Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 132

Hai người đi lên mặt đất nơi đoàn xe đang chờ, mọi người thấy hai người bình an trở về đều thở phào nhẹ nhõm.

“Thẩm thiếu, chúng ta mới vừa nhìn thấy lôi điện.”

“Phải, Thẩm thiếu, lôi điện đánh xuống khi nãy thực khủng khiếp.”

“Thẩm thiếu, lôi điện vừa nãy là ngài đánh xuống phải không?”

“Thẩm thiếu, lôi hệ dị năng của ngài thực mạnh. Tôi cũng là lôi hệ dị năng, vì sao lôi điện của tôi so với ngài lại kém xa tới như vậy.”

“Thẩm thiếu…”

Mọi người mỗi người một câu, liên tục nói.

Thẩm Tu Lâm cười “Mọi người chỉ cần cố gắng là được, một ngày nào đó cũng sẽ đạt tới trình độ hiện tại của ta.”

Đông Phương Hiển lại cảm thấy, những người này dù có tiếp tục nỗ lực, nếu không gặp được kỳ ngộ, là không thể tới được trình độ như Thẩm Tu Lâm bây giờ.

Ở vị diện hạ cấp như nơi này, linh khí thiếu thốn, muốn tăng lên tới trình độ như vậy, nói thì dễ.

Nhưng những lời này Đông Phương Hiển cũng sẽ không nói ra, Thẩm Tu Lâm rõ ràng là đang cổ vũ những người này, nếu như y nói ra những câu này, cũng là quá ngốc rồi.

Mọi người nghe Thẩm Tu Lâm cổ vũ, ai nấy đều nóng lòng muốn thử.

Trong mạt thế, làm gì có ai không hy vọng có thể tăng lên thực lực?

Nhưng, hiện giờ, trước mắt còn có một vấn đề thực tế nhất…

“Thẩm thiếu, chúng ta phải qua bằng cách nào?”

Thẩm Tu Lâm nói “Rất đơn giản, thu hết xe lại, sau đó ta và Đông Phương Hiển mang theo mọi người đi qua.”

Đám người nghe vậy đều trợn tròn mắt.

Lại có một người nói “Ừm, khoảng cách cũng không xa, xe không qua được nhưng chúng ta có thể đi qua.”

“Đúng vậy.”

Mọi người ngẫm lại, đều cảm thấy đúng.

Thẩm Tu Lâm cười “Cái hố này cứ để nguyên như vậy cũng tốt, có thể giảm bớt số người đi theo chúng ta.”

Mọi người nói “Đúng vậy, nhưng chúng ta muốn đi cũng gặp phiền phức.”

Thẩm Tu Lâm không có vấn đề nói “Cũng không phải chỉ có duy nhất một con đường, không sao.”

“Thế nhưng, Thẩm thiếu, chúng ta có nhiều xe lắm, có thể thu vào hết không? Hay nên thu trước một phần, Thẩm thiếu đi qua bên kia đặt xuống, lại quay về thu phần còn lại?”

“Phải, Thẩm thiếu, cũng không thể miễn cưỡng.”

Thẩm Tu Lâm nhíu mày, rồi cười cười, sau đó thu tất cả xe vào trong không gian.

Mọi người thấy vậy, trợn mắt há miệng, tất cả xe, đều bị thu vào không gian rồi.

Nhiều xe như vậy! Không gian của Thẩm thiếu lớn tới mức nào!

Bọn họ tin rằng trong không gian của Thẩm thiếu khẳng định vẫn có chứa những thứ đồ khác, đã như vậy, còn có thể thu toàn bộ xe vào.

Cho nên, mọi người mới ngạc nhiên tới mức trợn mắt há miệng.

Sau khi thăng cấp, bên trong không gian đã có thể gieo trồng một ít hoa quả, tuy rằng không thể trồng trọt lương thực, thế nhưng thời gian sinh trưởng của hoa quả cũng được coi là rất nhanh.

