Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 115 - Chương 115 - Phó Huyện Trưởng Cố 2

Chương 115 - Phó huyện trưởng Cố 2
Chương 115 - Phó huyện trưởng Cố 2

Chương 115: Phó huyện trưởng Cố 2

Lau đi nước mắt, Cao Tú Hồng ngậm ngùi nói: “Đừng nói cho người ngoài biết nhà mình vay được gạo, chúng ta lén ăn, đừng nói cho ai biết. Tránh gây rắc rối cho nhà dì ba, còn cả nhà chúng ta nữa.”

Triệu Thu Quả gật đầu. Hiện tại nhà ai còn không khóa cửa ăn cơm chứ. Đặc biệt là những nhà không có đàn ông chống đỡ gia đình như nhà họ. Chồng cô lại là một tên ngốc lù đà lù đù thành thật, có bị bắt nạt cũng không dám hé răng. Cũng không dám hy vọng gì nhiều.

Cao Tú Lan cũng không quan tâm chị gái mình nghĩ gì. Trong lòng vẫn luôn suy nghĩ chuyện hôn nhân cả đời của con gái rượu.

Bà ấy lại ở nhà đợi thêm mấy ngày, nhưng mà lại chẳng nhận được tin tức gì của anh trai, bà ấy sắp thấp thỏm đến chết mất thôi. Trong lòng thì xót hai quả trứng gà và bột mì trắng.

Cảm thấy anh trai mình không làm được việc gì ra hồn.

Cho nên bây giờ bà ấy đang định dẫn Tô Thanh Hòa cùng đi sang nhà ngoại một chuyến, muốn đòi lại mấy thứ đó.

Tô Thanh Hòa: “...”

“Mẹ ơi, chúng ta đợi thêm một chút đi, có thể bác cả còn phải đợi tin tức nữa.”

“Đợi cái đầu, chắc chắn là không để tâm đến.” Cao Tú Lan bực bội mắng.

Tô Thanh Hòa cảm thấy thái độ của mẹ mình đối với người khác giống như là mò kim đáy bể, chẳng biết đâu mà lần, có lúc lại vui vẻ giống như là bầu trời tháng sáu. Mãi mãi cũng không biết giây tiếp theo, bà ấy sẽ dùng vẻ mặt nào đối diện với bạn.

Ví dụ như lần trước bác cả tới đây, mẹ cô lúc đó phải gọi là nhiệt tình chào đón như gió xuân, còn mời ăn cơm. Bây giờ thấy bác cả không giúp được gì thì lật mặt luôn… nói phải đi đòi lại đồ đã tặng, chuyện như này cô không làm được, đành tiếp tục khuyên nhủ: “Mẹ à, hay là lúc khác chúng ta hỏi bác là được rồi. Đừng lấy lại đồ. Nhỡ đâu bác thấy mình đi đòi lại đồ, rồi dứt khoát không giúp đỡ thì phải làm sao ạ? Chúng ta nhịn một chút, đợi con gả lên nội thành, tất cả mọi chuyện sẽ thu xếp ổn thỏa!”

“Con nói đúng lắm, đợi con gả lên nội thành rồi, mẹ lại tính sổ với bác cả của con sau!”

“…” Tô Thanh Hòa suýt chút nữa thì hộc máu. Đúng là qua cầu rút ván…

Cao Tú Lan lại nói: “Thanh Miêu Nhi, bây giờ mẹ đi thăm dò một chút, không sang đấy hỏi, trong lòng mẹ có chút không yên tâm.”

Tô Thanh Hòa trực tiếp nuốt xuống ngụm máu dâng lên đến cổ xuống… cố gắng trả lời: “Dạ vâng.”

Hai mẹ con lại cùng nhau đi đến công xã.

Lần này Cao Tú Lan không xách theo gì cả, tuy là không vào hang cọp không bắt được cọp con nhưng mà phải tìm thấy hang cọp đã.

Bên trong công xã, mọi người đang bàn bạc chuyện lương thực cứu tế.

Lương thực cứu tế đã được vận chuyển đến huyện rồi, bây giờ phải xem tình hình của các công xã, sau đó phân phối số lượng lương thực.

Trong huyện còn có lãnh đạo bên trên cử người xuống thị sát. Bí thư Hách cùng các lãnh đạo xem xét tình hình hiện nay, sau đó đến thăm từng nhà xem cuộc sống của nhân dân hiện tại như thế nào. Tận mắt chứng kiến càng kinh ngạc.

“Không ra thể thống gì hết, thế này thì bà con làm sao mà sống nổi qua ngày?” Vẻ mặt phó huyện trưởng Cố nghiêm trọng, đập mạnh xuống bàn.

Những người khác có mặt ở đây đều im lặng không nói chuyện, bí thư Hách và các cán bộ trong công xã không dám ho he nửa lời.

Phó huyện trưởng Cố nhìn mọi người ngồi đây, trong lòng lập tức bừng lên lửa giận. Ông đã đi đến các công xã khác, tình hình đều giống như vậy. Lương thực nộp lên càng nhiều, người dân bị chết đói càng nhiều hơn. Đây là muốn làm gì?

Bên trên cổ vũ các công xã nộp lên nhiều lương thực, nhưng mà không bắt buộc họ làm như vậy. Thực sự là muốn đánh chết đám khốn kiếp này mà.

Tất nhiên, bên trên có bí thư đè xuống, còn có cả huyện trưởng bưng bít, một cái chức danh phó huyện trưởng quản lý bộ vũ trang trên danh nghĩa như ông đâu thể nhúng tay vào chuyện này.

Nếu như không phải chuyện lần này thực sự đã gây náo động lớn, lại không có người dùng được, ông ta sẽ không tham gia vào.

“Được rồi, được rồi, đều nhanh chóng làm rõ tình hình của các đội sản xuất đi, nhanh chóng phân phát lương thực! Người dân được ăn sớm ngày nào thì hay ngày đó!”

“Vâng vâng, chúng tôi đã sắp xếp các đội sản xuất lại đây rồi, chậm nhất là ba ngày nữa sẽ phát xuống tay người dân.”

Phó huyện trưởng Cố thở dài, chuẩn bị đi xuống các nơi quan sát.

Bên kia, Tô Thanh Hòa và Cao Tú Lan rốt cuộc cũng đã đi tới Cung Tiêu Xã.

Bình Luận (0)
Comment