, người ra lệnh sao? Hiệp sĩ Ilyn Payne, người chém? Hay… một người khác?”

Tyrion quay đầu sang hướng khác. “Ý ông là hôm nay sẽ đưa cho ta cái lời giải chết tiệt, hay khiến ta đau đầu hơn?”

Varys mỉm cười. “Đáp án chính là đây. Quyền lực tồn tại ở nơi mà người ta tin nó tồn tại. Không ít hơn và cũng không nhiều hơn.”

“Nói như vậy thì quyền lực chỉ là một trò lừa đảo?”

“Bóng của bức tường.” Varys thì thầm. “Nhưng bóng có thể giết người, và thường những người nhỏ bé có thể tạo được bóng to.”

Tyrion mỉm cười. “Đại nhân Varys, ta phát hiện mình càng ngày càng thích ông. Ta có thể giết ông nhưng điều đó sẽ khiến ta rất buồn.”

“Tôi sẽ coi đó như lời khen của ngài.”

“Varys, ông là ai trong câu chuyện đó?” Tyrion phát hiện ra hắn thực sự muốn biết.

“Người ta nói là một con nhện.”

“Đại nhân, gián điệp và kẻ thông tin hiếm khi được người ta yêu thích. Nhưng ta tin ông là một trung thần đế quốc.” “Và là một thái giám. Chúng ta đừng có quên điểm đó.”

“Tôi hiếm khi quên.”

“Mọi người cũng gọi ta là bán nhân, nhưng ta nghĩ các chư thần vẫn đối xử rất nhân từ với ta. Người ta nhỏ, chân bị tật và phụ nữ không thấy hứng thú… nhưng ta vẫn là một người đàn ông. Shae không phải là người phụ nữ đầu tiên lên giường với ta và ngày nào đó ta cũng có thể cưới vợ, sinh con. Nếu các chư thần chiếu cố, nó sẽ có bề ngoài giống bác ruột và trí tuệ giống Cha. Ông không thể sống mà không có hy vọng. Những người lùn đúng là trò đùa của thần linh… nhưng chính con người tạo ra thái giám. Ai đã cắt cái đó của ông, Vary? Khi nào và tại sao? Ông thực sự là ai?”

Nụ cười của viên thái giám vẫn nở rộ nhưng ánh mắt sắc lạnh của lão không có chút ý cười. “Đại nhân, ngài hỏi rất hay, nhưng câu chuyện đời tôi rất dài và buồn, thêm vào đó chúng ta có chuyện quốc sự phải bàn.” Hắn rút từ túi áo ra một tấm da dê. “Viên thuyền trưởng tàu White Hart thuộc đội thuyền hoàng gia tính toán sẽ khởi hành ba ngày sau mang theo quân tới góp sức cho lãnh chúa Stannis.”

Tyrion thởi dài: “Ý ông là chúng ta sẽ chặt đầu vài kẻ làm gương?”

“Hiệp sĩ Jacelyn có biện pháp trừng phạt hắn, nhưng nếu nhà vua thẩm lý và phán quyết khai có thể củng cố lòng trung thành của các thuyền trưởng khác.”

Và giữ cho thằng cháu vương tộc của ta giữ vững địa vị. “Sẽ theo lời đề nghị của ông. Hãy để hắn cho Joffrey thực hiện công lý.”

Varys gạch ký hiệu trên cuốn da dê. “Hiệp sĩ Horas và hiệp sĩ Hobber Redwyne đã hối lộ một bảo vệ định tối ngày kia chuồn ra khỏi thành. Bọn họ chuẩn bị lên tàu Moonrunner của người Pentoshi, cải trang thành tay chèo thuyền.”

“Chúng ta có thể bắt chúng làm tay chèo thuyền vài năm để xem chúng làm được gì?” Hắn mỉm cười. “Không, chị ta sẽ phát cuồng nếu mất những vị khách như thế này. Vậy hãy thông báo cho hiệp sĩ Jacelyn. Bắt gã cưới vợ rồi giải thích về niềm vinh quanh khi được gia nhập Đội Tuần Đêm. Ngoài ra, canh gác chặt Moonrunner phòng trường hợp Redwyne đút tiền thêm ột bảo vệ khác.”

