Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 25 - Chương 25 - Thăng Cấp

Chương 25 - Thăng cấp
Chương 25 - Thăng cấp

Chương 25: Thăng cấp

Bánh bao do em gái tự tay làm đó.

“Anh à, có ngon không?”

“Ngon, ngon lắm.” Tinh thần và vị giác của Tô Ái Đảng đều cảm thấy thỏa mãn. Anh ta nói câu này với tình cảm rất chân thành. Anh ta vừa mới nói ra thì đầu của Tô Thanh Hòa lập tức đơ một cái, nghe thấy âm thanh máy móc của hệ thống vang lên từ trong đầu: “Chúc mừng ký chủ nhận được sự công nhận về tài nghệ nấu nướng của cả gia đình, trình độ nấu ăn của ký chủ đạt đến cấp A, đạt tiêu chuẩn. Đạt được một đồ dùng trong phòng bếp, ký chủ hãy tiếp tục cố gắng hoàn thành vòng kiểm tra đánh giá cấp B.”

Lúc này có người ở bên cạnh, Tô Thanh Hòa cũng không thể phân thân đi lo hệ thống được, nhưng mà cô cũng không ngờ hệ thống lại thưởng cho cô ngoài mức quy định, cô mừng thầm trong lòng, rất tò mò hệ thống đã thưởng cho cô cái gì.

Tô Ái Đảng ở trước mặt đã ăn hết bánh bao trong tay rồi, anh ta lại tiếp tục ăn cái thứ hai.

Tô Thanh Hòa nói: “Anh ơi, có phải ở bên này anh ăn không được no không, lúc nào có thể về nhà thế?”

“Có đồ ăn, có lúc thì ăn ít bánh ngô, còn có lúc ăn khoai lang sấy. Cũng vẫn được hơn đồ ăn trong nhà.” Tô Ái Đảng nuốt đồ ăn xuống, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

“Đúng rồi, mẹ, hai người đừng vội đi, con có giữ đồ ăn lại cho em gái, để con tới chỗ con ở lấy.”

Tô Ái Đảng nói rồi chạy nhanh đi mất.

Cao Tú Lan rất hài lòng với điều này: “May mà con thông minh, qua đưa đồ ăn cho anh ba con. Chúng ta cũng không uổng công đi một chuyến.”

Tô Thanh Hòa: “…” Mẹ không thể nghĩ con gái mình đơn thuần hơn một chút sao? “Mẹ à, mẹ đừng có nói như thế với anh ba nhé.”

Cao Tú Lan nói với vẻ mặt không quan tâm: “Con là em gái ruột của nó, con ăn đồ của nó là điều nên làm thôi. Khi anh trai có đồ ăn ngon, không cho em gái ăn thì còn muốn cho ai ăn? Anh ba con vẫn chưa kết hôn, không giống như hai anh cả, anh hai vô tình vô nghĩa đó của con. Thanh Miêu Nhi, tụi nó là anh trai con, con nên ăn đồ của chúng. Nhớ kỹ điều này, con không ăn thì sẽ cho người phụ nữ khác ăn, con không đau lòng à?”

“…” Tô Thanh Hòa cảm thấy mình không thể tiếp tục nghe người mẹ ruột này tẩy não được nữa rồi. Tam quan của cô đã xuất hiện vết nứt.

Chưa đợi đến lúc cô làm cho người mẹ ruột này của mình thay đổi một chút thì bản thân cô đã bị cải tạo hoàn toàn.

Tô Thanh Hòa đang cố gắng sửa lại tam quan của mình thì Tô Ái Đảng đã xách một cái túi nhỏ đi đến. Cái túi vải nhỏ căng phồng, nhìn có vẻ bên trong cũng chứa không ít đồ.

Tô Ái Đảng đưa túi vải cho Cao Tú Lan: “Mẹ ơi, đây toàn bộ là đồ mà bình thường con tiết kiệm lại được. Em gái thích ăn khoai lang sấy, con có cất lại đấy, giữ lại làm đồ ăn vặt cho em gái ăn, còn có một ít bánh ngô, đem về hâm nóng lại cho em gái ăn. Bây giờ khẩu phần lương thực ngày càng ít đi rồi, ai cũng không được ăn no. Nhìn lương thực mà mắt xanh luôn rồi. Nếu không phải con ở bên này vẫn xem là có chút tên tuổi thì đồ ăn cũng giữ không nổi đâu.”

Tô Thanh Hòa cũng không cần hỏi, cái gọi là có tên tuổi này đương nhiên là tên tuổi động tay động chân rồi. Anh ba của cô có tiếng là thành phần nóng nảy, lúc anh ta đối xử với mẹ và em gái của mình thì ấm áp giống như gió xuân vậy, còn đối với bên ngoài thì là người không ngán ai hết.

Lão đội trưởng Quách Trường Thắng không quản anh ta nổi nữa, cho nên mới sắp xếp anh ta ra luyện thép.

“Ái Đảng, đi làm thôi.”

Bên đó có người gọi Tô Ái Đảng quay lại.

Sắc mặt Tô Ái Đảng thay đổi, anh ta quay người lại rống lên: “Liên quan gì đến cậu, muốn ăn đập phải không, mẹ với em gái ông còn ở đây đấy. Kêu gào cái gì?”

“…Anh, anh làm việc đi, em với mẹ chuẩn bị quay về rồi.” Tô Thanh Hòa khuyên bảo.

“Không sao đâu, toàn là đám nhóc rảnh rang ấy mà.” Tô Ái Đảng cười nói với em gái của mình: “Hơn nữa cũng không có việc gì, gần đây bên trên cũng không có gì phải luyện cả, toàn là thu dọn những thứ không có ích thôi.”

Cao Tú Lan đang ở bên tính toán rành mạch lương thực mà lúc nãy con trai đưa cho, nghe thấy Tô Ái Đảng nói vậy thì lập tức nói: “Không luyện thép nữa, thế chảo sắt của chúng ta phải làm sao, còn có thể cho chúng ta không?”

Tô Ái Đảng chỉ vào một đống chất thải công nghiệp, nói: “Mẹ à, ở trong đó đấy.”

Sắc mặt Cao Tú Lan lập tức tối sầm lại, vui mừng vô ích rồi!

Nhìn vẻ mặt tối sầm của Cao Tú Lan, Tô Ái Đảng lập tức nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng lo, quay lại con sẽ nghĩ cách lấy chút thép, xem thử có thể làm được cái nồi không.”

Nghe thấy lời này, Tô Thanh Hòa vội vàng nói: “Anh ơi, đừng như vậy, cái này mà bị bắt được thì là tội rất lớn đó. Hơn nữa nhà chúng ta có cách lấy được chảo sắt:” Cô quay đầu lại nhìn Cao Tú Lan, nói: “Mẹ à, chúng ta có cách nhỉ.”

Cao Tú Lan biết cô nói như vậy là nói người đàn ông Tô Đại Căn của mình ở bên kia đấy.

Bình Luận (0)
Comment