Trò Chơi Vương Quyền

Chương 97

CHƯƠNG 26: ARYA
Nỗi sợ hãi gây thương tích cho người hơn cả dao kiếm, Arya tự nói với bản thân, nhưng vẫn không cách nào xua tan nỗi sợ. Nỗi sợ theo bé suốt những ngày dài đi bộ trên con đường dài nhấp nhô, gian nan khiến chân phỏng rộp và phải ăn cắp bánh mì để tồn tại.
Bé vốn tưởng mình đã biết thế nào là sợ, nhưng sự kiện nhà kho ven hồ Gods Eyes đã cho bé nhận thức mới. Từ khi người Mountain ra lệnh tấn công từ tám ngày trước, ngày nào bé cũng nhìn thấy người chết.
Mỗi buổi sáng Người Mountain sau khi ăn sáng đều đến nhà kho tùy ý chọn một tù nhân ra tra hỏi. Các thôn dân không bao giờ dám ngẩng đầu lên nhìn hắn. Có lẽ họ nghĩ rằng nếu họ không nhìn hắn thì hắn sẽ không chú ý đến họ… nhưng cách này không hề có tác dụng, hắn dự định chọn ai thì vẫn cứ làm vậy. Không nơi trốn, không đùa bỡn, không cách nào giữ được an toàn.
Một cô gái ngủ với một tên lính liên tục ba ngày, vào ngày thứ tư vẫn vì tên người Mountain mang đi, và tên lính không dám nói gì.
Một ông già có sắc mặt lúc nào cũng mỉm cười vừa may quần áo giúp đám nhà giàu, vừa lải nhải về đứa con trai đang phục vụ trong đội áo choàng vàng ở King’s Landing. “Hắn là người của đức vua,” ông nói tóm lại thế, “ giống tôi đều là người tận tâm trung thành với nhà vua, làm tất cả vì Joffrey,” ông nói câu đó thường xuyên đến nỗi các tù nhân khác bắt đầu gọi ông là All-for-Joffrey (Làm tất cả về Joffrey) bất cứ khi nào đám gác cửa không có mặt. All-for-Joffrey cũng bị mang đi vào ngày thứ năm.
Một người mẹ trẻ có khuôn mặt như bị mắc bệnh đậu mùa đã đưa ra điều kiện rằng cô ấy sẽ nói tất cả những gì mình biết nếu bọn họ hứa không làm tổn thương con gái cô ấy. Người Mountain để cô ấy nói xong sau đó sáng hôm sau mang con gái của cô ta đi, minh chứng luôn cho cam kết của cô ta.
Những người được chọn đều bị hỏi trước sự chứng kiến của các tù nhân khác, để họ có thể nhìn thấy số phận của kẻ phản loạn và phản bội. Một người đàn ông mà đám tù nhân gọi là Tickler đặt câu hỏi. Khuôn mặt của hắn trông rất tầm thường, mặc thường phục bình thường đến nỗi Arya nghĩ hắn chỉ là một trong những thôn dân nếu không chứng kiến hắn làm việc. “Ticker khiến bọn chúng phải thét lên, nước tiểu chảy ra,” Chiswyck lưng gù nói với họ. Hắn chính là người bé đã cắn, và cũng đặt cho bé biệt danh như một thứ ghê gớm và đấm một quả đấm thép vào đầu bé. Có đôi khi hắn giúp đỡ Tickler, đôi khi người khác. Hiệp sĩ Gregor Clegane chỉ đứng đó tự mình theo dõi và lắng nghe, cho đến khi nạn nhân chết.