“Tuân lệnh.” Tấm da dê có thêm một ký hiệu. “Chiều nay, người của ngài Timett hôm nay, trước cửa sòng bạc, đã giết con trai một người bán rượu. Hắn buộc tội đối phương chơi gian.”

“Có thật không.”

“Ồ, chắc chắn.”

“Vậy thì những người trung thực trong thành cố phải cảm tạ Timett mới đúng. Ta sẽ đề nghị đức vua ban thưởng cho hắn.”

Viên thái giám cười khúc khích lo lắng và viết thêm ký hiệu. “Chúng ta cũng có một vấn đề bất ngờ liên quan đến thần thánh. Có vẻ như ngôi sao chổi đã mang đến đây đủ loại tăng lữ kỳ quái, thầy tu và tiên tri giả. Bọn họ quỳ gối trước những tửu quán và cửa hàng, liên tục nói về ngày tận thế với bất cứ ai dừng lại lắng nghe.”

Tyrion nhún vai. “Đã gần ba trăm năm kể từ khi chúng ta tiến vào lãnh địa của Aegon. Ta cho là cứ kệ bọn họ thôi.”

“Đại nhân, bọn họ đang gieo rắc nỗi sợ hãi.”

“Ta nghĩ đó là công việc của ông.”

Varys lấy tay che miệng. “Ngài thật nhẫn tâm khi nói vậy. Vấn đề cuối cùng. Phu nhân Tanda tối qua có tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Tôi có thực đơn và danh sách khách mời để ngài kiểm tra. Khi rượu rót ra, đại nhân Gyles có nâng cốc chúc mừng bệ hạ, và hiệp sĩ Balon Swann đã nghe thấy câu ‘chúng ta sẽ cần ba cái chén’ và rất nhiều người cười phá lên…”

Tyrion dơ tay lên. “Đủ rồi. Hiệp sĩ Balon chỉ nói giỡn thôi mà. Đại nhân Varys, ta không quan tâm đến mấy chuyện mưu phản trên bàn tiệc.”

“Đại nhân, ngài thật cơ trí cũng như độ lượng.” Tấm da dê biến mất trong tay áo của viên thái giám. “Cả hai chúng ta đều có quá nhiều việc phải làm, tôi xin cáo từ.”

Khi viên thái giám rời khỏi, Tyrion ngồi lặng yên nhìn cây nên thật lâu và tự hỏi bà chị hắn sẽ phản ứng thế nào khi biết chuyện xảy ra với Janos Slynt. Tất nhiên chị ấy sẽ không vui và lên án hắn, nhưng ngoài việc gửi một bức thư bày tỏ sự giận dữ đến cho lãnh chúa Tywin ở Harrenhal thì hắn không thấy Cersei có thể làm gì hơn thế. Tyrion giờ đã nắm được Đội tuần thành phố, cộng với một trăm năm mươi lính thiện chiến và một đội quân lính đánh thuê do Bronn lãnh đạo đang gia tăng quân số từng ngày. Hắn có vẻ đang an toàn. Nhưng chắc chắn Eddard Stark cũng đã từng nghĩ thế.

Lâu đài Red Keep thật u tối và yên lặng khi Tyrion rời tiểu sảnh. Bronn đang đợi hắn ở thư phòng.

“Slynt thế nào rồi?” Hắn hỏi.

“Lãnh chúa Janos sẽ lên thuyền đi Tường Thành vào sáng mai. Varys đề nghị ta thay thế một trong những thủ hạ của Joffrey bằng người của mình. Chắc chắn hơn, ta đã thay thế đám người của Littinger bằng người của Varys. Tạm thời như vậy.”

“Ngài nên biết tin này, Timett đã giết một người…”

“Varys đã nói với ta.”

Viên lính đánh thuê có vẻ không ngạc nhiên. “Thằng ngu đó nghĩ một người chột mắt sẽ dễ chơi gian hơn. Timett dùng dao găm gim bàn tay hắn lên bàn và rạch yết hầu của đối thủ. Hắn còn trừng phạt ngón tay đã trở trò gian…”

“Bỏ qua các chi tiết máu me. Bữa ăn trong bụng ta trào ra hết rồi.” Tyrion nói. “Việc tuyển quân của ngươi thế nào rồi?”

