Chương 379: Nhảy lớp 2
Tô Thanh Hòa nhìn cô ta kích động như vậy, cảm thấy nếu như mình cứ đi như vậy, khi trở về ký túc xá vẫn sẽ bị cô gái này quấn lấy mất.
Nhưng kêu cô đi an ủi cô gái này, thì cô cũng không thể làm được, quan hệ của bọn họ lại không tốt, hơn nữa bình thường còn châm biếm mình vài câu, mình đã bận quá rồi, không có thời gian lằng nhằng với người ta, nhưng cũng không có nghĩa cô có thể đi an ủi người ta, và nói những lời dễ nghe gì đó.
Vì thế cô ngẩng đầu, nhìn Lưu Đan với ánh mắt nghiêm túc và sâu lắng: “Bởi vì tâm của cô không nằm ở học hành.”
Lưu Đan lắc đầu: “Cô nói lung tung, tôi vẫn luôn học, tôi rất cố gắng học.”
Tô Thanh Hòa mỉm cười, đáp: “Tâm của cô nằm ở phương diện học tập, vậy tại sao cô còn thời gian nhìn chằm chằm vào tôi chứ? Sao cô còn có thời gian tìm cơ hội phân cao thấp với tôi? Mỗi lần tôi đều coi như không biết, cũng không phải tôi không so đo, mà là bởi vì tâm của tôi đều nằm ở phương diện học hành hết, sẽ không phân tâm đi nhìn chằm chằm vào cô, hay so đo với cô. Nếu như tâm của cô thật sự ở mặt học hành, vậy chuyện bây giờ nên làm chính là ôm sách cố gắng học, bù đắp toàn bộ những chỗ mà mình chưa học tốt, mà không phải là tìm tôi hỏi những câu vô dụng như vậy.”
Lưu Đan lập tức mang bộ dáng chịu đả kích. Ánh mắt dường như trôi đi thật xa, lại dường như chìm vào trong một loại hồi ức nào đó.
Tô Thanh Hòa nhìn cô ta như vậy, trong lòng nghĩ ngợi, cô gái này sẽ không bị đả kích đến mức xảy ra vấn đề gì đó rồi đấy chứ.
“Hu hu, bạn học Tô Thanh Hòa, tôi xin lỗi…” Lưu Đan lập tức òa khóc.
Tô Thanh Hòa nói không sai, tâm của cô ta không nằm ở phương diện học tập, cô ta học mà không dùng tâm, sở dĩ không thi tốt bằng Tô Thanh Hòa, đều là vì cô ta phân tâm, cô ta biến thành người khiến mình chán ghét.
Vừa rồi sau khi cô ta nhớ lại chuyện mình đã làm hồi nhập học, thật sự giống như Tô Thanh Hòa đã nói, mỗi ngày cô ta đều lén nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Hòa, nhìn mỗi một hành động của cô, mỗi lần khi học bài, trong đầu cũng là nghĩ phải chứng minh một sinh viên không đọc bao nhiêu sách như Tô Thanh Hòa này, không thể thi qua nổi một sinh viên nghiêm túc như cô ta.
“Tô Thanh Hòa… cảm ơn cô đã đánh thức tôi…” Lưu Đan khóc đến nước mắt nước mũi chảy thật nhiều.
Tô Thanh Hòa: “…” Không không không, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, cô bị như bây giờ đều là do bản thân cô gây ra, tôi chỉ muốn đả kích cô, tôi không có vĩ đại, vẻ vang và đứng đắn như cô nghĩ đâu.
Trương Mẫn và Ngô Thục Hoa lặng lẽ nhìn Tô Thanh Hòa, trong mắt cũng mang theo vẻ chột dạ và áy náy. Trước đây, bọn họ bởi vì suy nghĩ nhỏ nhen của mình, mà vô duyên vô cớ đối đầu với một bạn học nữ cùng ký túc xá.
Tô Thanh Hòa bị bọn họ nhìn đến rất không thoải mái, mới cầm sách cùng Nghiêm Phương Phương đi đến thư viện.
“Thanh Hòa, cô sẽ làm hòa với bọn họ sao?” Sau khi rời khỏi ký túc xá, Diệp Hiểu Quyên nhỏ giọng hỏi.
Tô Thanh Hòa đang suy nghĩ xem mình đọc sách khoa nội, hay là đọc sách khoa ngoại đây, nghe được câu hỏi này, cô buồn bực đáp: “Trước đây tôi và bọn họ cũng chẳng có gì, sao lại làm hòa hay không gì chứ?”
Diệp Hiểu Quyên cảm thấy rất có lý.
Buổi tối trở về ký túc xá, đám người Lưu Đan tỏ ra có hơi thân thiết với Tô Thanh Hòa, nhưng Tô Thanh Hòa vẫn giống như ngày tước, nên thế nào thì như thế đó, không cố tình va chạm với bọn họ, thái độ đối với bọn họ cũng giống như với bạn học bình thường.
Về phần làm bạn, chuyện này cũng không có cách nào miễn cưỡng được, nếu như lần này cô thi không tốt, thì tình hình bây giờ chắc chắn sẽ khác hẳn.
Tô Thanh Hòa cũng không quan tâm nhiều đến sự thay đổi ở ký túc xá như vậy, mà cũng chẳng có thời gian để quan tâm, vào thứ tư, cô nhận được thông báo, các giáo viên đều muốn tiến hành kiểm tra cô, nếu thông qua kiểm tra, sẽ có sự điều chỉnh lớp mà cô đang học. Nói cách khác, cô rất có khả năng có thể hoàn thành việc học từ trước thời hạn.
…
Trường học thành lập đến hiện tại cũng có lịch sử nhất định, cũng có một vài người tốt nghiệp trước thời hạn, thế nhưng loại nhập học còn chưa hết một học kỳ đã kiểm tra lên lớp giống như Tô Thanh Hòa, thì vẫn là lần đầu tiên.
Đây cũng là vì trước đó không có người nào giống như cô, có thể mỗi một môn đều học chắc chắn như vậy, khiến các giáo sư cảm thấy cô tiếp tục học chung với các bạn học khác, hoàn toàn là làm lỡ thời gian.
Hiện giờ trong nước thiếu nhất chính là nhân tài, nhân tài y học lại rất bức thiết, nếu Tô Thanh Hòa có thể tốt nghiệp sớm, và sớm tiến vào cương vị công tác, có lẽ có thể phát huy sức mạnh lớn nhất của một sinh viên ngành y.