Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 17

Dùng sự thực “thuyết phục” lão nhân, Thẩm Tu Lâm nói cho đối phương biết đến những việc được “tiên đoán” trước của mạt thế.

Ví dụ như, hắn là từ “trong mộng” nhìn thấy mạt thế đến, Lãnh Truyện Phong người yêu mà chính hắn coi như thê tử phản bội, Lãnh gia cùng hai nhà khác liên hợp. Thời điểm hợp tác làm nhiệm vụ, chính mình không có phòng bị, bị ám hại, đồng thời Lãnh gia dùng cái chết của mình để đả kích Thẩm gia. Mọi chuyện đều toàn bộ một lần nói ra hết.

Chỉ là, đây không còn là những việc chính mình trải qua đời trước, mà biến thành mình “tiên đoán” ra. Mặt khác, hắn còn nói chi tiết thêm những sự kiện trong mạt thế, đặc biệt là sự đáng sợ của tang thi cùng với thiếu hụt vật tư.

Sau khi nói xong, Thẩm Tu Lâm cũng không ở lại thêm, lưu cho ông nội của chính mình một chút không gian, hắn biết khi đứng trước “sự thật”, đối phương sẽ tiếp nhận. Dù vậy nhìn ông nội giống như già đi mấy tuổi, Thẩm Tu Lâm trong lòng vẫn rất khó chịu. Nhưng lại không có cách nào khác.

Mạt thế đến, đây là sự tình bất kỳ người nào đều phải đối mặt. Sớm biết đến, đã là một loại may mắn.

Tối hôm đó, Thẩm Tu Lâm ở nhà.

Đêm khuya, hắn xuống lầu, thu bức bình phong vào không gian, sau đó lái xe rời đi…

Trở lại biệt thự phía đông ngoại thành, Thẩm Tu Lâm mới lấy bức bình phong từ trong không gian ra ngoài.

Khi đặt xong bức bình phong vào trong phòng, Thẩm Tu Lâm tới gần, sau đó lần thứ hai cảm thấy sự tồn tại của thứ gì đó có thể đụng vào tinh thần lực của bản thân.

Khẽ nhếch miệng, Thẩm Tu Lâm trong mắt loé ra kiên định, sau đó hắn đưa tay chậm rãi chạm vào bức bình phong kia.

Thời điểm tinh thần lực cùng bức bình phong tiếp xúc với nhau, trong đầu Thẩm Tu Lâm cảm giác được đau nhói càng ngày càng rõ ràng, thế nhưng ngoại trừ đau ra lại có gì đó khác lạ.

Hai mắt Thẩm Tu Lâm dần dần có chút sung huyết, đến cuối cùng, hắn quyết tâm, bằng vào bản năng điều động, phát ra toàn bộ tinh thần lực mà hắn có thể khống chế.

Nhất thời chỉ thấy trong không khí tựa hồ cũng ngưng tụ ra một tầng bạch quang (ánh sáng trắng).

Bạch quang này, vừa như là màu trắng sữa, vừa như là trong suốt.

Thẩm Tu Lâm cũng không chú ý tới, hắn chỉ biết dựa theo chính mình tinh thần lực toàn bộ kết xuất, chất liệu trên bức bình phong này tựa hồ cùng tinh thần lực của mình sinh ra phản ứng, sau đó sinh ra một loại thế giằng co.

Thẩm Tu Lâm muốn biến loại vật chất khó hiểu trên bức bình phong thành của mình. Mà loại vật chất kia vừa tiếp xúc với tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm thì tựa hồ muốn… thôn phệ.

Muốn thôn phệ tinh thần lực của hắn? Thẩm Tu Lâm trong mắt loé ra ánh sáng lạnh, nằm mơ. Thẩm Tu Lâm quyết tâm, gầm nhẹ một tiếng, tinh thần lực phát ra cực hạn, sau đó cắn nát đầu lưỡi, ở trong đầu lẩn quẩn một chữ: Thu.

Thu! Thu! Thu!

Hai mắt Thẩm Tu Lâm đều biến thành màu đỏ như máu, sau khi hắn bất chấp tất cả, rốt cuộc vật chất khó hiểu trong bình phong kia có chút buông lỏng. Sau đó, giống như là nghịch lưu chảy ngược vào trong thân thể Thẩm Tu Lâm.

Theo loại vật chất kia tiến vào cơ thể, tinh thần lực khô cạn chiếm được bổ sung, con mắt đỏ ngầu của Thẩm Tu Lâm cũng từng chút khôi phục bình thường. Đồng thời, trong thân thể không có cảm giác mệt mỏi, mà giống như hấp thu linh khí, đặc biệt thoải mái.

Thẩm Tu Lâm ngồi xuống, một tay vẫn chạm vào trên bức bình phong như cũ, đồng thời, trong đầu của hắn đã tự chủ vận chuyển công pháp tinh thần lực.

Thời gian từng giờ trôi qua, cũng không biết trôi qua bao lâu, khi bức bình phong toàn bộ vỡ nát, thậm chí biến thành bột phấn không màu, hắn rốt cục mở mắt ra.

Nếu như lúc này có người ở đây, hơn nữa là người có quen biết Thẩm Tu Lâm sẽ phát hiện màu sắc tròng mắt của hắn so với trước kia dường như đen hơn một ít, đen có chút trong suốt. Giống như là… màu sắc Thẩm Tu Lâm từng nhìn thấy trong ánh mắt của nam tử thần bí kia.

Hai mắt nam tử thần bí kia cũng là đen bóng, cực kỳ thâm thúy, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối. Nếu nhìn kỹ chỉ thấy như bị hút vào trong một vòng xoáy.

Đương nhiên, Thẩm Tu Lâm hiện tại còn rất xa mới tới được loại trình độ đó.
Bình Luận (0)
Comment