CHƯƠNG 12: DAENERYS
Người Dothraki gọi sao chổi là Shierak qiya, Ngôi sao hút máu. Những người già thì thầm rằng đó là dấu hiệu xấu, nhưng Daenerys Targaryen đã nhìn thấy nó ngay trong đêm nàng hỏa táng Khal Drogo, đêm những con rồng của nàng thức tỉnh. Nó là dấu hiệu báo trước sự trở về của ta, nàng tự nhủ khi cảm động nhìn chăm chăm lên bầu trời đêm. Các chư thần đã gửi nó đến để chỉ cho ta thấy con đường mình cần phải đi. Nhưng khi nàng nói ra ý nghĩ của mình, nữ phó Doreah sợ hãi. “Khaleesi, con đường đó sẽ dẫn đến vùng đất máu. Các kỵ sĩ nói đó là một nơi tối tăm và khủng khiếp.”
“Hướng đi của sao chổi cũng chính là hướng đi của chúng ta.” Dany kiên quyết… dù sự thật, họ cũng chỉ có thể đi theo con đường này.
Nàng không dám quay về phương Bắc tiến về vùng biển rộng bao la mà họ gọi là Biển Dothraki. Người Khalasar đầu tiên họ gặp sẽ thu phục ngay đoàn người tả tơi của nàng, giết các chiến binh và những người con sống sẽ bị biến thành nô lệ. Vùng đất của Người Chăn Cừu phía Namdòng sông cũng không ổn. Họ có quá ít người để tự bảo vệ đoàn ngay cả khi chiến đấu với dân - tộc – không - phải - chiến - binh và Lhazareen cũng không lý gì phải đối xử tử tế với họ. Nàng định đi về phía hạ lưu con sông để đến các cảng ở Meereen,Yunkai và Astapor, vì Rakharo cảnh báo đội quân của Pono đang cưỡi ngựa đến đó, mang theo hàng ngàn nô lệ trước họ để bán trong các phiên chợ buôn người, phục vụ cho các ổ điếm trên các bờ biển ở Vịnh Slaver. “Tại sao ta phải sợ Pono?” Dany phản đối. “Hắn trước đây là người của Drogo và luôn đối xử với ta rất khách khí.”
“Hắn đã từng nói chuyện khách khí với bà.” Hiệp sĩ Jorah Mormont nói. “Khal Pono sẽ giết bà. Hắn chính là người đầu tiên ly khai khỏi Drogo. Mười ngàn chiến binh đã đi theo hắn. Bà chỉ có một trăm.”
Không, Dany nghĩ, ta chỉ có bốn. Số còn lại toàn là phụ nữ và các ông già ốm yếu cùng những thằng bé chưa ráo máu đầu. “Ta có những con rồng,” nàng chỉ ra.
“Vừa mới thoát ra khỏi trứng.” Hiệp sĩ Jorah nói. “Chỉ một đao từ arakh sẽ khiến bọn chúng xong đời, dù Porto sẽ thích định giá chúng hơn. Những quả trứng rồng của bà có giá hơn hồng ngọc. Một con rồng sống thì vô giá. Trên thế giới này chỉ còn có ba con. Nữ hoàng của ta, mọi người đều muốn nhìn thấy chúng.”
“Chúng là của ta,” nàng tức giận. Chúng được sinh ra từ tín niệm và khát cầu của nàng, sinh ra bởi cái chết của chồng nàng, đứa con chưa ra đời của họ và maegi Mirri Maz Duur. Chúng được sinh ra khi Dany bước vào trong lửa và chúng đã bú sữa từ chính bầu ngực của nàng. “Không ai có thể lấy chúng ra khỏi ta khi ta còn sống.”
“Bà sẽ không còn sống nếu gặp Khal Pono, hay Khai Jhaquo, hay bất kỳ ai khác. Bà phải đi về hướng mà họ không xuất hiện.”
Dany đã chỉ định hắn đứng đầu đội cận vệ của nàng… và kết hợp những lời khuyên cộc cằn của Mormont với những điềm báo kia, nàng thấy rõ ràng hướng mình phải đi. Nàng tập hợp mọi người lại và trèo lên con ngựa bạc. Mái tóc nàng đã cháy rụi trên giàn thiêu Drogo, vì vậy thị nữ đã che cái đầu trọc hết bằng lớp lông con sư tử trắng ở biển Dothraki mà Drogo đã giết. Da lông của con sư tử được làm thành chiếc áo choàng che từ vai đến chân. Con rồng màu kem rúc vào cái áo choàng lông sư tử và cuốn cái đuôi quanh tay nàng, trong khi hiệp sĩ Jorah thúc ngựa đến bên cạnh nàng.
