Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 214

Đội ngũ của Thẩm Tu Lâm lên đường.

Tới khi xuất phát thì Đông Phương Hiển mới xuất hiện.

Mấy người Lâm Tôn, Ngô Tranh cũng phát hiện vấn đề, nhưng bọn họ đều cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Tình cảm của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không phải vẫn luôn rất tốt sao? Đây là gây gổ thế nào vậy!

Lúc lái xe, trên xe của Thẩm Tu Lâm chỉ có vài người: Đông Phương Hiển, Thẩm Tu Lâm, người lái xe, cùng với Tiểu Tùng.

Tiểu Tùng sở dĩ ở nơi này là bởi vì Thuỷ Bạch Sắc.

Nhưng Thuỷ Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc không ra khỏi ý thức hải của Thẩm Tu Lâm, cho nên lúc này Tiểu Tùng mới chạy theo bọn họ.

Tiểu Tùng ngồi phía sau ngủ gật.

Thẩm Tu Lâm ngồi ở ghế phó lái.

Chính bởi vì Thẩm Tu Lâm ngồi ở bên cạnh tài xe, cho nên Đông Phương Hiển chỉ có thể ngồi ở phía sau.

Tiểu Tùng nửa tỉnh nửa mơ, nó hết nhìn Thẩm Tu Lâm lại nhìn Đông Phương Hiển, rồi cảm thấy… kỳ quái vô cùng.

Sao hai cái người này không dính lấy nhau thế nhỉ? Không thể nào?

Chỉ là, đoạn đường này, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển thực sự không có dính lấy nhau.

Tới đêm, đội xe của Thẩm Tu Lâm vẫn tiếp tục lên đường.

Bỗng nhiên, Thuỷ Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc vô cùng kích động chạy ra khỏi ý thức hải của Thẩm Tu Lâm.

“Chủ nhân, chủ nhân, là Thiên Huyền Sắc, Thiên Huyền Sắc!”

Thẩm Tu Lâm ngạc nhiên, trong khi mặt của Đông Phương Hiển lại không có chút cảm xúc nào.

“Thiên Huyền Sắc?”

“Phải, chủ nhân, là anh em của chúng tôi đấy. Thiên Huyền Sắc, chúng tôi cảm giác được sự tồn tại của Thiên Huyền Sắc.” Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bach Sắc nóng vội gào thét.

Thẩm Tu Lâm hạ lệnh cho đoàn xe ngừng lại.

Rất nhanh, tất cả đội ngũ dừng lại.

Lâm Tôn và Ngô Tranh chạy tới “Sao lại ngừng ở đây?”

Thẩm Tu Lâm nói “Thuỷ Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc cảm thấy Thiên Huyền Sắc ở gần đây.”

“Hả? Ngũ Sắc!” Lâm Tôn và Ngô Tranh kinh ngạc, chỉ là…

“Sao lại thế? Không đúng. Lần trước chúng ta cũng đi qua nơi này nhiều lần rồi đúng không? Tại sao lại không phát hiện ra?” Ngô Tranh tương đối tỉ mỉ, lập tức phát hiện ra vấn đề.

Thẩm Tu Lâm cũng híp mắt một cái “Không sai, trước đây chúng ta đi qua cũng không phát hiện ra điều gì bất thường cả.”

Thiên Thanh Sắc nói “Chủ nhân, chúng ta ra ngoài tìm đi. Là Thiên Huyền Sắc, nhất định là Thiên Huyền Sắc.”

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Không cần biết vì sao trước đây chúng ta lại không phát hiện ra, hiện tại nếu Thiên Huyền Sắc xuất hiện thì không có lý do gì lại buông tha cả.”

Vì vậy, mọi người đi theo Thuỷ Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc để tìm Thiên Huyền Sắc.

Khí tức của Thiên Huyền Sắc vẫn luôn như ẩn như hiện.

Mấy người Thẩm Tu Lâm đi theo Nhị Sắc.

Rốt cuộc, Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc đồng thời chỉ vào một toà nhà màu trắng “Ở trong đây.”

