Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 359 - Chương 359 - Cờ Thi Đua

Chương 359 - Cờ thi đua
Chương 359 - Cờ thi đua

Chương 359: Cờ thi đua

Đang chuẩn bị trở về văn phòng phụ nữ để tiếp tục chém gió, thì nghe thấy gõ chiêng bên ngoài, trông ra ngoài, chỉ thấy Dương Lan Hoa đang cầm một tấm vải đỏ đi về bên này.

Nhìn thấy Cao Tú Lan, Dương Lan Hoa cầm vải đỏ chạy tới với vẻ mặt kích động: “Cán sự Cao đã làm được chuyện tốt, làm được chuyện tốt cho nhân dân ta.”

Cao Tú Lan sững sờ một giây, nghe thấy câu khen ngợi này được xướng ra, lập tức nở nụ cười.

Sau lưng, chủ nhiệm Vương và cán sự Tiểu Diệp cùng chạy tới, nhìn Dương Lan Hoa cầm một tấm vải đỏ, bên cạnh còn có người gõ chiêng, mới nói: “Đồng chí, bà đang làm gì vậy?”

Dương Lan Hoa đáp với vẻ vui mừng: “Tôi đặc biệt tới cảm ơn cán sự Cao đấy, mấy ngày trước bà ấy đưa ra ý kiến hay, giúp tôi giải quyết được khó khăn thực tế, tôi phải cảm ơn bà ấy, tôi không có tiền nên không làm được cờ thi đua, nên xé một miếng vải đỏ, nhờ giáo viên ở trong tổ chúng tôi dùng bút viết lời cảm ơn, rồi tặng cho đồng chí Cao Tú Lan.”

Chủ nhiệm Vương và cán sự Tiểu Diệp mang vẻ mặt ngơ ngác, đây, đây là tặng cờ thi đua cho Cao Tú Lan sao?

Dưới sự chứng kiến của đoàn người, Dương Lan Hoa tự tay đặt cờ thi đua bằng vải đỏ vào trong tay của Cao Tú Lan.

“Cán sự Cao, cảm ơn bà, con trai tôi không dám bạc đãi tôi nữa rồi, mà con dâu cũng không dám quở trách tôi nữa, bây giờ trong nhà chúng tôi rất tốt.”

Cao Tú Lan vỗ ngực bảo: “Sau này nếu có chuyện gì, bà cứ tới tìm tôi.”

Dương Lan Hoa nắm tay bà ấy, cảm động đáp: “Bà thật đúng là một cán bộ tốt.”

Chủ nhiệm Vương và cán sự Tiểu Diệp: “…”

Sau khi có được cờ thi đua, Cao Tú Lan treo cờ ở trong văn phòng, thực ra bà ấy muốn cầm về nhà khoe hơn, nhưng thứ này đã đến công xã thì không thể cầm đi được, mà chỉ có thể thở dài tiếc nuối, lại càng tiếc sao Dương Lan Hoa không tặng qua sớm một chút, bằng không còn có thể chém gió với con gái bà.

Sau khi Tô Thanh Hòa báo bình an với người nhà, ngược lại không nghĩ về gia đình nữa, mà cô ngược lại thấy nhớ Trường An hơn.

Thế nhưng hệ thống nói Trường An vẫn đang trên đường, cô cũng không có cách nào gọi đến điện thoại bên đó được, điện thoại quân khu rất khó nhận, hơn nữa còn cách xa như vậy.

Có nhớ thương nữa cũng vô dụng thôi, Tô Thanh Hòa dứt khoát yên tâm đi làm quần áo để thăng cấp.

Tiết học buổi chiều ít, nên cô tranh thủ thời gian làm váy liền áo của mình, nhân lúc trời nóng còn có thể mặc vài ngày. Có kiến thức từ kiếp trước, lại thêm sau khi quen với xu thế thịnh hành hiện tại, trong đầu cô cũng đã có kiểu dáng cơ bản.

Buổi trưa mọi ngày, mọi người đều ở trong phòng đọc sách, còn một mình Tô Thanh Hòa thì lại trở về, yên lặng may quần áo.

Mãi cho đến hai ngày sau, cuối cùng cũng làm ra một bộ váy liền áo màu xanh trắng với hoa nhí.

[Đinh… chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch “mặc”, phần thưởng điểm kỹ năng: một điểm, vải dệt: tám thước.”

Tô Thanh Hòa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

[Đinh, nhắc nhở hữu nghị, đối tượng quân nhân đã đến quân khu.]

Tô Thanh Hòa chuẩn bị thu dọn đồ đạc để lên lớp buổi chiều, khi nghe được nhắc nhở này, cô lập tức dựa lên ghế nói: “Trường An tới rồi, bây giờ biên cương đã ổn định rồi sao?”

[Thế cục hiện tại vi diệu, đối tượng quân nhân đã đến quân đội sở tại.”

Nghe đến thế cục vi diệu, trong lòng Tô Thanh Hòa rất lo lắng, thế nhưng cũng biết, lo lắng này cũng chỉ phí công. Loại chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, thân là quân nhân, đặc biệt là một quân thân tiến bộ như Trường An, sẽ không có cách nào được sống quá bình yên.

Cô cũng phải cố gắng, học thật giỏi, sớm có bản lĩnh một chút.

Tại cửa lớn quân khu biên cương, Cố Trường An đứng rất lâu, thế nhưng lại không dám tiến vào.

Đây là vị trí của bốn đại đội quân mũi nhọn, trước đó anh đã trải qua cuộc đời quân binh ngắn ngủi ở nơi này, cũng đã chảy không ít mồ hôi và nước mắt ở đây.

Thế nhưng lúc này, trong lòng anh lại vô cùng khó chịu, sợ tiến vào cánh cửa lớn này, và sợ nhìn thấy các anh em cũ.

Cố Trường An đứng ở bên ngoài một lúc, cố lấy dũng khí, rồi mới tiến vào cửa lớn của quân khu.

Hiện tại, cuối cùng anh cũng hiểu ra được câu nói đó của ban trưởng Trương, trái tim của quân nhân đều được bao bọc bởi sắt thép, cho dù có gặp phải bất cứ chuyện gì cũng không thể vỡ nát được.

Khi Cố Trường An đi vào trong đại đội quân mũi nhọn, mọi người vừa mới ăn cơm xong, đang tụm năm tụm ba trở về ký túc xá, chuẩn bị nghỉ trưa, có người nhìn thấy anh, còn cho rằng mình đã nhìn lộn, lại nhìn thêm một cái, thấy đúng là anh thật: “Cố Trường An, cậu đã trở về rồi!”

Bình Luận (0)
Comment