Hơn nữa, hắn có thể cảm giác được nhàn nhạt linh khí từ những hoa quả đó.

Mặt khác, không gian mở rộng ra rất nhiều, thu những chiếc xe này vào hoàn toàn không có vấn đề.

Sau khi Thẩm Tu Lâm thu xe vào, túm lấy vài người, ném thẳng họ sang hướng đối diện.

Những người kia thành công rơi xuống phía bên đó.

Đông Phương Hiển cũng dùng tinh thần lực nâng lên vài người, ném qua.

Những người này tất cả đều kêu một tiếng, té ngã, sau đó rất nhanh đứng dậy, phát hiện bọn họ hiện giờ đã ở phía đối diện.

Có mấy người cảm thấy có chút ngứa răng, nói “Thẩm thiếu, tự tôi có thể đi qua.”

Càng ngày càng có nhiều người nói “Tôi cũng có thể tự qua, Thẩm thiếu, ngài nghỉ ngơi một chút đi.”

Đến cuối cùng, ở bên này chỉ còn lại có vài người.

Thẩm Tu Lâm ném tất cả những người còn dư lại này tới phía bên kia.

Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, nói “Đi thôi.”

“Được.” Thẩm Tu Lâm cười, hai người dùng phương thức vô cùng phiêu dật đi tới phía đối diện.

Những người còn lại nhìn thấy dáng vẻ phiên dật nhàn nhã của Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển, đều không nhịn được có chút ghen tỵ.

Chân Thẩm Tu Lâm tiếp đất, sau đó lấy tất cả xe của mọi người ra, thản nhiên nói “Được rồi, tiếp tục lên đường thôi.”

Mọi người lên xe, đoàn xe tiếp tục lên đường…

Đông Phương Hiển ngồi lên xe, nói “Tôi hấp thu viên năng lượng thể này.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy, có chút lo lắng “Ở ngay đây?”

“Ừm, tôi sẽ làm một trận pháp nhỏ quanh thân.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được rồi, thời gian cũng không nhiều lắm…”

Hơn nữa, xe của bọn họ khá rộng rãi, tu luyện thăng cấp ở đây cũng không có chuyện gì.

Đông Phương Hiển lấy năng lượng thể từ trong không gian ra.

Khi nãy, lúc ở phía dưới, Thuỷ Bạch Sắc thấy hai người họ không cần nó hỗ trợ nên quay trở về ý thức hải của Thẩm Tu Lâm. Hiện giờ, nó nhận thấy có mùi vị mà nó chán ghét, lại chui ra.

“Ghét ghê, ghét ghê ấy.”

“Sao lại ghét?”

Thẩm Dật Hiên ngóng trông về phía Đông Phương Hiển “Vật kia trông giống như ăn rất ngon.”

Thẩm Tu Lâm vừa lái xe, vừa nhìn đứa nhỏ phía sau từ gương chiếu hậu.

Thẩm Tu Lâm híp mắt, nghĩ tới Đông Phương Hiển nói rằng năng lượng thể này có thuộc tính thôn phệ, đứa nhỏ cũng có thuộc tính thôn phệ, có lẽ là vì thế, cho nên mới có thể cảm thấy năng lượng thể kia rất hấp dẫn.

Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Thẩm Hình, đối phương lại không có cảm giác gì.

Thẩm Tu Lâm cười “Hiên Hiên, thiên hạ này có rất nhiều thứ tốt, thế nhưng, Hiên Hiên, con còn nhỏ, cũng không thể ăn nhiều như vậy, có thể sẽ gây ra bất lợi với sự trưởng thành của con, hiểu chưa?”

“Như vậy sao?” Đứa nhỏ tròn mắt nhìn về phía Thẩm Hình.

Thẩm Hình cẩn thận suy nghĩ, sau đó cũng gật đầu “Ừm, tốt quá hoá dở.”