Các câu hỏi luôn luôn lặp lại. Có vàng dấu trong làng không? Bạc, đá quý thì sao? Liệu có còn thức ăn nữa không? Đại nhân Beric Dondarrion ở đâu? Những thôn dân nào từng giúp đỡ ông ta? Ông ta rời khỏi đây khi nào, và đã đi đâu? Có bao nhiêu người đi cùng họ? Bao nhiêu hiệp sĩ, bao nhiêu cung thủ, bao nhiêu lính đánh bộ? Bọn họ được trang bị thế nào? Bao nhiêu người cưỡi ngựa? Bao nhiêu người bị thương? Họ có nhìn thấy kẻ thù nào khác không? Bao nhiêu? Khi nào? Cờ của chúng là gì? Bọn chúng đi đâu? Có vàng dấu trong làng không? Bạc, đá quý thì sao? Liệu có còn thức ăn nữa không? Đại nhân Beric Dondarrion ở đâu? Những thôn dân nào từng giúp đỡ ông ta? Ông ta rời khỏi đây khi nào, và đã đi đâu? Có bao nhiêu người đi cùng họ? Vào ngày thứ 3 thì Arya có thể tự lặp lại những câu hỏi ấy được.

Bọn họ tìm thấy một ít vàng, một ít bạc, một túi lớn các đồng bằng đồng và một chén rượu có khảm đá quý khiến hai tên lính suýt nữa thì ẩu đả vì dằng nhau. Bọn họ cũng tìm hiểu được tin tức rằng đại nhân Beric có mang theo mười tàn binh, một trăm hiệp sĩ cưỡi ngựa, rằng ông đã đi về phía Tây hoặc Bắc hoặc Nam, rằng ông vượt qua hồ bằng thuyền, rằng ông khỏe như trâu hoặc yếu vì mất máu. Chỉ có một điểm giống nhau là không ai sống sót qua cuộc tra khảo của Tickler: Không người đàn ông, đàn bà hay trẻ nhỏ nào. Người khỏe nhất cũng chỉ tồn tại được đến hoàng hôn. Thân thể họ bị treo ngoài đống lửa cho đống sói thưởng thức.
Khi bọn họ rời khỏi nhà kho, Arya ý thức rõ mình chỉ là vũ công trên cạn. Syrio Forel sẽ không bao giờ để bọn chúng đánh hạ ông và vứt kiếm đi, không đứng yên để mặc bọn chúng giết hại Lommy Greenhands. Syrion sẽ không bao giờ ngồi yên trong nhà kho đó hoặc nhu nhược ngồi giữa đống tù nhân khác. Sói vương là biểu tượng của gia tộc Stark, nhưng Arya cảm thấy mình giống một con cừu hơn, bị bao quanh bởi đàn cừu. Bé ghét đám thôn dân vì sự hèn nhát của họ, cũng nhiều như bé ghét chính bản thân mình.
Nhà Lannister đã lấy đi mọi thứ: Cha, bạn bè, nhà, hy vọng và cả lòng dũng cảm của bé. Một ai đó đã lấy đi thanh Kim, trong khi người khác đã lấy đi thanh kiếm gỗ của bé để chống chân.Chúng thậm chí đã lấy đi cả bí mật ngu ngốc của bé nữa. Căn nhà kho đó đủ lớn để bé đôi khi lẩn đi tiểu ở góc nào đó mà không khiến ai chú ý, nhưng điều này rất khó thực hiện trên đường. Bé đã cố giữ bí mật này càng lâu càng tốt, nhưng cuối cùng không chịu đựng nổi đành phải ngồi xổm xuống bụi rậm tè ra trước mặt tất cả bọn họ. Bé buộc phải làm thế nếu không thì ướt hết quần. Hot Pie trố mắt nhìn bé chằm chằm nhưng những người khác thì chẳng còn sức mà nhìn.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Cừu thì có là trai hay gái thì cũng thế, Hiệp sĩ Gregor và đám lính không cần quan tâm.
Đám tù nhân không được phép nói chuyện với nhau. Đôi môi bị đánh dập đã dạy cho Arya biết cách giữ mồm giữ miệng. Nhưng luôn có lưỡi của ai đó không kiểm soát được. Một thằng bé ba tuổi không ngừng gọi cha, vì vậy bọn chúng dùng chùy đập vỡ mặt thằng bé. Sau đó thì mẹ thằng bé bắt đầu gào thét và Raff biệt danh Sweetling cũng giết luôn cô ta.
