Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 322 - Chương 322 - Áy Náy

Chương 322 - Áy náy
Chương 322 - Áy náy

Chương 322: Áy náy

Bí thư Cố thấy con trai bình tĩnh trầm ổn thì giật mình.

Phía sau, mấy anh trai chị dâu đều lục tục đón mấy đứa nhỏ về.

Nhìn thấy Cố Trường An đã trở lại, vừa vui mừng vừa buồn bực, không phải Trường An lại gây ra chuyện gì đấy chứ, nếu không sao lại đột nhiên về nhà?

Nhưng mà cả nhà được vui vẻ đoàn tụ nên họ cũng không nghĩ quá nhiều.

Trái lại Cố Lỗi và Cố Lâm đều chạy lên ôm chú út. Cố Lỗi ôm cánh tay anh nói: “Chú đã về rồi!”

Cố Trường An đau đến nỗi hít vào một hơi lạnh, lúc này mọi người mới nhận ra anh hơi khác thường. Trời nóng như vậy mà Trường An lại mặc áo dài tay, chỉ xắn tay áo lên một nửa thôi.

Mẹ Cố nhanh chóng chạy tới xem tay Cố Trường An.

Tô Thanh Hòa đang ở phòng bếp nấu cơm, thì nghe thấy tiếng kêu vang lên từ trong phòng, là giọng của mẹ Cố. Cô chạy ra thì thấy mọi người đều vây quanh Cố Trường An, mẹ Cố há miệng khóc: “Trường An của mẹ sao lại bị thương vậy?”

Cố Trường Chính và Cố Trường Bình, chị dâu cả và chị dâu thứ đều mang vẻ mặt áy náy. Lúc trước là do họ muốn Trường An đi tòng quân…

Gương mặt của bí thư Cố cũng hiện lên vẻ đau lòng, nhưng xem như vẫn ổn, dù sao cũng là người đi ra từ mưa bom bão đạn, biết làm quân nhân rất nguy hiểm, so với ngày xưa, hoàn cảnh bây giờ của Trường An cũng xem như yên ổn. “Được rồi, khóc cái gì chứ, Trường An là quân nhân, bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của nó.”

Tô Thanh Hòa đến gần thì thấy tấm vải băng bó trên cánh tay Cố Trường An đã thấm máu, cô lập tức kinh ngạc trong lòng. Cô biết Trường An bị thương, nhưng hệ thống nói không phải vết thương lớn, đã khôi phục rất khá, vì thế cô cho rằng anh đã thật sự khôi phục. Sao lại còn chảy máu chứ?

Cô nhanh chóng chạy tới, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Sao anh bị thương cũng không nói một tiếng, trời nóng mà mặc như vậy nhỡ đâu bị bệnh thì sao? Anh đừng nhúc nhích, em đã học băng bó, để em thay băng cho anh.” Sau đó nói với chị dâu cả Cố: “Chị để ý đồ ăn trong bếp giúp em.”

Sau đó cô nhanh chóng chạy vào phòng tìm hệ thống mua đồ băng bó. “Trường An bị thương như vậy mà mi còn nói không sao, hệ thống, mi có thẹn với lòng không?”

“Đối với quân nhân mà nói, đó chỉ là vết thương ngoài da. Nhắc nhở hữu nghị ký chủ, hệ thống không có trái tim.”

Tô Thanh Hòa: “…” Không muốn nhiều lời với hệ thống, cô nhanh chóng dùng tinh tệ mua ít vải băng bó. Vải băng bó cũng không rẻ, một cuộn nhỏ mà cần hai mươi tinh tệ. Tô Thanh Hòa trực tiếp mua một cuộn nhỏ, sau đó đi ra thay băng cho Cố Trường An.

Mẹ Cố lau nước mắt nói: “May là nhà chúng ta còn có người biết về y, thằng nhóc thúi này sao con không nói ra chứ?”

Cố Trường An ngơ ngác nhìn Tô Thanh Hòa, nhìn cô thuần thục thay băng cho mình với dáng vẻ nghiêm túc, trong lòng lại cảm thấy đau đớn.

Thanh Miêu Nhi thật tốt.

Thay băng xong, mẹ Cố hỏi Cố Trường An tại sao lại bị thương.

Cố Trường An đáp: “Con không sao đâu, lúc huấn luyện bị thương nên bộ đội cho con về dưỡng thương.” Nếu nói ra sự thật, chắc chắn người trong nhà sẽ không cho anh đi bộ đội nữa. Như vậy không được, anh còn phải báo thù cho Lão Dát Tử!

Bí thư Cố nhìn anh một cái, thở dài, không nói gì.

Bởi vì Cố Trường An bị thương nên tâm trạng mọi người trong nhà đều có chút không yên ổn. Mẹ Cố liên tục gắp đồ ăn cho Cố Trường An, sau đó nói với Cố Trường An về lúc Tô Thanh Hòa ở nhà.

“Thanh Miêu Nhi là sinh viên đầu tiên của nhà chúng ta đó, còn được tỉnh phát bằng khen cá nhân tiên tiến, cha con còn không có đâu. Con phải đối xử tốt với Thanh Miêu Nhi, nếu không mẹ sẽ không đồng ý.”

Cố Trường An chột dạ nhìn vào mắt Tô Thanh Hòa.

Tô Thanh Hòa cũng đang lén nhìn anh, sau khi thấy biểu cảm của anh, cô hít sâu một hơi, ý gì vậy? Sao cô lại có dự cảm không tốt…

Cơm nước xong xuôi, cả nhà bắt đầu làm việc, mẹ Cố cũng đi ra ngoài mua đồ, chuẩn bị đồ để ngày mai Cố Trường An dẫn Thanh Miêu Nhi đến thăm mẹ vợ.

Trong nhà chỉ còn lại Cố Trường An và Tô Thanh Hòa.

Hai người ngồi trên sô pha, Cố Trường An từ từ duỗi tay ra định nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cô, nhưng không dám cử động. Nhỡ đâu sau khi Thanh Miêu Nhi biết tình huống của anh thì không muốn ở bên anh nữa thì sao?

Tô Thanh Hòa cười trộm, đồ ngốc này, sau đó cô tự nhiên nắm lấy tay Cố Trường An: “Trường An, nghe nói trên tay quân nhân đều có vết chai, cho em xem đi.”

Cố Trường An nhìn vẻ mặt vô tội của Tô Thanh Hòa, lập tức cảm thấy khó chịu, Thanh Miêu Nhi quá đơn thuần.

Tô Thanh Hòa hỏi: “Trường An à, lần này anh có thể ở lại bao lâu?” Một tuần nữa cô phải đến tỉnh thành báo danh, nếu Trường An được ở nhà lâu, thì cô sẽ không có thời gian ở nhà cùng Trường An. Không biết Trường An có buồn không.

Bình Luận (0)
Comment