Chương 197: Gửi đồ 2
Anh là một quân nhân, làm sao biết làm thịt dê. Cũng không biết là khó khăn bao nhiêu.
Cô nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị đi gửi đồ.
Sao có thể vì thuận tiện mà gửi đồ muộn chứ? Trường An tốt với cô như vậy, cô cũng muốn tốt với Trường An!
Tô Thanh Hòa đeo sọt đạp xe ra ngoài, trước khi đi nói với Cao Tú Lan một tiếng. Cao Tú Lan cũng không để ý, nghĩ rằng ở bên huyện thành con gái cũng có người để dựa vào nên không cần bà ấy quan tâm.
Một đường đến huyện thành, Tô Thanh Hòa đã bỏ thịt khô và cá khô mình làm vào trong sọt, sau đó đến bưu cục gửi đồ. Cô còn viết cho Trường An một bức “thư nhà”.
Lúc gửi đồ xong ra khỏi bưu cục, trong lòng Tô Thanh Hòa tràn đầy chờ mong.
Cô cực kỳ muốn biết Trường An thấy đồ cô gửi quà có vui mừng hay không. Cô cũng biết Trường An là một người kiên cường, không chú ý việc ăn uống. Nhưng ít nhiều gì cũng là trong nhà gửi qua, có lẽ có thể an ủi anh một chút.
…
Biên cương, Cố Trường An đang được lãnh đạo khen ngợi.
Làm một tân binh, có thể nói biểu hiện của Cố Trường An cực kỳ ưu tú. Hai lần gặp phải quân địch, lần đầu mặc dù không bắt được kẻ địch nhưng làm một lính trinh sát, phát hiện tung tích kẻ địch, phá hoại âm mưu kẻ địch đã là thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ rồi. Sau này lại phát hiện kẻ địch ở cách xa hai cây số trong trời tuyết lớn, hơn còn cùng phân đội trinh sát thuận lợi bắt kẻ địch làm tù binh.
Có những tù binh này, lúc bọn họ tiến hành thương lượng với đối phương cũng không rơi vào thế hạ phong.
Ấn tượng của những nước láng giềng với Hoa Hạ còn dừng lại trong quá khứ, không đặt bọn họ vào mắt, khiêu khích hết lần này tới lần khác. Lần này để lấy lại tù binh vẫn phải chủ động tới đây đàm phán với bọn họ.
Ai bảo là bị bắt ở cảnh nội chứ, trực tiếp bắn chết còn được.
Các lãnh đạo trong lòng khoái chí, đương nhiên phải khen ngợi tiểu phân đội chấp hành nhiệm vụ lần này. Trên hồ sơ của Cố Trường An lại có thêm một chiến công.
Lãnh đạo vùng biên cương vỗ vai Cố Trường An: “Đồng chí trẻ tuổi không tệ, phải phát triển nhanh một chút, trở thành một quân nhân tốt có thể giết địch trên chiến trường, vì bảo vệ tổ quốc mà máu chảy mồ hôi rơi!”
Cố Trường An lập tức cúi chào. Chảy mồ hôi thì hoàn toàn không sai, dù sao cũng đã chảy không ít. Còn đổ máu... gần sang năm mới đừng nói mấy điều xui xẻo này. Ừm, xem như không nghe thấy đi.
Bởi vì tết âm lịch sắp đến, nhiệm vụ thay quân của đội quân mũi nhọn đã xong, chuẩn bị toàn bộ rời khỏi nơi này, trở lại bên phía Tiêm Đao doanh.
Sau khi nghe thấy tin tức, Cố Trường An lập tức quay về thu dọn đồ đạc.
Anh không bao giờ muốn ăn dê nướng nguyên con nữa.
Mặc dù dê nướng nguyên con ngon, nhưng anh càng muốn để mạng về uống canh cá và canh gà mái của Thanh Miêu Nhi hơn. Không phải anh sợ chết đâu, chỉ là vì Thanh Miêu Nhi đang ở nhà chờ anh trở về cùng trải qua cuộc sống tốt đẹp. Anh không thể nói không giữ lời được, như vậy đàn bà quá!
Giữa trưa lúc đang ăn cơm ở căn tin, Lão Dát Tử lại thở dài. Ăn không ngon gì, đột nhiên thốt ra một câu: “Di thư của tôi không cần tới rồi.”
Cố Trường An ăn một miếng to, suýt chút nữa bị nghẹn, hỏi: “Sao anh lại không vui. Di thư của anh không có đất dụng võ, không phải nên vui sao?”
Lão Dát Tử vuốt mặt: “Cậu hiểu cái gì, tôi còn tưởng lần này có thể chiến nhau một trận với kẻ địch đấy. Lần này sau khi trở về, không biết chừng nào mới có thể đến nữa. Cơ hội này rất khó có được, tôi nằm mơ cũng muốn đánh đám nhãi ranh khinh thường chúng ta.”
“Tại sao anh lại thích đánh kẻ địch như vậy?” Cố Trường An nhìn Lão Dát Tử với vẻ khó hiểu. Thế giới hòa bình rất tốt mà. Tuy rằng kẻ địch rất đáng ghét, nhưng chỉ cần không đến lúc thì vẫn rất yên bình.
Lão Dát Tử phiền muộn nhìn về hướng cửa căn tin, ánh mắt như nhìn về phương xa: “Haiz... tôi làm lính vì cái gì chứ, còn không phải là vì xả giận, để người ta không dám xem thường chúng ta nữa ư? Đám người kia dám đến khiêu khích chúng ta, còn không phải là thấy chúng ta vừa đánh với Mỹ một trận, còn chưa hòa hoãn lại hay sao? Cái đám ranh con khinh người quá đáng đó! Tôi chỉ mong có một ngày người ta không dám bắt nạt chúng ta, không dám khinh thường chúng ta nữa. Để lũ đó thấy quân nhân Hoa Hạ chúng ta là hoảng sợ bỏ chạy. Vì nguyện vọng này, tôi đã sớm đặt mạng mình lên họng súng rồi. Nhưng Trường An à, có lẽ mấy năm nữa tôi sẽ giải ngũ, sau này không còn cách nào thực hiện nguyện vọng này nữa.”
Cố Trường An ngơ ngác không biết đáp lời Lão Dát Tử thế nào.