Đứa nhỏ không hiểu ý nghĩa câu nói đó lắm, thế nhưng cũng biết ba ba của bé đồng ý với lời của chú Thẩm, hơi thất vọng “Ồ” một tiếng.

Thẩm Tu Lâm lại cười “Hiên Hiên ngoan, đồ ăn ngon sau này có rất nhiều, nhưng hiện giờ chúng ta phải học được kiềm chế, hiểu không?”

“Vâng, con hiểu.” Đứa nhỏ gật đầu, nhìn qua có vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời, thế nhưng trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia lại lấp loé mong đợi.

Ngũ quan của đứa nhỏ mặc dù có chút quái dị, thế nhưng khi ngươi ở bên đứa nhỏ này nhiều hơn, ngươi sẽ phát hiện ra rằng, dần dần mình sẽ quen thôi, có khi lại còn cảm thấy… đứa nhỏ cũng không kỳ quái gì.

Thậm chí, rất dễ nhìn.

Đông Phương Hiển yên lặng hấp thu tinh hạch, tuy rằng quanh thân có vòng năng lượng phòng hộ, có trận pháp duy trì, thế nhưng, khí tức xuyên qua trận pháp kia truyền tới vẫn khiến người khác hoảng sợ.

Theo năng lượng thể bị hấp thu, loại cảm giác khiến người khác nghẹn thở kia trên người Đông Phương Hiển lại càng đậm hơn.

Đồng thời, ngoại trừ tăng lên thực lực, lần này, sau khi hấp thu xong năng lượng thể, trên người y có thêm một thứ đặc biệt.

Đó là tử khí.

Khi loại tử khí này mơ hồ xuất hiện bên trong tinh thần lực của Đông Phương Hiển, mọi người sẽ phát hiện, năng lực y biểu hiện ra sẽ mạnh hơn vài phần so với trước đây…

Nửa ngày sau, đoàn xe của Thẩm Tu Lâm cuối cùng cũng tới một căn cứ trong Lâm thành.

Cùng lúc đó, khi Thẩm Tu Lâm dừng lại, Đông Phương Hiển cũng thuận lợi hấp thu xong năng lượng thể, luyện hoá hoàn tất, mở mắt ra.

Thẩm Tu Lâm để những người còn lại xuống xe trước.

Sau đó, hắn nhìn về phía Đông Phương Hiển, nắm lấy tay của đối phương, dùng tinh thần lực của mình kiểm tra, không phát hiện ra vấn đề gì, chỉ cảm thấy đẳng cấp của đối phương dường như có tăng lên. Thẩm Tu Lâm lúc này mới xem như thở phào nhẹ nhõm.

Đông Phương Hiển cười “Yên tâm rồi?”

Thẩm Tu Lâm ôm lấy cổ đối phương, hôn lên gáy Đông Phương Hiển một cái “Phải, người anh không yên tâm nhất chính là em.”

Đông Phương Hiển nhíu mày “Không yên tâm nhất là tôi?”

“Ừm.” Thẩm Tu Lâm mỉm cười, hôn lên môi đối phương “Bởi vì người anh để ý nhất chính là em, vậy nên, không yên tâm nhất cũng chính là em.”

Trái tim Đông Phương Hiển run lên, Thẩm Tu Lâm nhìn đối phương, nhẹ nhàng nói “Đông Phương, không có chuyện gì là tốt rồi.”

Đông Phương Hiển nhấp môi, mặt có chút hồng “Ừm, tôi hiện tại rất tốt.”

“Khi nãy, Đông Phương không thu hồi khí thế, khiến cho người khác cảm thấy rất khó thở. Đông Phương mạnh lên nhiều rồi, anh cũng phải cố gắng.”

Đông Phương Hiển bình tĩnh nhìn Thẩm Tu Lâm “Anh đã rất mạnh rồi.”