“Chúng ta sẽ đi theo sao chổi.” Dany nói với khalasar của nàng. Khi mệnh lệnh đã đưa ra, không ai lên tiếng phản đối. Họ đã là người của Drogo, nhưng giờ là người của nàng. Họ gọi nàng là Người Không Cháy và Mẹ Của Rồng. Lời của nàng chính là luật.
Họ cưỡi ngựa đi ban đêm và nghỉ ban ngày trong lều trại để tránh ánh mặt trời chói Chang. Rất nhanh, Dany hiểu ra những lời của Doreahcó ý gì. Nơi này quả thật đất cằn sỏi đá. Họ bắt buộc phải bỏ lại những người và ngựa chết phía sau trên đường đi, vì Pono, Jhaqo và những người khác đã lấy đi những gia súc tốt nhất của Drogo, bỏ lại cho Dany những con gầy ốm, bệnh tật, què… và xấu tính. Người dân cũng vậy. Nàng tự nhủ họ không khỏe, vì vậy mình chính là sức mạnh của họ. Mình phải tỏ ra không yếu đuối, không sợ hãi, không nghi ngờ. Nhưng nói vậy thôi, trái tim nàng rất sợ hãi. Khi người dân nhìn nàng, họ chỉ nhìn thấy đó là hoàng hậu của Drogo. Nàng cảm thấy mình già hơn tuổi mười bốn rất nhiều, nếu nàng đã từng là một bé gái thì năm tháng đó đã chấm dứt rồi.
Sau ba ngày hành trình đã có người đầu tiên ngã gục. Một người già với đôi mắt xanh lam và không còn rằng đã kiệt sức ngã xuống và không thể đứng dậy lại được nữa. Một giờ sau ông ấy qua đời.Những con ruồi huyết bay quanh thi thể và hút máu ông ấy truyền cho người sống. “Thời điểm của ông ấy đã đến.” Người hầu nữ Irri của nàng tuyên bố. “Không ai có thể sống lâu hơn hàm răng của mình,” những người khác đồng ý. Dany đã ra lệnh giết hết những con yếu nhất trong đàn ngựa, vì vậy người chết có thể cưỡi nó trong vương quốc bóng tối.
Hai đêm sau, một bé gái sơ sinh chết. Mẹ của đứa bé thống khổ kêu khóc suốt ngày, nhưng mọi người chẳng biết làm sao. Thật đáng thương là đứa trẻ đó quá nhỏ để cưỡi ngựa. Như vậy nó cũng không thể vượt qua đồng cỏ đen vô tận để đến với vương quốc bóng đêm, nó sẽ phải được tái sinh lại.
Có rất ít thức ăn cho gia súc trên cánh đồng khô, nước lại càng khó tìm hơn. Đây là mảnh đất hoang vắng và khô cằn, đồi núi thấp và gió thổi suốt ngày. Những con sông họ đi qua cũng khô cạn như xương của người chết. Đàn ngựa của họ phải duy trì sự sống bằng đám cây cỏ ma héo úa khô cằn mọc len giữa những tảng đá và gốc cây chết. Dany đã cử một kỵ sĩ đi dò đường trước, nhưng họ không tìm được bất kỳ giếng nước hay suối, chỉ có những cái hồ khô cạn, nước tù, co rút dưới ánh mặt trời nóng như lửa.
N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Càng đi sâu vào cánh đồng hoang vu, những hồ nước mỗi lúc một nhỏ, trong khi khoảng cách càng thêm xa diệu vợi. Nếu các chư thần cũng tồn tại trong những phiên đá rộng vô tận, trong cồn cát và đất đỏ kia thì họ chắc là những chư thần nghiêm khắc vô tình, không thèm quan tâm đến việc cầu mưa.