“Tốt ạ. Tối nay sẽ có ba người mới.”

“Làm thế nào để biết họ có đáng thuê không?”

“Tôi xem xét, hỏi họ, tìm hiểu hiểu xem kinh nghiệm chiến đấu của họ trên chiến trường nào và khả năng nói dối.” Bronn mỉm cười. “Rồi tôi cho họ cơ hội giết mình, cũng tương tự như tôi có cơ hội giết họ.”

“Vậy ngươi giết hết à.”

“Chỉ những ai không thể sử dụng.”

“Và nếu một trong những người giết ngươi thì sao?”

“Hắn sẽ là người ngài muốn thuê.”

Tyrion đã có chút say và rất mệt. “Nói với ta, Bronn, nếu ta yêu cầu ngươi giết một đứa bé… một đứa bé gái còn đang bú mẹ, ẵm ngửa… ngươi có làm không? Làm mà không hỏi một câu?”

“Không hỏi một câu ư? Không.” Viên lính đánh thuê chà ngón trỏ với ngón tay cái. “Tôi sẽ hỏi rất nhiều tiền.”

Đại nhân Slynt, tại sao ta lại cần Allar Deem của ông? Tyrion nghĩ. Ta đã có một trăm người của ta. Hắn muốn bật cười, nhưng cũng muốn khóc. Quan trọng hơn cả, hắn muốn Shae.