Arya chỉ có thể chứng kiến họ chết và không làm bất cứ điều gì. Bạn có thể làm gì chỉ với lòng dũng cảm không thôi? Một người trong đám phụ nữ đã cố tỏ ra dũng cảm khi bị tra hỏi nhưng cô ta cuối cùng rồi cũng bị chết trong đau đớn. Không có người dũng cảm trong chặng lưu đày này, chỉ có những người vừa đói vừa sợ hãi. Hầu hết trong số họ là phụ nữ và trẻ em. Những người đàn ông ít ỏi lại là những người hoặc rất già, hoặc rất trẻ; số còn lại thì bị xích trên giá treo cổ hoặc bị bỏ cho sói hoặc quạ ăn. Genry là trường hợp hiếm hoi tránh được số hẩm vì hắn đã thừa nhận bản thân đúc chiếc mũ sừng hươu. Thợ rèn, dù đang học việc, cũng rất có giá trị sự dụng và rất đáng tiếc nếu phải giết chết.
Người Mountain nói với họ rằng bọn họ bị đưa đến phục vụ cho Lãnh chúa Tywin Lannister ở Harrenhal. “Chúng mày là những kẻ phản loạn, vì vậy hãy cảm ơn các chư thần là Lãnh chúa Tywin đã trao cho chúng mày cơ hội này. Nếu gặp phải bọn ngoài vòng pháp luật kia thì chúng mày còn lâu mới được đối xử như thế. Chỉ cần cúi đầu quy phục là chúng mày có thể sống sót.”
“Không công bằng, thật không công bằng,” bé nghe thấy một bà lão nói với người bên cạnh vào một đêm khi họ đi ngủ. “Chúng ta chưa bao giờ phản quốc, bọn họ tự tiện xông vào nhà và lấy đi những gì họ muốn, có khác gì thổ phỉ đâu.”

“Dù sao thì đại nhân Beric cũng không bị thương tổn gì,” bạn của bà lão thì thầm, “và vị hồng tăng đi cùng với ông ấy đã trả tiền cho tất cả mọi thứ.”
“Trả tiền ư? Hắn trả tiền cho tôi có hai con gà và đưa cho tôi một chồng giấy có vẽ ký hiệu lên đó. Tôi hỏi bà liệu tôi có ăn được đống giấy đó không? Nó có cho tôi được quả trứng nào không?” Bà ta nhìn quanh bảo đảm không có tên bảo vệ nào quanh đó rồi nhổ ba bãi nước bọt. “Đây là cho quân nhà Tullys, đây là cho quân nhà Lannister và đó là cho quân nhà Stark.”
“Đúng là nghiệp chướng và sỉ nhục,” một lão già thút thít. “Nếu tiên vương còn sống thì đã không có chuyện này xảy ra.”
“Vua Robert?” Arya không kiên nhẫn hỏi.
“Vua Aerys, các chư thần phù hộ ông ấy,” lão già nói, giọng bất ngờ to đột ngột. Một tên bảo vệ lắc lư quay lại quát bọn họ câm miệng. Lão già bị đánh gẫy cả hàm răng và không thể nói chuyện suốt đêm đó.
Bên cạnh đám tù nhân, Hiệp sĩ Gregor còn mang về hàng tá lợn, một chuồng gà, một con bò sữa gầy rộc và chín xe ngựa đầy cá muối. Người Mountain và quân của hắn cưỡi ngựa, nhưng đám tù nhân phải đi bộ. Những ai quá yếu hoặc quá ngu tìm cách chạy trốn sẽ bị giết ngay tại chỗ. Đêm đêm, đám bảo vệ đều lôi phụ nữ vào bụi cây hành sự, và các nàng nhìn chung tựa hồ đều có chuẩn bị nên cũng thuận lòng đi theo. Có một cô gái xinh đẹp hơn những người khác thì mỗi đêm phải tiếp bốn đến năm thằng, cuối cùng cô chịu không nổi liền dùng một tảng đá đập bể đầu một tên lính. Hiệp sĩ Gregor, trước sự chứng kiến của mọi người, đã dùng thanh kiếm khổng lồ của hắn chặt đứt đầu cô gái. “Đem thi thể ném cho sói ăn,” hắn ra lệnh rồi đưa kiếm cho tên hầu bên cạnh chà lau.