Rượu hết đầu tiên, rất nhanh sau đó sữa vắt ra từ những con ngựa cái còn được yêu thích hơn cả thịt. Rồi số bánh mì cứng và thịt khô mang theo cũng cạn. Thợ săn thì không tìm thấy mồi và họ chỉ còn thịt của những con ngựa chết để lấp đầy dạ dày trống rỗng. Những cái chết liên tiếp đến, đám trẻ con ốm yếu, những bà lão nhăn nheo, bệnh tật, ngu ngốc và liều lĩnh, vùng đất tàn khốc đang dần đoạt tính mạng của tất cả bọn họ. Doreah trở nên tiều tụy, mắt thũng sâu và mái tóc vàng mềm mượt của cô trở nên xơ xác. Dany cũng đói và khát như tất cả mọi người trong đoàn. Sữa trong ngực nàng trở nên khô cạn, núm vú khô nứt và nhỏ máu. Nàng càng lúc càng gầy cho đến khi giống như một cây gậy thô, phẳng lì, nhưng điều nàng lo lắng nhất chính là ba con rồng. Cha nàng đã bị giết trước khi nàng sinh ra và anh trai dũng cảm Rhaegar cũng cùng chung số phận. Mẹ nàng đã chết ngay khi sinh nàng, trong cơn bão gào thét ngoài trời. Hiệp sĩ tốt bụng Williem Darry, người yêu thương nàng nhất sau khi nàng sinh ra, thì lại nhiễm bệnh và chết trong khi nàng chỉ là một đứa trẻ. Anh trai Viserys và Khal Drogo, vốn là mặt trời và mặt trăng của nàng, và thậm chí là đứa con trai chưa ra đời của nàng, tất cả họ đều bị các chư thần mang đi. Nhưng ta sẽ không cho phép họ mang những con rồng của ta đi, Dany thề. Họ không được phép.
Những con rồng không lớn hơn những con mèo nhỏ mà nàng có lần nhìn trên tường thành của tổng đốc… cho đến khi chúng mở cánh. Chiều ngang của chúng bỗng dài gấp ba lần chiều dài, mỗi cánh đều giống như một cánh quạt tinh tế của làn da trong suốt, màu sắc sặc sỡ, nhìn rõ những đốt xương dài thanh mảnh trong đó. Nếu quan sát cẩn thận, bạn sẽ thấy hầu hết thân hình chúng chỉ gồm cổ, đuôi và cánh. Những điều nhỏ bé tuyệt diệu, nàng đã nghĩ như thế khi dùng tay lấy lương thực cho chúng ăn. Nàng phải dỗ chúng, nếu không chúng sẽ không ăn. Vừa thấy màu đỏ của thịt ngựa, bọn chúng rít lên giận giữ, mũi phun ra đầy khói nóng, và chúng không ăn thịt… cho đến khi Dany nhớ Viserys nói gì đó về việc khi còn nhỏ, những con rồng và người chỉ ăn thịt chín.
Vì thế nàng sai thị nữ nướng thịt ngựa cháy đen, những con rồng tranh nhau ăn, cái đầu chúng nhô lên như rắn. Từ khi có thịt nướng, chúng nhanh chóng tăng cân mỗi ngày và cuối cùng cũng bắt đầu to hơn và khỏe hơn. Dany cảm thấy ngạc nhiên khi cảm nhận sự mượt mà của vẩy rồng và cả nhiệt khí phát ra từ chúng, nó thật đến nỗi trong những đêm lạnh, toàn thân chúng như biến thành hơi nước.
Chạng vạng mỗi ngày, khalasai đều bắt đầu khởi hành, khi đó nàng sẽ chọn một con rồng cho cưỡi lên vai mình. Irri và Jhiqui mang theo những con khác trong những cái lồng gỗ đen bên hông ngựa và cưỡi ngựa gần nàng, vì vậy chúng chưa bao giờ ngoài tầm mắt của Dany. Đây là cách duy nhất khiến họ bình tâm.
“Những con rồng của Aegon được đặt tên theo các chư thần của người Valyria cổ,” nàng nói với kỵ sĩ thân cận của mình vào một buổi sáng, sau chuyến hành trình dài suốt đêm, “con rồng của Vysenya là Vhagar, Rhaenys và Meraxes, và Aegon cưỡi con Balerion, Tử Thần Đen. Người ta nói rằng hơi thở của Vhagar quá nóng đến mức làm tan chảy chiếc áo giáp của một hiệp sĩ và nói chín người đàn ông mặc nó, Meraxes có thể nuốt chửng cả một con ngựa và Balerion… lửa của nó cũng đen như vảy của nó, cánh của nó có thể che kín cả một thị trấn và nhốt họ trong bóng tối cho đến khi nó bay qua.”