Toà nhà màu trắng này vốn là một thư viện.

Mấy người Thẩm Tu Lâm đều nheo mắt lại, nhất là Thẩm Tu Lâm.

“Đây là thư viện?”

“Đúng vậy, tôi thấy bảng tên ghi là thư viện.”

Lâm Tôn nói “Đúng là trước đây chúng ta chưa từng tới nơi này xem qua.”

Ngô Tranh nói “Không cần biết thế nào, cứ vào trong xem rồi nói. Nếu quả thật là Thiên Huyền Sắc, chúng ta nhất định phải bắt được.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu.

Mấy người đi vào bên trong.

“Baba, cha.” Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình từ phía sau đuổi tới.

Thẩm Tu Lâm quay đầu, khẽ cau mày “Không phải bảo hai người ở lại trông coi đội xe hay sao? Tới đây làm gì?”

Thẩm Dật Hiên nói “Có Long Thành Uyên và Huyết Sát ở đó, sẽ không sao đâu.”

Thẩn Tu Lâm nhíu mày “Không được! Hai người quay lại trông coi đoàn xe đi. Lần này dị năng giả cấp thấp đi theo rất nhiều, nếu như có đoàn tang thi tới, bọn họ không thể đối phó được.”

Thẩm Dật Hiên bĩu môi “Nhưng baba và cha cũng có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.”

Thẩm Tu Lâm vỗ vai đối phương “Không có chuyện gì. Nghe lời ba. Nếu baba gặp nguy hiểm, con chạy tới cũng được.”

Thẩm Dật Hiên chẹp chẹp miệng, đồng ý “Được rồi.”

Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình quay trở lại.

Mấy người Thẩm Tu Lâm đi vào thư viện.

Thư viện này bên ngoài sơn màu trắng, có sâu tầng lầu.

Khi đi vào, mọi người lập thức ngửi thấy mùi mốc, mùi máu tanh và mùi hôi thối của xác chết.

Xem ra, khi mạt thế tới, nơi này nhất định có người.

Chỉ là, sao mùi mốc lại nặng tới như vậy?

Thẩm Tu Lâm đi đầu tiên, Đông Phương Hiển đi sau vài bước.

Tiếp theo là Lâm Tôn và Ngô Tranh.

Nghiêm Hạ Khê cũng tới, ngoài ra còn có Tang Thì.

Thẩm Tu Lâm nói “Thiên Thanh Sắc, nhóc thấy Thiên Huyền Sắc ở tầng mấy?”

Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc thử cảm nhận, nhưng đều lắc đầu.

“Không biết. Chỉ biết là anh ấy ở bên trong này, còn tầng mấy thì chúng tôi không biết.”

Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Cả hai đều tới đây, thế mà tầng mấy cũng không biết?”

Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc cũng cảm thấy có chút kỳ quái “Phải, sao lại vậy chứ…”

Ngay tại lúc này, một bóng người bỗng nhiên lao ra, trực tiếp tấn công Thẩm Tu Lâm.

Tốc độ của đối phương vô cùng nhanh, thế nhưng có thể nhìn ra được, đó là một bóng người.

Bản thân Thẩm Tu Lâm cũng giật mình, rồi lập tức giao đấu với cái bóng.

Mấy người Ngô Tranh tạm thời không nhúng tay vào, đứng bên cạnh quan sát.

Lâm Tôn nheo mắt “Tóc của người này là do nhuộm sao?”

Tóc của người thanh niên này dài tới eo, vừa giống màu bạc lại vừa có ánh xanh đen. Dáng vẻ của đối phương khá cao to, khuôn mặt cũng tuấn mỹ lãnh khốc.

Thẩm Tu Lâm giao đấu với đối phương, lúc này, Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc đồng thanh kêu lên “Thiên Huyền Sắc!”

Thẩm Tu Lâm ngạc nhiên, Thiên Huyền Sắc?

Chẳng lẽ người thanh niên này lại là Thiên Huyền Sắc? Làm sao có thể! Đây rõ ràng là một nam thanh niên trăm phần trăm!