“À…” Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Nếu Đông Phương dùng năng lượng thể, vậy tinh hạch của hoa ăn thịt người kia, cho anh hấp thu đi.”

Đông Phương Hiển im lặng.

“Sao vậy?”

“Đẳng cấp của hoa ăn thịt người kia có chút quái dị, tinh hạch cũng có vấn đề, hơn nữa nó còn sinh trưởng ở nơi tràn ngập tử khí, nếu anh muốn luyện hoá tinh hạch kia, có lẽ sẽ có chút khó khăn.”

Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Không sao, để anh hỏi Thuỷ Bạch Sắc rồi lại nói.”

Thẩm Tu Lâm hỏi Thuỷ Bạch Sắc, Thuỷ Bạch Sắc ngay lập tức kêu lên trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm “Chủ nhân, không được, sao ngươi lại luyện hoá thứ đồ vật đen tối kia. Không được. Chẳng tốt lành gì.”

Thẩm Tu Lâm thản nhiên nói “Ta không phải hỏi ngươi có thích hay không, có tốt hay không, ta chỉ hỏi ngươi, có thể hay không. Nói!”

Giọng của Thẩm Tu Lâm dù rất nhẹ, thế nhưng cũng vô cùng nghiêm khắc.

Lập tức, Thuỷ Bạch Sắc bị doạ tới mức co rúm lại “Chủ nhân, ngươi ác quá đi…”

“Nói.” Thẩm Tu Lâm lạnh lùng lập lại một lần.

Thuỷ Bạch Sắc rốt cuộc có chút miễn cưỡng nói “Được, đương nhiên là được, nhưng cũng rất nguy hiểm. Chủ nhân, ngươi chắc chắn ngươi muốn làm thế sao? Nếu như không luyện hoá thành công, lúc đó ngươi cũng sẽ rất bi thảm.”

“Vì sao lại luyện hoá không thành công?” Thẩm Tu Lâm nói.

Thuỷ Bạch Sắc nói “Bởi vì tinh hạch này bị ô nhiễm rồi. Chúng ta chưa từng luyện hoá qua loại này, nếu như có vấn đề gì, ta không biết trước được, cũng không biết có thể giải quyết hay không.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy, im lặng.

Thuỷ Bạch Sắc lần thứ hai khuyên nhủ “Chủ nhân, không nên mạo hiểm.”

Thẩm Tu Lâm không để ý tới Thuỷ Bạch Sắc, nhìn về phía Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển nói “Thuỷ Bạch Sắc nói thế nào?”

Thẩm Tu Lâm cũng không muốn gạt Đông Phương Hiển, nói thẳng ra “Có nguy hiểm, thế nhưng không hẳn là không có kỳ ngộ. Loại tinh hạch này bị ô nhiễm, thế nhưng em có thể hấp thu, sao anh lại không thể hấp thu? Cho nên anh nghĩ, nếu như anh có thể luyện hoá thành công, nói không chừng thực lực cũng sẽ nâng cao một phần.”

“Anh cũng nói, không chắc chắn.” Đông Phương Hiển nói.

Thẩm Tu Lâm cười “Đông Phương, có khó khăn mới gặp được kỳ ngộ.”

Đông Phương Hiển nhíu mày.

Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng ôm đối phương vào lòng, dựa vào trên vai của mình, nói “Đông Phương, dù có thế nào, anh cũng muốn thử một lần.”

Thẩm Tu Lâm nói khiến cho Đông Phương Hiển im lặng.

Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nói “Anh muốn vai kề vai đứng bên em, chứ không phải luôn được em bảo vệ.”

Đông Phương Hiển im lặng một lúc lâu, rốt cuộc chậm rãi gật đầu “Được, tôi biết rồi. Anh cứ làm như vậy đi.”

Thẩm Tu Lâm cười “Ừm, không vội, chúng ta xuống xe trước. Đến căn cứ này, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm.”