Chương 69: Chương 09

CHƯƠNG 9: ARYA
Trên đường cái chỉ có vài vết lún của bánh xe.
Phần tốt liên quan đến việc ít người tham gia giao thông là không ai chỉ ngón tay và bình luận về hướng đi của bọn họ. Dòng người đổ về đường kingsroad chỉ kéo dài đến đây.
Phần xấu là con đường trở nên xấu và ngoằn nghèo như một con rắn, có khi giao với những con đường mòn hoang vắng và có khi cơ hồ như hoàn toàn biến mất đến khi tất cả bọn họ gần như từ bỏ hy vọng thì lại tái xuất hiện. Arya ghét điều đó. Mặt đất khá bằng phẳng, các đỉnh đồi uốn lượn và các thửa ruộng bậc thang rải rác xen lẫn với đồng cỏ, rừng và các hẻm núi nơi những dòng suối chảy róc rách. Phong cảnh mặc dù đẹp nhưng đường vẫn rất hẹp và khúc khuỷu khiến họ di chuyển với tốc độ như rùa bò.
Những chiếc xe ngựa chính là nguyên nhân khiến họ đi chậm lại, đồ đạc cồng kềnh, tải trọng nặng khiến các trục xe như văng ra. Họ phải dừng lại mười hai lần mỗi ngày để giải phóng bánh xe khỏi kẹt hoặc tăng gấp đôi người hỗ trợ trèo lên sườn dốc. Có lần, ngay giữa rừng cây rậm rạp xuất hiện một cây sồi, họ phải mặt đối mặt với tình huống có ba người đẩy một đống củi trên xe con bò mà không sao vòng qua được. Không còn cách nào khác, họ phải đợi những tiều phu kia cởi dây cương, dẫn con bò đi qua cánh rừng, tự đẩy xe hàng rồi móc lại, rồi mới đi tiếp. Con bò còn đi chậm hơn cả xe hàng, vì vậy coi như lãng phí nguyên ngày đó.
Arya sốt ruột ngoái lại qua vai, tự hỏi khi nào bọn áo choàng vàng đuổi đến. Tối đó, bé bừng tỉnh giữa lúc mọi người say ngủ và nắm chặt thanh Kim. Từ khi xảy ra chuyện đó đến nay, mỗi lần hạ trại họ đều cắt cử người canh gác nhưng Arya không tin họ, đặc biệt là mấy thằng bé mồ côi kia. Chúng có thể lợi hại trên các phố nhỏ ở King’s Landing, nhưng những khả năng đó không áp dụng được ở đây. Khi bé tĩnh như bóng, bé có thể lén bước qua tất cả bọn họ, di chuyển như ánh sáng từ những ngôi sao chiếu xuống mà không ai có thể nhìn thấy. Có một lần, khi cách Lommy Greenhands ba mét, bé bèn trèo lên cây sồi và di chuyển từ cây này sang cây kia cho đến khi bé đứng ngay trên đầu hắn mà hắn chẳng biết gì. Bé có thể nhảy thẳng xuống ngay đầu hắn, nhưng bé biết tiếng hét của hắn có thể đánh thức cả trại và Yoren sẽ lại đánh đòn bé.
Lommy và những thằng bé mồ côi khác giờ đối xử với Bull như một người đặc biệt vì thái hậu muốn đầu hắn, dù hắn chẳng vui vẻ gì với sự đối xử này. “Tao chẳng trêu chọc thì thái hậu.” Hắn giận dữ. “Tao chỉ làm việc của mình, thế thôi. Thổi bễ, kẹp sắt và mang vác. Tao chỉ là một thằng bé sai vặt và rồi một ngày học sĩ Mott nói tao phải tham gia Đội Tuần Đêm và đó là tất cả những gì tao biết.” Nói xong hắn cầm chiếc mũ sắt đi. Nó là một chiếc mũ đẹp, tròn và uốn cong, với mặt nạ bảo hộ và hai sừng hươu lớn bằng kim loại. Arya quan sát hắn cầm vải dầu cẩn thận lau nó và nó sáng lấp lánh dưới ánh lửa trại hừng hực. Tuy nhiên, hắn chưa bao giờ đội mũ đó trên đầu.
“Tao đoán hắn là con riêng của tên phản đồ đó.” Một tối Lommy nhỏ giọng nói, cố ý không cho Gendry nghe thấy. “Đại nhân sói đó, cái người đã bị chặt đầu ở thánh đường Baelor.”
“Hắn không phải.” Arya tuyên bố. Cha chỉ có một đứa con riêng duy nhất và đó là Jon. Bé vọt vào rừng, ước có thể trèo lên ngựa và phi về nhà. Nó là một con ngựa tốt, màu hạt dẻ với lông trắng trên trán. Và Arya luôn là kỵ sĩ giỏi. Bé có thể phi nhanh và không bao giờ gặp lại họ nếu bé không muốn. Chỉ là sau này sẽ không có ai trinh sát phía trước hay cảnh giới phía sau hoặc cảnh vệ khi bé ngủ và nếu mấy gã áo choàng vàng bắt được bé, sẽ không có ai ở bên. Vì vậy an toàn hơn là ở với Yoren và những người khác.
“Chúng ta cách Gods Eye không còn xa.” Một thành viên trong hội huynh đệ áo đen nói vào một buổi sáng. “Đường kingsroad sẽ không an toàn khi chúng ta vượt qua Trident. Vì vậy chúng ta phải vòng qua phía Tây của hồ, bọn họ hẳn sẽ không lục soát bên đó.” Tại điểm giao nhau tiếp theo, hắn chuyển xe chở hàng đi về phía Tây.
Nơi đây nông trại được thay thế bằng rừng rậm. Làng mạc và trang viên nhỏ hơn và cách xa nhau hơn, đồi cao hơn và các hẻm núi sâu hơn. Thức ăn cũng khó kiếm hơn. Trong thành phố, Yoren đã chất lên xe đầy cá muối, bánh mì cứng, mỡ, củ cải, bao tải đậu và lúa mạch và cả những miếng pho mát vàng nhưng đến giờ cũng hết sạch. Giờ họ phải tự cung tự cấp, Yoren phái Koss và Kurz trước đây là những kẻ săn trộm, đi trước, xâm nhập khu rừng, đến lúc hoàng hôn họ đã quay lại, trên vai là một cành cây khiêng một con tuần lộc hoặc chim cút dắt ở lưng. Những đứa nhỏ tuổi hơn sẽ đi nhặt quả mâm xôi dọc đường, hoặc trèo hàng rào hái trộm táo nếu chúng thấy vườn cây ăn quả. Aryla là một đứa leo trèo rất giỏi và nhặt quả rất nhanh, và bé thích tự đi một mình. Một ngày may mắn bé tình cờ gặp một con thỏ màu nâu và béo tốt, với cái tai dài và cái mũi không ngừng hít. Thỏ chạy nhanh hơn mèo, nhưng chúng không thể trèo cây tốt bằng nửa mèo. Bé dồn nó bằng cây gậy và nắm lấy tai nó.