“Hai đồ vô dụng này.” Thanh niên có lẽ là Thiên Huyền Sắc lạnh lùng trợn mắt nhìn Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc.

“Thiên Huyền Sắc…” Thuỷ Bạch Sắc rất ấm ức “Chúng em có làm gì đâu, sao anh lại nói chúng em như vậy.”

“Phải, Thiên Huyền Sắc.” Thiên Thanh Sắc cũng không vui.

Thiên Huyền Sắc tiếp tục đánh với Thẩm Tu Lâm, nhưng thỉnh thoảng cũng đánh một đòn công kích về phía Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc.

Đòn tấn công của Thiên Huyền Sắc nhìn như không nặng lắm, lại có thể khiến cho Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc ngã trái ngã phải.

“Ai nha! Thiên Huyền Sắc! Anh đừng có làm quá!”

“Phải! Chúng em nhường anh đấy!”

“Ngu xuẩn!” Đối phương quát.

Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc cũng nổi giận, cả hai đồng thời kêu lên “Chủ nhân, ngài tránh ra, để chúng tôi đánh!”

Thẩm Tu Lâm nhíu mày, rồi thực sự đứng tránh ra.

Thiên Thanh Sắc cùng Thuỷ Bạch Sắc chạy tới giao đấu.

Nếu là do về năng lực, lúc trước, Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc không thể so sánh với Thiên Huyền Sắc.

Chệch lệch này cũng giống như là Tiểu Hồng và đại ca của nó vậy.

Thế nhưng năng lực của Thuỷ Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc đã được Thẩm Tu Lâm dùng lôi điện rèn luyện, có thể nói là đã có một mức độ biến dị nhất định.

Cho nên, hiện tại, khi Nhị Sắc thực sự giao đấu với Thiên Huyền Sắc, thế mà lại có thể đấu ngang nhau.

Chỉ là, giao đấu giữa năng lượng thể với nhau có chỗ không giống với cách con người giao đấu.

Khi năng lượng thể giao đấu, chúng càng thiên hướng tinh thần lực hơn.

Thế nhưng xung kích tạo ra từ trận đấu thực sự là không nhỏ.

Năng lực của Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc đã được rèn luyện qua, nhưng đáng tiếc, chênh lệch cấp bậc vẫn là quá lớn.

Đại khái kiên trì được hai mươi phút, Nhị Sắc đồng thời bị đánh văng ra ngoài.

Cả hai rơi từ giữa không trung xuống dưới đất.

“Thiên Huyền Sắc! Anh đánh thật hả!”

“Ai nha, đau quá.” Thuỷ Bạch Sắc kêu rên.

Thiên Huyền Sắc lạnh lùng nhìn cả hai “Mất mặt!”

“Hả?” Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bach Sắc đều hít một hơi lạnh “Thiên Huyền Sắc, sao tính tình của anh lại trở nên tệ tới như vậy!”

“Phải, Thiên Huyền Sắc. Anh làm sao thế, với lại, sao anh lại biến thành người?”

“Thiên Huyền Sắc, có chuyện gì xảy ra với anh vậy?”

“Ngươi là chủ nhân của chúng nó.” Thiên Huyền Sắc hoàn toàn không để ý tới Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc, mà chuyển hướng sang phía Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Đúng vậy.”

Thiên Huyền Sắc lạnh lùng nói “Ngươi có tư cách gì mà làm chủ nhân của chúng?”

Thẩm Tu Lâm khẽ cười “Có lẽ vì tôi thành tâm.”

Thành tâm? Hai mắt Thiên Huyền Sắc u ám hơn, trong mắt loé lên ánh sáng lạnh khiến cho người khác kinh ngạc.

“Chỉ vì như vậy? Đúng là nực cười.”

“Nực cười?” Thẩm Tu Lâm cười “Điều này thì tôi không biết. Chỉ là, anh không phải là anh của chúng nó hay sao? Dù có tức giận, nhưng cũng không thể đánh em mình như thế đúng không? Hai nhóc này vẫn luôn luôn nhắc đi nhắc lại mấy người anh em.”