Arya luôn liếc nhìn thành Kim, đang lủng lẳng bên hông của một binh sĩ có chòm râu đen nhánh tên là Polliver. Bé nghĩ thầm may là hắn đã giật nó từ bé, nếu không bé sẽ cầm nó đi ám sát hiệp sĩ Gregor và hắn cũng sẽ cắt người bé ra làm hai, rồi để cho sói ăn. Polliver không phải là người quá tồi như những tên khác, dù hắn đã ăn cướp cây Kim. Buổi tối mà bé bị bắt, đám lính nhà Lannister chỉ là những khuôn mặt lạ lùng như chính cái mũ sắt mà bọn họ đeo nhưng dần dần bé biết và quen mặt tất cả bọn họ. Bạn phải biết ai lười, ai là người độc ác, ai là người thông minh và ai là kẻ ngu ngốc. Bạn phải biết được, dù cái người mà bọn họ gọi là Mồm Phân (Shitmouth) vì giọng thường nói ra những điều độc ác, nhưng nếu bạn hỏi thì hắn cũng sẵn sàng cho thêm mẩu bánh mì, trong khi lão già Chiswyck vui vẻ và thằng ăn nói nhỏ nhẹ là Raff sẵn sàng cho bạn cái tát. Arya quan sát, lắng nghe và mài giũa lòng ghét bỏ của mình theo cách mà Gendry từng đánh bóng cái mũ sừng hươu của hắn. Giờ Dusen đang đội cái mũ này và bé ghét hắn vì điều đó. Bé ghét Polliver vì hắn sử dụng thanh kiếm của bé và bé ghét lão Chiswyck già vì lão nghĩ mình là người hài hước. Bé ghét Raff biệt danh Sweetling thì lúc nào cũng dùng thương dọa đâm cổ họng Lommy, và bé ghét những kẻ khác hơn nữa. Bé ghét hiệp sĩ Amory Lorch vì Yoren, ghét hiệp sĩ Meryn Trant vì Syrio, ghét Chó Săn (Hound) vì đã giết thằng bé Mycah con ông làm bánh, ghét hiệp sĩ Ilyn và hoàng tử Joffrey, và thái hậu vì số phận của cha bé, Tom béo, Desmond và những người khác, thậm chí bé ghét cả Lady, con sói của Sansa. Chỉ có Tickler là bé sợ hơn là ghét. Có lúc bé hầu như quên ông có tồn tại vì ông không đặt ra bất kỳ câu hỏi nào, chỉ là một người lính như bao lính khác, thậm chí là yên lặng hơn cả họ, với khuôn mặt cũng tầm thường như hàng ngàn người khác khiến không ai chú ý.
Mỗi đêm Arya đều đọc tên bọn họ. “Hiệp sĩ Gregor,” bé nằm sấp, thì thầm “Dusen, Polliver, Chiswyck, Raff the Sweetling, Ticlker và Hound. Hiệp sĩ Amory, hiệp sĩ Ilyn, hiệp sĩ Meryn, Vua Joffrey, Thái hậu Cersei.” Hồi còn ở Winterfell, Arya đã cầu nguyện với mẹ trong thánh đường và với cha trong Khu rừng của các chư thần, nhưng giờ thì không có chư thần nào trên đường đến Harrenhal và danh tự của bọn họ chính là những lời cầu nguyện duy nhất bé quan tâm.

Ngày qua ngày bọn họ di chuyển, mỗi đêm bé đều đọc tên của họ, cho đến khi cây cối trở nên thưa thớt và xuất hiện những ngọn đồi uốn lượn, những dòng suối hiền hòa ánh mặt trời thanh bình chiếu khắp vùng quê, trên bình nguyên, nhiều trang trại bị đốt cháy chỉ để lại những bộ xương đen sì. Bọn họ di chuyển thêm một ngày nữa mới nhìn thấy những tháp của Harrenhal xuất hiện phía xa, tòa nhà cao vút soi bóng xuống mặt nước xanh mát của bờ hồ cạnh đó.