Người Dothraki nhìn những con rồng mới sinh của nàng một cách bất an. Con lớn nhất có màu đen bóng, vảy của nó chém thành một vệt đỏ tươi chói lọi dọc theo cánh và mào. “Khaleesi.” Aggo thì thầm. “Người đó ngồi kế Balerion, đã đầu thai lại.”
“Có lẽ đúng như ngươi nói, máu của máu ta,” Dany trả lời trịnh trọng, “nhưng nó sẽ có một tên mới ột cuộc đời mới. Ta sẽ đặt tên bọn chúng theo tên người đã bị các chư thần mang đi. Con màu xanh sẽ có tên là Rhaegal, người anh dũng cảm của ta đã chết trên cánh đồng xanh ở Trident. Con màu kem và vàng sẽ được ta đặt tên là Viserion. Viserys là một người độc ác, yếu đuối và nhát gan nhưng anh ấy vẫn là anh trai mình. Con rồng mang tên anh ấy sẽ làm được những việc mà anh ấy không thể.”
“Còn con quái vật màu đen?” Hiệp sĩ Jorah Mormont hỏi.
“Con màu đen,” nàng nói, “là Drogon.”
Nhưng dù những con rồng của nàng to lớn hơn thấy rõ thì những khalasar của nàng cũng héo mòn, tiều tụy và chết. Vùng đất xung quanh họ mỗi lúc một hoang lạnh hơn. Ngay cả cỏ ma cũng thưa thớt dần, nhiều con ngựa trong đàn ngã xuống khiến một số người buộc phải đi bộ. Doreah đột ngột sốt cao và bệnh tình chuyển biến xấu hơn. Môi và tay nàng gầy đến nỗi nhìn rõ từng mạch máu trong đó, tóc rụng từng mảng và đến một ngày, ngay cả sức trèo lên ngựa cũng không còn. Jhogo nói họ phải bỏ nàng ở lại hoặc cột nàng vào yên ngựa, nhưng Dany nhớ về một buổi tối trên biển Dothraki, khi cô gái Lysene này dạy cho nàng những bí mật để Drogo yêu nàng hơn, vì vậy nàng nhường nước trong túi của mình cho Doreah, đắp trán cho nàng ấy bằng khăn ướt và nắm đôi bàn tay run rẩy của nàng ấy cho đến khi chết, rồi sau đó mới cho phép khalasar mang đi chôn.
Họ không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu của đoàn hành hương nào khác. Người Dothraki bắt đầu thì thầm một cách sợ hãi rằng ngôi sao chổi đó sẽ dẫn tất cả bọn họ xuống địa ngục. Một buổi sáng, Dany đến tìm hiệp sĩ Jorah khi họ đã hoàn thành việc cắm trại dựa vào những loạn thịch đen để tránh gió. “Chúng ta sẽ bỏ cuộc sao?” Nàng hỏi. “Con đường này sẽ không có điểm kết thúc?”
“Nó chắc chắn có điểm kết thúc,” hắn mệt mỏi. “Nữ vương, tôi đã xem các bản đồ của đám thương nhân, tuy rằng chỉ có vài thương đoàn dám đi qua con đường này, nhưng họ có đi qua đấy, và có những vương quốc lớn nằm ở phía Đông, những thành phố đầy những điều kỳ diệu: Yi Ti, Qarth, Asshai Bóng Tối…”
“Liệu chúng ta có thể sống đến khi nhìn thấy họ không?”
“Tôi sẽ không nói dối bà. Con đường này gian khổ hơn những gì tôi nghĩ,” khuôn mặt của viên hiệp sĩ cháy đen và kiệt sức. Những vết thương trong đêm chiến đấu với những kỵ sĩ thân cận của Khal Drogo chưa bao giờ lành hẳn; nàng có thể thấy hắn đau đớn thế nào mỗi lần trèo lên ngựa và hắn có vẻ càng lúc càng yếu. “Tôi không biết liệu chúng ta có chết chùm nếu tiếp tục đi tới hay không… nhưng tôi biết chắc chắn rằng nếu chúng ta quay lại, chúng ta chết chắc.”
Dany nhẹ nhàng hôn lên má hắn. Khi hắn mỉm cười, nàng thấy xúc động đến tận tâm can. Mình phải mạnh mẽ lên vì hắn, nàng quyết tâm. Hắn đích thực là một hiệp sĩ, nhưng mình cũng có huyết mạch của rồng.