Đông Phương Hiển gật đầu, không nói gì.

“Mấy việc vặt này anh làm là được, Đông Phương, em mang Thuỷ Bạch Sắc cùng Thập Quang đi một vòng ở đây, kiểm tra xem trong thành phố này có Ngũ Sắc Thập Quang hay không.” Thẩm Tu Lâm nói.

Đông Phương Hiển nhìn hắn, gật đầu “Được.”

Sau đó, hai người phân công việc của từng người…

Thẩm Tu Lâm cùng mấy người Lưu Tương Vân, Khâu Dương Dương, Thẩm Hình, Thẩm Dật Hiên vào trong căn cứ.

Những người còn lại thì chờ ở bên ngoài, không đi vào.

Nhiều người như vậy, hơn nữa toàn bộ đều là dị năng giả, đã khiến cho nơi này chú ý.

Hiện tại mặc dù tin tức không lưu thông, thế nhưng cũng vẫn có rất nhiều người di chuyển từ nơi này tới nơi khác.

Trong quá trình đi lại này, đương nhiên là sẽ mang theo tin tức mà bọn họ biết.

Như vậy, thành phố này chắc chắn biết được một mình Thẩm gia quản lý thành phố N.

Nhìn thấy nhiều dị năng giả như vậy tới đây, dị năng giả canh giữ phía bên ngoài vội vàng báo cáo.

Sau đó, mấy người lãnh đạo căn cứ đều chạy tới đây.

Hình thức của căn cứ này có chút phức tạp, người quản lý cũng chia thành ba phe thế lực.

Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày.

Người lãnh đạo càng nhiều, càng cho thấy mọi chuyện sẽ phải kéo dài. Thật phiền.

Thế nhưng, nếu đã đến đây, chuyện nên làm Thẩm Tu Lâm vẫn làm.



“Thẩm thiếu đại giá quang lâm, không đón tiếp từ xa.” Một người trong ba phe thế lực kia cười nói.

Thẩm Tu Lâm cũng cười nhạt “Xin chào, ta là Thẩm Tu Lâm.”

Thẩm Tu Lâm tự giới thiệu, những người còn lại bên phía đối phương cũng vội vàng tự giới thiệu.

Thẩm Tu Lâm ghi nhớ tên của ba người lãnh đạo.

Vương Trung Quyền, Lưu Văn Tân, Chu Phương Tuyền.

Tuổi tác của ba người này không khác nhau là mấy, đều tầm trên dưới năm mươi.

“Không có chuyện thì không tìm đến. Mặc dù ta chỉ là đi ngang qua đây, thế nhưng cũng có việc. Các vị, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện?” Thẩm Tu Lâm không muốn lãng phí thời gian, nói thẳng.

Ba người Vương Trung Quyền mờ mịt liếc nhìn nhau một cái, họ hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Tu Lâm sẽ thẳng thắn như vậy, càng không nghĩ tới Thẩm Tu Lâm đến đây có mục đích gì.

Vì vậy, họ chỉ cười, quyết định nghe một chút lại nói, nên họ mời Thẩm Tu Lâm đi vào.

Thẩm Tu Lâm cùng bọn họ đi đến phòng tiếp khách, sau đó hắn lấy từ không gian ra sáu loại vũ khí, đưa cho mỗi người hai cái.

Không gian… Tuy rằng từ bên trong miệng một số người tới nơi này, bọn họ đã biết Thẩm Tu Lâm có không gian, nhưng bọn họ cũng cho rằng, người này khi ra ngoài nhất định sẽ ẩn giấu một chút, không nghĩ tới Thẩm Tu Lâm lại kiêu căng như vậy…

Hành động của Thẩm Tu Lâm khiến cho ngững người còn lại đều đưa mắt nhìn nhau.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm nói thẳng “Loại súng này không giống như súng lục trước kia. Đây là do dị năng giả dùng thủ pháp đặc thù luyện chế thành. Bản thiết kế cùng phương pháp đều ở chỗ của ta. Loại súng lục này cũng tuỳ theo đẳng cấp của dị năng giả luyện chế ra nó. Do dị năng giả cấp hai làm ra có thể giết tang thi cấp ba, dị năng giả cấp ba làm ra có thể giết tang thi cấp bốn. Mặt khác, quan trọng nhất là, loại súng lục này không có hạn chế quá nhiều về việc sử dụng, đa số người bình thường đều có thể dùng.”