Các tù nhân tự an ủi lẫn nhau: Chờ đến Harrenhal thì mọi chuyện sẽ khá hơn, nhưng Arya không chắc về điều đó. Bé nhớ những câu chuyện của Vú Già kể về việc xây dựng lâu đài trên việc reo rắc nỗi sợ hãi. Vú Già thường kể, Harren biệt danh Đen Tối (Black) đã dùng máu người trộn với bùn xây tường thành, mỗi khi kể đến đây giọng bà thường trở nên thì thầm nhỏ đến mức bọn trẻ phải ngồi sát lại mới nghe thấy, nhưng rồi những con rồng của Aegon đã thiêu rụi Harren và những người con trai của ông đã dùng đá xây dựng lại những bức tường khổng lồ kia. Arya cắn chặt môi không ngừng bước tiến về phía lâu đài. Cũng không lâu lắm, bé tự nhủ; những tòa tháp này cũng chỉ xa vài dặm thôi.
Nhưng họ đã đi bộ cả ngày hôm đó và phải gần hết ngày hôm sau mới đến bìa rừng nơi bắt đầu đặt trại quân đội của Đại nhân Tywin, tức vòng bảo vệ phía Tây của lâu đài. Nhìn từ xa Harrenhal dễ khiến cho người ta có cảm giác sai lầm, vì nó thực sự rất lớn. Những bức tường thành khổng lồ dựng lên bên hồ, cao chót vót, dựng đứng như những vách núi, trong khi những lỗ châu mai nhô trên thành xếp đầy những cỗ máy bắn tên bằng sắt và gỗ trông nhưng những con bọ nhỏ mà chúng mang tên.
Arya ngửi thấy mùi hôi thối của các doanh trại quân đội của gia tộc Lannister trước khi nhìn thấy những lá cờ dọc bên hồ. Từ mùi vị Arya có thể kết luận Đại nhân Tywin đã ở đây một thời gian rồi. Những bình nước tiểu cạnh khu doanh trại đã tràn đầy và thu hút cả đống ruồi bọ vờn xung quanh.
Cổng chính của Harrenhal, bản thân nó thôi cũng đã lớn bằng cả tháp Great Keep của Winterfell, thập phần đáng sợ, từ vết nứt đến vết bạc màu. Nhìn từ bên ngoài chỉ thấy năm tháp cao nhất trồi lên khỏi tường thành. Tháp thấp nhất ở đây cũng cao bằng nửa tháp cao nhất ở Winterfell, nhưng nó không giống như những tháp cao ngất bình thường. Arya nghĩ chúng giống như ngón tay thô tháp cong cớn của lão già, đang tìm tòi thứ gì đó ở những đám mây. Bé nhớ Vú Già đã kể về việc những tảng đá tan chảy giống như sáp nến như thế nào chảy xuống các bậc thang và cửa sổ, chiếu những ánh sáng đỏ chói khi nó tìm ra Harren ở nơi ông ta lẩn trốn. Arya hoàn toàn tin câu chuyện này có thực, mỗi tháp ở đây đều có hình dạng dị thường, gồ ghề, thô vỡ và không cân bằng.
“Tôi không muốn vào đó,” Hot Pie rít lên khi Harrenhal mở cổng trước mặt họ. “Trong đó có quỷ.”
Chiswyck nghe thấy nhưng lần này lão chỉ mỉm cười. “Thằng bé làm bánh, lựa chọn của cậu ở đây là: Ở cùng với bọn quỷ hoặc trở thành quỷ.”
Hot Pie không còn cách nào khác là đi theo bọn họ.