Ao nước tiếp theo họ tìm thấy nóng rát và đầy lưu huỳnh, nhưng túi nước của bọn họ đã trống rỗng. Người Dothraki làm lạnh nước trong bình, lọ và uống ở nhiệt độ âm ấm. Dù vị nước vẫn hôi hám như cũ, nhưng nước vẫn là nước, và tất cả họ đang rất khát. Dany tuyệt vọng nhìn về phía chân trời, họ đã mất một phần ba số người, nhưng cánh đồng vẫn trải rộng trước mặt họ, trống trải, đỏ au và vô tận. Nàng chợt nghĩ phải chăng ngôi sao chổi đang cười nhạo hy vọng của ta, nàng ngẩng đầu nên nhìn bầu trời.Chả lẽ ta đã đi qua nửa thế giới và nhìn thấy những con rồng ra đời để rồi chết cùng chúng trong sa mạc nóng đến tàn khốc này? Nàng nhất định không tin điều đó.
Ngày tiếp theo bọn họ đi vào vùng đất đỏ khô nứt nẻ. Dany đang ra lệnh cho họ hạ trại thì những kỵ sĩ chạy nhanh tới hồi báo. “Khaleesi, một thành phố.” Họ khóc. “Một thành phố sáng như mặt trăng và xinh đẹp như một cô gái. Chúng ta sẽ chỉ mất một giờ cưỡi ngựa là tới, không hơn.”
“Chỉ cho ta nào,” nàng nói.
Khi thành phố đó xuất hiện trước mắt nàng, những bức tường thành và tháp màu trắng của nó quả thật lung linh dưới cái nắng gay gắt của ánh mặt trời. Nó đẹp đến nỗi Dany chắc chắn nó là ảo ảnh. “Hiệp sĩ Jorah, ông có biết nơi này tên là gì không?”
Viên kỵ sĩ bị lưu đày khỏi quê hương mệt mỏi lắc đầu. “Không, thưa nữ vương. Tôi chưa bao giờ đi quá xa về phía Đông thế này.”
Tường thành trắng xa xa hứa hẹn sự nghỉ ngơi và an toàn, một cơ hội chữa bệnh và phục hồi, và Dany không muốn gì hơn là chạy nhanh đến đó. Nhưng thay vào đó, nàng quay lại với nhóm dân máu thịt của mình. “Huyết mạch của huyết mạch của ta, hãy đi cùng với chúng tôi và đặt tên cho thành phố này và xem hoàn cảnh nào đang chào đón chúng ta.”
“Ai, Khaleesi.” Aggo nói.
Những kỵ sĩ của nàng quay lại không lâu sau đó. Rakharo xuống ngựa, lấy từ dây lưng một arakh lớn, cái mà Dany đã đưa cho hắn khi phong hắn là kỵ sĩ thân cận (bloodrider). “Khaleesi, đây là thành phố chết. chúng tôi thấy nó vô danh và vô thần, cánh cổng bị tàn phá, chỉ có gió và ruồi bọ bay giữa các phố.”
Jhiqui run giọng. “Nếu các chư thần ra đi thì ma quỷ sẽ đến vào ban đêm. Những nơi như thế này tốt nhất là nên tránh đi. Người ta nói vậy.”
“Người ta nói thế.” Irri đồng ý.
“Không phải ta.” Dany kẹp bụng ngựa và đi theo đường họ chỉ, xuyên qua bên dưới cổng thành cũ nát và tiến vào một con phố yên lặng. Hiệp sĩ Jorah và những kỵ sĩ thân cận của nàng đi theo, sau đó, chậm rãi đến lượt những người Dothraki.
Nàng không biết thành phố này đã hoang phế bao lâu, nhưng những bức tường thành trắng, vốn trông từ xa rất đẹp, giờ nhìn gần phát hiện ra là những vách tường vỡ. Bên trong thành là những con đường hẹp ngoằn ngoèo. Những tòa nhà nằm san sát nhau, kiến trúc hổ lốn, mặt tiền trắng như phấn, và không có cửa sổ. Mọi thứ đều màu trắng như thể những người từng sống ở đây không biết đến màu sắc nào khác. Họ cưỡi ngựa qua ngôi nhà đổ nát bị phơi nắng, khắp nơi đều có dấu vết của hỏa hoạn. Ở nơi sáu con đường hẹp giao nhau, Dany nhìn thấy một bệ tượng cẩm thạch nhưng không có tượng trên đó. Xem ra người Dothraki đã đến thăm nơi này trước đây. Có lẽ ngay cả bây giờ, pho tượng bị mất kia đang đứng trong hàng ngũ các chư thần bị mất cắp ở Vaes Dothrak và nàng đã có thể cưỡi ngựa đi qua nó hàng trăm lần chỉ là không bao giờ biết chuyện đó. Trên vai nàng, Viserion xì lên.