N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Yoren hầm nó với nấm và ít rau dại. Vì Arya có công bắt con thỏ nên ông dành cho bé những cái chân. Bé chia nó ăn cùng với Gendry. Mỗi người còn lại được một thìa, ngay cả ba tù binh cũng có phần. Jaqen H’ghar nho nhã hướng bé nói lời cảm ơn, Biter nhe răng liếm những ngón tay bẩn thỉu với ánh mắt hạnh phúc, nhưng Rorge, người không mũi, chỉ bật cười và nói: “Giờ thì chúng ta có một thợ săn Đầu chốc, đầu chốc, thợ săn thỏ.”
Bên ngoài một trang viên tên là Briarwhite một đám nông dân đang bao vây họ đòi phải trả tiền có mấy bắp ngô vừa hái. Yoren nhìn cây liềm và đao trong tay đối phương liền đưa cho họ vài đồng. “Trước kia những người áo đen luôn được khoản đãi từ Dorne tới Winterfell, thậm chí quan viên còn cảm thấy vinh hạnh khi mời được họ ngủ trong nhà,” ông cay đắng, “giờ thì những con quạ cũng như các anh đều đòi tiền cho những quả táo sâu.”
“Đó là ngô ngọt, có giá hơn nhiều một con chim đen già như các người,” một trong số họ tức giận, “giờ thì bước ra khỏi ruộng mau và dẫn luôn mấy kẻ đi theo ông, hoặc chúng ta sẽ trừng phạt để làm gương cảnh cáo ấy con quạ khác.”
Đêm đó họ dùng cành cây chọc lõi để nướng bắp ngô ngọt, và ăn ngay khi vừa chính. Arya thấy ngon cực kỳ, nhưng Yoren lại tức giận đến ăn không vô. Trên đầu ông như có đám mây đen, giống hệt chiếc áo choàng đang mặc. Ông đi tới đi lui trong trại, miệng luôn lẩm bẩm.
Ngày tiếp theo Koss quay lại báo cáo gấp với Yoren rằng có quân doanh ở phía trước. “Họ có khoảng hai mươi đến ba mươi người, có áo giáp và mũ,” hắn nói, “vài người trong số họ bị thương nặng và từ tiếng kêu của một người, tôi đoán hắn sắp chết. Theo âm thanh phát ra từ hắn, tôi đánh bạo tiến lại gần. Họ có nhiều giáo và khiên, nhưng chỉ có một con ngựa, con đó bị què. Tôi nghĩ họ đã ở đó một thời gian, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.”
“Có thấy lá cờ nào không?”
“Mèo đốm trên cây, vàng vàng và đen giao nhau, trên nền màu nâu bùn.”
Yoren nhấm một cây cỏ chua trong miệng. “Chưa thấy qua bao giờ.” Ông thừa nhận. “Chỉ là một mặt cờ, không biết mặt kia thế nào. Nếu họ bị thương nặng như vậy thì bất kể là ai cũng sẽ cần đến lương thực của chúng ta. Có thể còn cần hơn thế. Vì vậy ta quyết định chúng ta sẽ vòng qua họ.” Kết quả là bọn họ phải đi xa thêm và mất thêm ít nhất hai ngày, nhưng lão nói đó là cái giá phải trả vẫn còn rẻ. “Các cậu sẽ có đủ thời gian ở Tường Thành, cả cuộc đời còn lại của các cậu, cho nên chúng ta không cần sốt ruột đến đó.”
Arya nhìn thấy nhiều người hơn trên các cánh đồng và càng tiến về phía Bắc thì càng thấy nhiều người hơn. Họ thường đứng yên bên đường, lạnh lùng nhìn bất cứ ai đi qua. Thỉnh thoảng có đội tuần tra cưỡi ngựa, trên tay cầm búa. Có lần bé còn nhìn thấy một người ngồi chồm hổm trên một cái cây đã chết, tay cầm cung tên, lưng đeo túi cung. Trong khoảng khắc hắn nhìn thấy họ, hắn lập tức gương cung hướng về phía họ, và không rời mắt cho đến khi chiếc xe ngựa cuối cùng khuất khỏi tầm mắt. Yoren vừa đi vừa mắng: “Cái thằng trên cây đó, hãy xem hắn thảm hại thế nào như Người Lạ đến. Lúc đó hắn lại gào lên cầu cứu với Đội Tuần à xem.”
Một ngày sau, Dobber thông báo nhìn thấy ánh sáng đỏ rực phía chân trời. “Trừ phi là con đường này vòng vo, không thì mặt trời ở ngay sườn núi phía Bắc.”