Trong nhà tắm làm bằng đá và gỗ, đám tù nhân buộc phải cởi hết đồ và tiến vào bể sứ chứa đầy nước nóng kỳ cọ thân thể. Có hai bà lão mặt mày dữ tợn giám sát, miệng không ngừng trắng trợn bình luận như thể bọn họ là những con lừa mới. Khi đến lượt Arya, Goodwife Amabel (Goodwife) nhìn chân bé ngạc nhiên trong khi Goodwife Harra cũng ngạc nhiên về những vết chai trên tay vốn là kết quả luyện thanh Kim hàng giờ. “Ta đánh cuộc đứa này sẽ đánh bơ tốt đấy,” bà ta nói, “mày là con của đứa nông dân nào đó, phải không? À, đừng ngại, con bé, mày sẽ có cơ hội đạt được vị trí cao hơn nếu làm việc chăm chỉ. Nếu mày không làm việc chăm chỉ thì sẽ ăn đòn. Mày kêu là gì?”
Arya không dám nói tên thật, nhưng tên Arry cũng không ổn, vì đó là tên dành cho con trai và bọn chúng cũng nhìn ra bé không phải thằng bé. “Weasel” nhất thời cái tên này xuất hiện trong óc. “Lommy gọi tôi là Weasel.”

“Ta có thể hiểu tại sao.”
(Chú thích: Weasel nghĩ là chồn).
 Goodwife Amabel khịt mũi. “Tóc rối kinh người và là tổ của bọn bọ chét. Chúng ta sẽ phải cắt nó, sau đó mày sẽ làm việc trong bếp.”
“Tôi muốn được chăm sóc bọn ngựa,” Arya thích ngựa và nếu được coi sóc chuồng ngựa, bé sẽ có cơ hội ăn cắp một con bỏ trốn.
Goodwife Harra tát bé một cái thật mạnh đến nỗi môi bật máu. “Ít miệng thôi nếu không thì đời mày bất hạnh đấy. Không ai hỏi ý kiến của mày.”
Miệng đầy vị sắc mặn của máu, Arya cụp mắt và không nói gì. Nếu mình vẫn còn thanh Kim thì bà ta sẽ không dám đánh mình. Bé cay đắng nghĩ thầm.
“Đại nhân Tywin và các hiệp sĩ có đám người hầu riêng chăm sóc ngựa, họ không cần những người như mày.” Goodwife Amabel nói. “Nhà bếp ấm áp và sạch sẽ, mày có nhiều đồ ăn và lửa ấm để ngủ. Mày có thể sống tốt ở đó, nhưng tao không ày là đứa con gái thông minh. Harra, ta quyết định chọn đứa con gái này cho Weese.”
“Tùy bà, Amabel.” Bọn họ đưa cho bé chiếc áo màu xám tro và đôi giày không vừa chân, sau đó dẫn bé đi.
Weese là tổng quản của Wailing Tower, một người đàn ông mập mạp béo tốt, đầy nhọt trên mũi và cả rổ trứng cá trên mặt. Arya là một trong số sáu người được cử đến làm cho lão. Lão dò xét nhìn họ đầy sắc sảo. “Gia tộc Lannister là những người hào phóng với người hầu trung thành, tất cả các người ở đây không ai xứng đáng để làm việc đó, nhưng bây giờ là chiến tranh nên đành phải sử dụng. Làm việc chăm chỉ và giữ đúng bổn phận, có thể một ngày nào đó các người sẽ đạt được vị trí như ta. Nhưng nếu các người dám láo lếu thì hãy chờ xem ta sẽ xử lý thế nào.” Lão thong dong qua đi lại trước mặt bọn họ, nói với họ về việc không bao giờ được nhìn thẳng trực tiếp vào các quý tộc, không nói chuyện riêng với họ, không chặn đường của họ. “Mũi ta chưa bao giờ biết nói dối,” lão tự hào. “Ta có thể ngửi thấy mùi khinh thường, ta có thể ngửi thấy ngạo khí, ta có thể ngửi thấy sự không vâng lời. Nếu ta bắt gặp bất kỳ ai trong số các người giở trò, thì các người sẽ phải trả giá. Khi ta ngửi thấy các ngươi, tất cả những gì ta muốn là ngửi thấy mùi sợ hãi.”

Bình Luận (0)
Comment