Họ hạ trại trước đống tàn dư của một cung điện bị hủy hoại, trên một điện đầy gió thổi, nơi cỏ ma mọc giữa những tấm đá nhô cao. Dany cử người tìm hiểu thêm về đống đổ nát này. Vài người không tình nguyện, nhưng họ vẫn đi… và không lâu sau, một lão già đầy sẹo quay trở lại, mắt đầy hy vọng và tươi cười, tay cầm một đống quả sung. Chúng là những quả rất nhỏ và héo, nhưng các con dân của nàng tham lam xông lên cướp đoạt, xô đẩy lẫn nhau, khi có thì nhét ngay vào miệng và nhai ngấu nghiến.
Một người khác quay lại thông báo họ tìm được vườn cây quả khác, ẩn sau các cánh cửa đóng tại những khu rừng bí mật. Aggo cho nàng xem một đám dây nho trĩu quả xanh, và Jhogo còn phát hiện ra nơi có nước trong và mát lạnh. Trừ những thứ đó ra, bọn họ cũng tìm thấy những bộ xương khô, đầu lâu của những người chết chưa được chôn cất, trắng bệch và vỡ vụn. “Các hồn ma.” Irri thì thầm. “Những hồn ma khủng khiếp. Chúng ta không được ở lại đây, Kheleesi, đây là nơi của họ.”
“Ta không sợ ma. Những con rồng mạnh hơn ma,” và những quả sung còn quan trọng hơn nữa, “hãy đi cùng Jhiqui và tìm cho ta cát sạch để tắm và đừng làm phiền ta bằng những câu chuyện ngu ngốc nữa.”
Trong cái mát lạnh của doanh trại, Dany nướng thịt ngựa bên chậu than và cân nhắc các kế hoạch của mình. Ở đây có thức ăn và nước uống để duy trì sự sống của họ, còn có đủ cỏ để cho đàn ngựa phục hồi thể lực. Thật vui làm sao nếu mỗi ngày thức dậy tại một nơi nhất định, nán lại trong các khu vườn râm mát, ăn trái cây và uống nước mát, ước mơ của nàng cũng chỉ có vậy.
Khi Irri và Jhiqui quay lại với những bình cát trắng, Dany cởi bỏ quần áo và để các nàng lau thân thể nàng. “Tóc bà đã mọc trở lại, Khaleesi.” Jhiqui vừa nói vừa chà sát lưng nàng. Dany đưa tay lên đỉnh đầu, cảm giác được những sợi tóc mới. Người Dothraki để mái tóc dài sau đó bôi dầu bóng mượt và chỉ cắt nó khi bại trận. Có lẽ mình cũng nên làm thế, nàng nghĩ, để nhắc nhở họ rằng sức mạnh của Drogo vẫn đang sống trong mình, Khal Drogo chết với mái tóc chưa hề bị cắt, rất rất ít người có năng lực đó.
Bên kia lều trại, Rhaegal mở đôi cánh màu xanh cố gắng bay lên được nửa thước trước khi té xuống thảm. Khi rơi xuống, đuôi nó đập lên xuống vì tức giận, đầu ngửa ra sau và hét lên chói tai. Dany nghĩ: Nếu mình có cánh, mình cũng muốn bay. Gia tộc Targaryen ngày xưa thường cưỡi rồng khi ra trận. Nàng cố tưởng tượng cảm giác bay như thế nào, ngồi lên lưng rồng và bay liệng trên không. Hẳn nó sẽ giống như đứng trên đỉnh một ngọn núi, thậm chí cảm giác còn tốt hơn thế. Cả thế giới sẽ trải rộng bên dưới. Và nếu mình bay đủ cao, mình thậm chí có thể nhìn thấy cả bảy vương quốc, thậm chí có thể vươn lên và sờ vào sao chổi.