Yoren trèo lên cao để nhìn rõ hơn. “Lửa.” Ông tuyên bố, rồi liếm liếm ngón cái và giơ lên không trung. “Ngược hướng gió. Nó sẽ không lan đến phía chúng ta. Nhưng cũng cần phải chú ý.”
Họ không thể không chú ý. Khi trời tối, ánh lửa mỗi lúc càng trở nên sáng hơn, cho đến khi phảng phất như cả phương Bắc chìm trong lửa. Thỉnh thoảng họ còn ngửa thấy mùi cháy dù gió đã lặng và lửa không lan về hướng này. Cuối cùng đám cháy cũng tắt nhưng tối đó không ai trong bọn họ ngủ ngon.
Đến trưa hôm sau họ đến ngôi làng bị cháy. Các cánh đồng vài dặm xung quan đã biến thành một mảnh đất khô cằn, nhà cửa cháy đen thui. Xác súc vật bị đốt hoặc bị giết nằm rải rác khắp nơi, trên đó là những con quạ đang rỉa xác thối, cất tiếng kêu giận dữ khi bị làm phiền. Khói từ trang viên bốc lên dày đặc, hàng rào gỗ của nó có vẻ chắc chắn nhưng rõ ràng không đủ.
Arya thúc ngựa đi trước các xe chở hàng, phát hiện thấy những cọc gỗ phía trước cắm rất nhiều thi thể bị đốt cháy, hay tay đưa lên che mặt như thể đang chặn ngọn lửa đang lan đến. Gần đến trang viên, Yoren hò mọi người dừng lại, kêu Arya và những thằng bé khác bảo vệ xe hàng trong khi ông, Murch và Cutjack đi bộ tiếp để kiểm tra. Một đàn quạ bay từ trong các bức tường khi họ trèo qua cánh cổng nát. Những con quạ nhốt trong chuồng trên xe hàng kêu quang quác gọi đồng loại.
“Chúng ta có nên vào theo họ không?” Arya hỏi Gendry sau khi Yoren và những người khác đi vào đã khá lâu.
“Yoren nói là đợi.” Giọng Gendry trống rỗng. Khi Arya quay lại nhìn, bé thấy hắn đang đội mũ, chất thép và những cái sừng hươu lấp lánh.
Cuối cùng ba người bọn họ cũng quay lại, Yoren bế một bé gái, Murch và Cutjack thì khiêng một người phụ nữ trên một chiếc chăn bông cũ. Bé gái chỉ khoảng một hoặc hai tuổi, hoặc chưa nói sõi hoặc đã quên cách nói chuyện. Tay phải đầy máu lên đến khuỷu, ánh mắt mơ hồ, không phản ứng với bất cứ thứ gì. Cô ấy nói, nhưng chỉ có một từ thoát ra “xin hãy giúp”, cô khóc không ngừng “xin hãy giúp”, “xin hãy giúp”. Rorg nghĩ nó thật buồn cười. Hắn bật cười lớn, miệng ngoác đến tận mang tên và Biter cũng bắt đầu cười theo, cho đến khi Murch mắng chúng và buộc chúng im miệng.
Yoren ra lệnh cho họ sắp xếp một chỗ sau xe chở hàng cho người phụ nữ. “Và làm nhanh lên.” Ông nói. “Trời tối nơi đây sẽ xuất hiện sói và tình hình sẽ còn tồi tệ hơn.”
“Tao sợ.” Hot Pie thì thầm khi hắn nhìn thấy người phụ nữ một tay run rẩy trên xe hàng.
“Tao cũng thế.” Arya thừa nhận. Hắn bóp bả vai bé. “Tao chưa bao giờ thực sự đánh đứa trẻ nào đến chết, Arry. Tao chỉ bán bánh giúp mẹ thôi.”

