Chương 373: Thi
Ngồi trên giường, cô xoa đầu mình, ghé lên bàn học rồi ngủ, trong đầu giao tiếp với hệ thống.
“Hệ thống hệ thống, nếu như sau khi tôi thăng cấp, có thể trở thành cao thủ tuyệt thế không, chính là loại bay tới bay lui ấy.”
[Ký chủ xin chú ý, cao thủ tuyệt thế bay tới bay lui không thể đỡ được một viên đạn đâu.]
Tô Thanh Hòa: “…”
[Sau khi ký chủ thăng cấp, hệ thống sẽ mở sân huấn luyện võ thuật, mô phỏng dạy học, đối chiến với người thật, để luyện tập khả năng phòng thủ và khả năng tấn công của ký chủ, chiêu thức ít, nhưng tính thực dụng mạnh.]
Tô Thanh Hòa vừa nghe, đã lập tức yên lòng, nếu như cho cô một bản bí tịch võ công, thì cô cũng không thể nào học được.
“Hệ thống, mi tốt quá.”
Ha ha ha, lần trước cô đã tăng đủ bốn mục kỹ năng cơ bản để phòng học mô phỏng người thật. Bây giờ chỉ cần thăng cấp hai mục nữa là có thể hưởng thụ sự đãi ngộ khá tốt rồi, đây đúng thật là quá giỏi!
“Đúng rồi hệ thống, nếu tôi học võ công, có phải những giáo viên đó cũng sẽ thu phí hay không?”
[Đúng vậy ký chủ, căn cứ theo môn học khác nhau, học phí cũng sẽ khác nhau, mức độ thu phí tương đương với cấp bậc mô phỏng người bệnh.]
Cô cũng đã quen với việc hệ thống thu phí rồi, vậy mà lại cảm thấy loại thu phí này rất hợp lý. Nếu như ngày nào đó hệ thống đột nhiên nói miễn phí, đoán chừng cô sẽ còn nghi ngờ liệu có phải có âm mưu nào khác ở đây hay không.
Lần này thì yên tâm rồi.
Sau khi hết kỳ nghỉ, trường học tiến vào kỳ thi đầu tiên, tuy rằng những kỳ thi này không quan trọng bằng thành tích cuối kỳ đó, nhưng vẫn chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng của mỗi giáo viên một khoa. Hơn nữa, đây còn là đợt sát hạch đầu tiên, có thể coi đây là một kỳ thi để khảo sát, nắm rõ trình độ của mỗi một sinh viên.
Loại cơ hội có thể chiếm được vị trí nhỏ nhoi trong lòng các giáo viên này, khiến toàn bộ sinh viên đều rất quan tâm. Mỗi một người đều ôm sách mà học, khi Tô Thanh Hòa ăn cơm, còn có thể nhìn thấy bạn học cùng lớp vừa ăn bánh ngô, con mắt vừa nhìn chằm chằm vào sách để dọc.
Bầu không khí học tập trong ký túc xá cũng càng mãnh liệt hơn trước, buổi tối vẫn không học như cũ, thế nhưng buổi sáng ngày trước, là bốn giờ sáng thức dậy, thì bây giờ lại trực tiếp dậy từ hai rưỡi.
Tô Thanh Hòa cảm thấy chuyện này quả thực còn khoa trương hơn cả chuẩn bị thi đại học, sự khác biệt duy nhất, là không có người nào kêu mệt, hay kêu áp lực lớn, ngược lại giống như được kích thích, đọc sách với loại cảm giác giống như đói khát vậy.
Bởi vì có hệ thống mở hack, nên những bài học này Tô Thanh Hòa đều nhớ trong đầu, bây giờ chỉ là hiểu rõ hơn mà thôi. Những thứ này đều là kiến thức căn bản, sau khi ghi nhớ hết, lại thêm kiến thức mà giáo viên bình thường giảng trên lớp, cô cũng nhớ hết cả, kết hợp lại, cũng không có vấn đề trong việc lý giải hết, cho nên hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề thi cử.
Nhưng Tô Thanh Hòa cũng không định làm một người đặc biệt khác người, người khác đọc sách giáo khoa, thì cô cũng ôm sách giáo khoa, nhưng bên trong lại kẹp hai quyển sách mua được của hệ thống để đọc.
Chuẩn bị hết một tuần, xung quanh cũng bắt đầu thi cử, và thi cho đến tận thứ bảy mới kết thúc.
Khi đi ra khỏi phòng học, có mấy sinh viên vây quanh Tô Thanh Hòa: “Bạn học Tô Thanh Hòa, cô thi thế nào rồi?”
“Tôi cảm thấy đều làm được hết, chỉ là không biết có đúng hay không thôi.” Tô Thanh Hòa cũng không cố tình khiêm tốn, dù sao điểm số cũng sẽ có thôi, lúc này mình khiêm tốn, đến lúc có điểm lại biến thành mình làm màu.
Vừa nghe cô biết làm hết, mấy người lập tức trừng to mắt: “Vậy mà lại làm hết được sao, tôi cảm thấy phần lớn đều không biết làm, khó quá mà.”
Mọi người đều gật đầu.
Bài thi lần này tuy rằng chỉ là một lần kiểm tra, thế nhưng thật sự rất khó, kiến thức kiểm tra cũng có hơi lệch.
Khi Lưu Đan và Trương Mẫn đi qua bên người các cô, Lưu Đan nói: “Nói khoác thì ai mà chả biết.”
Cô ta thừa nhận Tô Thanh Hòa bình thường cũng rất chăm chỉ, nhưng cô ta và Tô Thanh Hòa ở chung một ký túc xá, cô ta hoàn toàn học vào thời gian nghỉ ngơi và làm việc của Tô Thanh Hòa. Lần này kiểm tra, cô ta cảm thấy có rất nhiều câu hỏi rất khó, bản thân cô ta và Tô Thanh Hòa chênh lệch không lớn, cho nên hoàn toàn không tin Tô Thanh Hòa nói biết làm hết sạch.
Tô Thanh Hòa nhìn cô ta và đáp: “Không, tôi cũng không nói khoác mà.”
Lưu Đan: “…”
Ngô Thục Hoa chạy nhanh tới kéo Lưu Đan và Trương Mẫn rời đi, sau đó nhìn Tô Thanh Hòa với vẻ áy náy.
Nghiêm Phương Phương vuốt tóc, đi ra khỏi phòng học, vừa hay nhìn thấy Lưu Đan và Trương Mẫn rời đi với vẻ mặt kỳ quái, cô ta sờ đầu, hỏi: “Sao thế?”
Có nữ sinh viên đáp: “Không sao, có người mắc bệnh đau mắt đỏ đó mà.”