Sắc mặt Thiên Huyền Sắc hơi đổi một chút.

Thẩm Tu Lâm nhìn chăm chú đối phương, hỏi “Anh chắc cũng cảm nhận thấy sự tồn tại của hai nhóc này cho nên mới dẫn bọn họ tới đây đúng không?”

Thiên Huyền Sắc lạnh lùng nói “Ngươi nghĩ nhiều quá.”

“Tôi không cảm thấy là tôi suy nghĩ quá nhiều.” Thẩm Tu Lâm thản nhiên nói “Chúng tôi đã đi qua nơi này rất nhiều lần, nhưng cho tới nay vẫn chưa từng phát hiện ra anh. Anh chắc chắn là vừa mới đến.”

Thẩm Tu Lâm khẳng định, đúng lúc này, Thiên Huyền Sắc bỗng nhiên đi ra ngoài cửa.

Thẩm Tu Lâm nhíu mày.

Lâm Tôn và Ngô Tranh liên thủ chắn trước mặt Thiên Huyền Sắc.

Trong mắt Thiên Huyền Sắc loé qua một tia sáng “Các người muốn ngăn trở ta?”

Lâm Tôn nhún vai một cái “Hừ, anh hiểu lầm rồi. Chúng tôi chỉ muốn hỏi lại một chút việc, anh làm sao sẽ thay đổi nhiều như vậy?”

“Không phải do ta thay đổi quá nhiều, mà là do chúng nó quá ngốc.” Nói xong, Thiên Huyền Sắc trực tiếp ra tay.

Thẩm Tu Lâm nói “Để cho anh ta đi đi.”

Lâm Tôn và Ngô Tranh dừng lại ý định phản kích theo bản năng, nhường đường sang một bên.

Sau đó, Thiên Huyền Sắc biến mất.

Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc ỉu xìu.

“Chủ nhân, Thiên Huyền Sắc thay đổi nhiều quá.”

“Phải, trước đây, Thiên Huyền Sắc thương tôi nhất.” Thuỷ Bạch Sắc rưng rưng nói “Anh ấy là anh cả, rất chăm sóc tôi. Thế mà bây giờ lại nói tôi là đồ ngốc. Chẳng lẽ tôi ngốc thật rồi hay sao?”

Thẩm Tu Lâm nhíu mày, thản nhiên nói “Ngốc hay không ngốc, tự mình còn không hiểu lấy?”

Thuỷ Bạch Sắc khóc “Chủ nhân, đến ngài cũng bắt nạt tôi.”

Thiên Thanh Sắc bĩu môi “Thiên Huyền Sắc thay đổi quá nhiều. Trước kia, tuy rằng anh ấy cũng rất mạnh, nhưng không mạnh tới mức như hiện giờ. Chúng tôi vốn còn cho là đã mạnh hơn các anh em khác rồi, hoá ra, chúng tôi giao đấu với Thiên Huyền Sắc thì hai mươi phút cũng không kiên trì được.”

“Phải, hơn nữa, ta cảm giác Thiên Huyền Sắc còn không dùng hết toàn lực.”

“Ai… Vì sao lại như vậy chứ…”

Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc thở dài, rồi chui vào ý thức hải của Thẩm Tu Lâm…

Thẩm Tu Lâm nhíu mày.

Lâm Tôn chậm rãi nói “Cứ thả Thiên Huyền Sắc đi như vậy sao?”

Thẩm Tu Lâm nói “Nếu anh ta dẫn Thuỷ Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc ra, chắc chắn sẽ không bỏ mặc chúng. Hơn nữa, trí thông minh của anh ta cao hơn rất nhiều so với đám Thiên Thanh Sắc.”

“Anh nói đúng.” Ngô Tranh cũng nhíu mày “Thực sự thông minh hơn rất nhiều… Năng lực cũng mạnh.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Chúng ta bàn bạc kỹ càng xem sao…”
Bình Luận (0)
Comment