Arya lại cưỡi ngựa tránh xa xe hàng như trước, bé muốn tránh phải nghe tiếng khóc của đứa bé hoặc những lời thì thầm của người phụ nữ “Xin hãy giúp.” Bé nhớ đến câu chuyện mà vú già có lần kể về một người bị một con quỷ khổng lồ giam cầm trong lâu đài tối. Hắn rất dũng cảm và thông minh đã lừa con quỷ và trốn thoát… nhưng khi vừa ra khỏi lâu đài thì bọn Người Khác đã bắt và uống kiệt máu của hắn. Giờ thì bé biết người đàn ông đó cảm thấy thế nào.
Người đàn bà một tay chết vào hoàng hôn hôm đó. Gendry và Cutjac chôn cô ta bên đồi, dưới tàng cây liễu. Khi gió thổi, Arya nghĩ bé nghe thấy những cành cây thì thầm: “Xin hãy giúp, xin hãy giúp, xin hãy giúp.” Những sợi tóc ngắn của bé dựng thẳng đứng và bé suýt bỏ chạy khỏi đó.
“Tối nay không được đốt lửa.” Yoren nói với bọn họ. Koss tìm thấy rau dại để nấu súp, một cốc đậu khô, nước lấy từ dòng suối nhỏ gần đó. Nước có vị thật lạ và Lommy nói đó là mùi thi thể thối từ đầu nguồn. Hot Pie suýt đánh nhau với hắn nếu Reysen già không tách hai đứa ra.
Arya uống rất nhiều nước, chỉ để no bụng. Bé nghĩ chắc mình sẽ không thể nào ngủ được đêm nay, nhưng rồi bằng cách nào đó bé vẫn đi vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, bốn bề tối đen và bàng quang đầy muốn chết. Mọi người nằm ngủ xung quanh, đắp áo khoác hoặc áo choàng. Arya tìm thấy thanh Kim, đứng dậy lắng nghe. Bé nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ của gã bảo vệ, tiếng xoay người của người ngủ không yên, tiếng thở khò khè của Rorge nằm bên cạnh và tiếng nghiến răng khi ngủ của Biter. Từ một xe chở hàng khác truyền đến tiếng sắp thép chạm vào nhau khi Yoren ngồi xuống, nhai cỏ chua và tiếng mài đao.
Hot Pie là một trong những đứa phát hiện ra. “Mày định đi đâu?” Hắn hỏi khi nhìn thấy Arya đi về phía rừng cây. Arya phất tay ra hiệu về phía rừng.
“Không, đừng đến đó.” Hot Pie nói. Từ sau trận đòn trước kia hắn đã thủ sẵn một thanh kiếm dắt ở hông, dù nó chỉ là một thanh đoản kiếm nhưng hắn coi nó là quốc bảo. “Ông già nói mọi người phải ở cạnh nhau.”
“Tao cần đi tiểu.” Arya giải thích.
“À, thế thì đái ngay vào cái cây kia kìa.” Hắn chỉ. “Mày không biết có những gì ngoài kia đâu Arry. Tao đã nghe thấy tiếng sói.”
Yoren sẽ không thích nếu bé đánh nhau với hắn. Bé cố gắng tỏ ra sợ hãi “Sói? Thật sao?”
“Ta đã nghe thấy.” Hắn cam đoan.
“Tao nghĩ tao không cần đi nữa.” Bé kéo lại chiếc áo choàng và làm bộ ngủ tiếp cho đến khi nghe thấy bước chân của Hot Pie đi xa, rồi mới xoay người đứng lên và đi vào rừng rậm cạnh trại, yên lặng như bóng ma. Để chắc chắn, bé đi xa hơn so với bình thường, xác định bốn bề vắng lặng sau mới cởi bỏ quần và ngồi xuống.
Khi bé đang tè, quần áo vắt ngang thì nghe thấy âm thanh xoàn xoạt dưới tàng cây. Hot Pie, bé kinh hoàng nghĩ, hắn theo dõi mình. Sau đó bé nhìn thấy đôi mắt sáng lóa trong rừng, ánh trăng phản trong ánh mắt nó sáng rực. Bụng bé cuộn lên căng thẳng khi bé nắm chặt thanh Kim, không quan tâm việc nước tiểu dính vào quần, đếm số mắt, hai bốn tám mười hai, một đàn…

