Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 105 - Chương 105 - Đến Nhà 1

Chương 105 - Đến nhà 1
Chương 105 - Đến nhà 1

Chương 105: Đến nhà 1

Cao Tú Lan nghe xong thì trong lòng như nở hoa, bà ấy không muốn ăn, chỉ thích những lời nói như vậy của con gái cưng. Bà ấy cảm thấy suy nghĩ của mình đúng là không sai, quả nhiên con gái vẫn là áo bông nhỏ tri kỷ.

Vì thế lúc Tô Thanh Hòa cho mỗi người trong nhà một ít mì trường thọ, bà ấy cũng không nói gì. Tóm lại không thể làm con gái mất vui.

Lúc ăn sáng, mọi người trong nhà ăn cháo bắp, mỗi người còn được ăn một bát mì trường thọ nhỏ.

“Nếu không có Thanh Miêu Nhi sao tụi bây được ăn nhiều như vậy. Thùng gạo nhà người ta đều thấy đáy, tụi bây còn được ăn một bát mì trắng.”

Tô Ái Quốc nhìn bát mì nhỏ cũng không muốn ăn: “Cô út, em ăn thêm đi, hôm nay là sinh nhật em. Anh chúc em lớn lên trắng trẻo mập mạp.”

“Anh à, không cần đâu, em ăn vậy là đủ rồi.” Tô Thanh Hòa ăn một miếng mì của mình. Cô thật sự không muốn mập lên nữa. Như bây giờ là rất được rồi.

Tô Ái Hoa cũng nói: “Bây giờ anh không có gì, chờ đến sang năm tình hình tốt hơn chút, anh nhất định sẽ tặng quà cho em. Chúc em có cuộc sống vô cùng vui vẻ thoải mái dễ chịu.”

Tô Ái Đảng liếc nhìn hai người họ, rồi nói với Tô Thanh Hòa: “Em nói ra điều ước của mình đi, để anh nghĩ cách thực hiện.”

Tô Thanh Hòa suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Em không thiếu gì cả, ngược lại anh còn thiếu một người vợ đấy, tìm chị dâu ba về mới là việc quan trọng.”

“Tìm làm gì chứ, lại tốn thêm một phần lương thực của chúng ta.”

Tô Ái Đảng không cho là đúng nói.

Cao Tú Lan đồng tình gật đầu: “Đúng thế, muốn tìm thì cũng phải tìm đứa nào có điều kiện tốt. Tốt nhất là con gái được nhà mẹ đẻ yêu thương, vậy thì người bên đó sẽ có thể giúp đỡ một chút, không kéo chân chúng ta.”

Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa nhất thời sợ hãi, trong đầu đột nhiên nhớ đến một người, ôi, bọn họ còn đang do dự, dự định nói bóng nói gió với mẹ chồng để cậu út đừng lấy người như Điền Tiểu Mai, không ngờ mẹ chồng lại muốn tìm kiểu người như thế…

Giữa trưa Tô Thanh Hòa nấu một nồi canh cá. Là một người từ trước đến nay chưa từng nghiêm túc nấu một món ăn ngon nào, nếu đột nhiên nấu một nồi cá kho sắc hương vị đầy đủ sẽ làm cho người ta kinh ngạc, vẫn nên bắt đầu từ canh, rồi nói là nấu theo cảm giác, nên mới ngon như vậy…

“Ký chủ, căn cứ vào những tính toán phân tích của bổn hệ thống, xác xuất thành công của khảo sát nấu ăn trong phòng bếp Quân Tẩu rất cao.” Hệ thống đột nhiên nói.

Tô Thanh Hòa vừa bỏ cá vào trong nồi, vừa bỏ thêm ít gia vị: “Nếu tôi làm trong phòng bếp Quân Tẩu thì lấy ra kiểu gì đây? Lấy ra như thế này thì tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ khảo sát, còn có thể cho mọi người ăn thịt cá. Tôi muốn cho mọi người trong nhà được ăn uống tốt hơn. Cho dù không thành công cũng không sao, tôi sẽ dùng một phần nguyên vật liệu mi trả để tiếp tục nấu ăn.”

Hệ thống không lên tiếng.

Tô Thanh Hòa đột nhiên nhớ ra điều gì đó, trời ơi, vừa nãy cô đã thuận miệng nói sau này sẽ tiếp tục nấu ăn… Từ khi nào cô lại bắt đầu cảm thấy nấu cơm là một việc nhẹ nhàng và tự nhiên như vậy chứ?

“…”

Tô Thanh Hòa đậy vung nồi vào, thấy mình đã bị thay đổi, trong lòng cảm thấy hơi phức tạp: “Hệ thống, có phải mi đã lén tẩy não tôi không?”

“Xin ký chủ hãy chú ý, bổn hệ thống sẽ không bao giờ khống chế tư tưởng của ký chủ mà không có sự đồng ý của ký chủ, đồng thời cũng không hạn chế hành vi của ký chủ. Tất cả sự thay đổi hành vi và tư tưởng của ký chủ đều tự hình thành do phép tắc của nhân loại.”

Tô Thanh Hòa thở dài, cái gì mà phép tắc của nhân loại chứ, tất cả là vì miếng ăn thôi!

Cô cảm thấy người phát minh ra hệ thống này đã nghiên cứu rất nhiều về những người lười biếng. Sau đó mới có thiên thời địa lợi nhân hòa như bây giờ. Nếu không phải tới niên đại 60, cô đâu cần lương thực như vậy. Nếu người trong nhà không đối xử tốt với cô, cô cũng đâu cam tâm tình nguyện làm việc như thế… Thôi, dù sao chờ đến sau này vật tư phong phú, cô sẽ không cần dựa vào hệ thống. Không phải là làm Quân Tẩu thôi sao, đàn ông không có ở nhà, mà cũng phải nộp tiền lương. Ha ha ha ha. Cho dù làm Quân Tẩu cô cũng muốn làm một Quân Tẩu thoải mái dễ chịu.

Bọn nhỏ nhìn cô nấu cơm với cặp mặt trông mong ở cửa phòng bếp, sau đó chúng thấy cô đột nhiên cười rộ lên.

Đại Bảo hỏi: “Cô ơi, có phải đã xong rồi không?”

Tô Thanh Hòa nghe vậy thì ho khụ khụ: “Không đâu, các cháu đi chơi đi. Đợi lát nữa cô làm xong sẽ gọi các cháu. Yên tâm đi, cô không cho các cháu ăn ít đâu. Bà của các cháu cũng sẽ không bảo cô cho các cháu ăn ít.”

Bình Luận (0)
Comment