Chương 28: Sao phải bịa ra chuyện đó nhỉ
Tô Thanh Hòa đặt bát đũa lên bàn, nói với Cao Tú Lan: “Mẹ ơi, những người khác có đồ ăn không?”
“Có chứ, là cháo thịt. Ngon lắm đấy, nhà ai mà có đồ ăn ngon như vậy chứ?”
Cao Tú Lan cảm thấy bây giờ ăn uống rất tốt.
“Mẹ à, ý của con là, bây giờ nếu như trong nhà có người trợ cấp, thì chúng ta cứ cho mọi người ăn ngon hơn chút, nhất là mấy đứa nhỏ đều trong giai đoạn phát triển, nếu như ăn quá kém thì sau này không cao lớn được.”
Tô Thanh Hòa cảm thấy cho dù mình không có trái tim yêu trẻ con, nhưng nể tình anh trai đối với cô thật lòng nên ít nhiều cũng phải cho mấy đứa nhỏ ăn nhiều chút.
Cao Tú Lan thì lại không đồng ý: “Sao lại không lớn được chứ, chẳng phải đang lớn nhanh đó sao, biết bao nhiêu trẻ con trong thôn chúng ta bị bỏ rơi, nhà chúng ta không bỏ con cái là đã tốt rồi. Trong nhà chỉ có ít lương thực đó, toàn là những người ăn không ngồi rồi, lại không thể ra đồng làm việc, ăn nhiều như thế làm gì. Cho bọn chúng ăn nhiều rồi, nhà chúng ta uống nước lã mà sống đấy.”
“Chẳng phải có cha con trợ cấp sao, mấy đứa nhỏ này tốt xấu gì cũng là cháu trai cháu gái của ông ấy, chúng ta ít nhiều cũng phải chăm lo hơn chút. Cũng không cho nhiều, chỉ nhiều hơn một chút so với bình thường, cho mấy đứa nhỏ ăn no bảy tám phần, mẹ thấy thế nào? Dù sao thì sau này con còn mong chúng hiếu thuận người cô như con đấy. Ăn quá kém, sau này phát triển không tốt, làm gì có sức lực làm việc chứ?”
“…Con nói cũng có lý.” Cao Tú Lan cảm thấy con gái của mình suy nghĩ rất xa: “Được rồi, sau này cho chúng ăn nhiều chút, tối đến mẹ lại nói một tiếng với cha con, bảo ông ấy chuyển nhiều lương thực qua đây. Tránh cho cái đồ vô lương tâm đó một ngày nào đấy lại ngó lơ chúng ta, đúng rồi, còn có chảo sắt lớn nữa. Mẹ phải nhắc cha con mang hộ lên. Cũng không biết hôm nay ông ấy có đến không.”
Tô Thanh Hòa nghe mà sống lưng ớn lạnh, sao lúc trước cô lại bịa ra câu chuyện này nhỉ…
Trên bàn ăn bữa trưa, lần đầu tiên Cao Tú Lan cho mấy đứa nhỏ ăn hết nửa phần cháo, còn cho thêm một miếng thịt. Đương nhiên, chắc là thịt trong bát của người lớn phải giảm đi rồi.
Nhưng mà hai cặp cha mẹ rất kinh ngạc với hành động này của Cao Tú Lan.
Bình thường là bọn họ tự bỏ thêm đồ ăn vào trong chén cho mấy đứa nhỏ, mà cũng bị Cao Tú Lan mắng. Hôm nay bà ấy lại chủ động bỏ đồ ăn cho chúng.
Cao Tú Lan sầm mặt nói: “Còn không phải Thanh Miêu Nhi nhớ đến mấy đứa nhóc các cháu sao, bây giờ trong nhà có thịt rồi, cũng cho mấy đứa ăn nhiều hơn chút. Mấy đứa vô tình vô nghĩa các cháu đó, đừng có quên cô của mấy đứa đấy.”
Mấy đứa nhỏ vội vàng gật đầu.
Mấy ngày nay cô cho bọn chúng được ăn thịt, ai cũng ghi nhớ hết đấy.
Hai anh em Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa lại càng cảm động hơn.
Còn Đinh Quế Hoa nhìn Lâm Thục Hồng, trong lòng cứ có chút không vững tâm. Bất thường đấy, bất thường quá đi.
Buổi chiều, trên đường đi làm, Đinh Quế Hoa lén lút tìm Lâm Thục Hồng: “Chị dâu cả, chị nói xem đây là có ý gì thế?” Đừng thấy bình thường cô ta xem thường người chị dâu cả Lâm Thục Hồng này trước mặt mẹ chồng và cô em chồng, nhưng vào lúc quan trọng, cô ta vẫn biết mình ở bên nào.
Lâm Thục Hồng căng thẳng, nói: “Không phải mẹ biết chị muốn đòi ra ở riêng, nên cố ý làm như vậy để dò thám bọn chị đâu nhỉ?” Nói xong, cô ta nói tiếp với vẻ mặt sợ hãi: “Toi rồi toi rồi, có khi nào mẹ chỉnh chị không?”
Đinh Quế Hoa nhìn dáng vẻ kém cỏi đó của cô ta, vẻ mặt tối sầm lại, đây không phải là người có thể làm chuyện lớn được, dựa vào cái đầu óc này, còn muốn ra ở riêng, nằm mơ giữa ban ngày sao.
…
Bởi vì hành động khác thường của Cao Tú Lan, lúc chiều Lâm Thục Hồng làm việc cứ lo sợ bất an. Mặc dù cô ta rất muốn chia nhà ra ở riêng, nhưng chuyện này cô ta chỉ dám nói với chồng mình, còn không dám nói với mẹ chồng cô ta. Nếu như mẹ chồng cô ta biết rồi, nhất định sẽ làm ầm lên cả cái thôn này, cả cái đội sản xuất này đều biết. Nói không chừng còn đi đến nhà mẹ đẻ cô ta mà làm ầm lên…
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Lâm Thục Hồng sợ run lên. Nhà mẹ đẻ cô ta từ trên xuống dưới, toàn là những người hiền lành thật thà, lúc đầu cô ta tìm Tô Ái Quốc, cũng nhìn cái tính thành thật của anh ta, giống với tính cách của người nhà mình, cho nên mới chung sống với nhau.
Nếu như mẹ chồng cô ta đến nhà mẹ đẻ quậy phá thì trong nhà làm sao chống đỡ lại được chứ.
Vì thế lúc làm việc, cô ta lén lút tìm chồng mình là Tô Ái Quốc để bàn bạc: “Ái Quốc, lúc trước em có nói đến chuyện muốn ra ở riêng, anh vẫn chưa nói với mẹ chứ.”