Một trong số chúng dưới tàng cây bước về phía bé. Nó nhìn chằm chằm bé, và nhe răng và tất cả những gì bé nghĩ là mình thật ngu ngốc và Hot Pie sẽ hả hê khi ngày mai họ thấy bé bị ăn một nửa thân mình. Nhưng con sói quay lại và chạy về phía bóng tối, và rất nhanh chóng các đôi mắt biến mất. Run rẩy, bé nhanh chóng hoàn thành việc tiểu, kéo quần lên, theo tiếng âm thanh xa xa mơ hồ trở lại trại và tiến đến Yoren. Arya trèo lên xe hàng ngồi cạnh ông, cả người run rẩy “Sói,” bé thì thầm, giọng khàn khàn “trong rừng.”
“Đúng vậy Arya,” ông không nhìn bé.
“Cháu sợ chết khiếp.”
“Chúng ạ?” Ông hít một hơi. “Ta nghĩ các cháu có cả gia đình sói.”
“Nymeria là một sói vương,” Arya ôm mình, “điều đó khác hẳn. Dù sao nó cũng đi rồi. Jory và cháu đã ném đá vào nó để đuổi nó đi, nếu không thái hậu sẽ giết nó.” Mỗi lần nhắc đến chuyện đó bé lại buồn bã. “Cháu cá nếu nó còn trong thành phố, bà ta còn lâu mới chặt được đầu Cha.”
“Những đứa trẻ mồ côi không có Cha,” Yoren nói, “hay cháu đã quên điều đó?” Cây cỏ chua biến miệng ông đỏ như thể ông đang chảy máu. “Con sói duy nhất mà chúng ta nên sợ là những người đội lốt, giống như những kẻ làm việc đó trong ngôi làng kia.”
“Cháu ước được về nhà,” bé đáng thương nói. Bé đã cố gắng để trở nên dũng cảm, dữ dội như mọt con sói vương nhưng có đôi khi bé cảm thấy mình chung quy cũng chỉ là một bé gái.
Người đàn ông trong hội huynh đệ áo đen lấy một cây cỏ chua từ xe hàng và nhét vào miệng. “Đáng lẽ ta nên để cháu ở lại nơi ta đã tìm được cháu, cậu bé. Tất cả các cháu. Ta nghĩ ở đó các cháu sẽ an toàn hơn.”
“Cháu không quan tâm. Cháu muốn về nhà.”
“Ta đã là người tuyển quân cho Tường Thành được gần ba mươi năm.” Nước miếng tràn qua môi của Yoren giống như máu chảy. “Trong suốt thời gian này, ta chỉ mất có ba người. Ông già chết vì sốt, một thằng bé thành phố chết vì rắn cắn và một thằng ngu cố giết ta khi ta ngủ vì vậy phải trả giá.” Ông cầm thanh đoản đao kề cổ ra hiệu. “Ba người trong ba mươi năm.” Ông nhổ ra cây cỏ chua. “Hiện giờ ta nghĩ đi thuyền có khi thông minh hơn. Lúc trước ta đã nghĩ có thể tìm được thêm người dọc đường đi… nhưng vẫn… ba mươi năm nay ta vẫn đi đường bộ.” Ông thu hồi đoản đao. “Đi ngủ đi, bé con. Cháu có nghe không?”
Bé cố gắng ngủ. Nhưng khi vừa nằm xuống áo choàng, bé lại nghe thấy tiếng sói tru… và những âm thanh khác, mơ hồ, giống như lời thì thầm của gió và có cả những tiếng thét.


Bình Luận (0)
Comment