“Thật sao?” Ba người suýt chút nữa cùng nhau nhảy lên.

“Ừm.” Thẩm Tu Lâm nói ra việc của công xưởng, quân đội đóng quân nơi đó, và cả vị Lưu giáo sư kia nữa.

Đương nhiên, phải nói theo lối vô cùng đơn giản hoá.

Một ít vấn đề quan trọng, nhất là bí mật liên quan tới cấp bậc của tang thi, Thẩm Tu Lâm hoàn toàn giấu kín.

Đối với hiện tại, hắn cảm thấy thông tin về việc sớm đã có tang thi cấp bảy cũng không phải chuyện tốt gì, sẽ khiến cho toàn nhân loại hoảng sợ, chẳng có chút tác dụng nào cả.

Thẩm Tu Lâm nói xong tất cả, kết lại chỉ bằng một câu “Bản thiết kế có thể cho mọi người, nhưng phương pháp thì không thể miễn phí được. Mọi người thương lượng đi. Nếu có thành ý muốn những súng ống cùng bản thiết kế này, thì tự bàn nhau đưa ra một phương án xem mọi người có thể cho ta thứ gì khiến cho ta chấp nhận được. Đừng nghĩ lấy mấy thứ phù phiếm như vì toàn nhân loại để chèn ép ta. Quyết định xong thì đồ vật chính là của mọi người. Hạn cuối sẽ là chiều ngày mai, qua thời gian này chúng ta sẽ đi khỏi.”

Thẩm Tu Lâm đứng lên “Mọi người thương lượng đi. Ta còn có việc, đi trước.”

Dứt lời, Thẩm Tu Lâm đi thẳng, hoàn toàn không nể mặt người khác.

Sắc mặt ba người kia cũng thay đổi.

“Thẩm thiếu này, nói thật chứ?”

“Nếu loại súng này lợi hại như vậy, người bình thường cũng có thể dùng, phòng thủ của căn cứ chúng ta có thể nâng cao một phần.”

“Thẩm Tu Lâm không lừa chúng ta chứ? Thật sự có đồ tốt như thế?”

“Hắn nói rồi, còn mang súng cho chúng ta xem, nhất định là thực.”

“Hắn nói đừng có đem lí do vì toàn nhân loại ra chèn ép hắn, tức là sao?”

“Còn gì nữa, chính là sợ chúng ta không đưa cái gì đã đòi bản thiết kế chứ sao.”

Nói xong câu này, ba người nhìn nhau, sau đó đều cười khổ.

“Thứ này tốt như vậy, thật khiến người khác động lòng.”

“Người ta nếu đã đến… cũng cần cho chút thành ý, dù sao đây chính là bảo đảm cho mạng sống của chúng ta.”

“Ừm, điều kiện đầu tiên là cần thử tác dụng của chỗ súng này.”

“Chúng ta nhanh đi tìm người làm thí nghiệm xem sao, hy vọng là thực sự lợi hại như vậy…”

Sau đó, ba người cầm súng, vội vàng ra ngoài…

Tiếng bước chân kia, vội giống như có quỷ gì đó đuổi theo đằng sau bọn họ vậy…

Cũng đúng thôi, tin tức Thẩm Tu Lâm mang tới thực sự là kinh thiên động địa… Bọn họ có thể không kích động hay sao?
Bình Luận (0)
Comment