Chương 388: Tăng chương trình
Bởi vì không đủ thời gian, nên cô thực sự không chịu đựng được, chỉ có thể thành công hoàn thành một nhiệm vụ nấu ăn, khi ra ngoài cũng không biết đã mấy giờ mà trực tiếp nằm trên giường ngủ ngay.
Tô Thanh Hòa còn nằm mơ, mơ thấy mình biến thành một cao thủ võ lâm, bay tới bay lui, có ân báo ân, có thù tất báo, cũng không còn cần phải đi học nữa.
…
Lớp thực nghiệm kéo dài suốt một tuần, các giáo sư có phát hiện quan trọng, đó là bạn học Tô Thanh Hòa không chỉ học kiến thức sách giáo khoa rất lợi hại, mà làm thực nghiệm cũng rất lợi hại nốt, trên cơ bản chỉ hướng dẫn một lần, đã có thể học được ngay.
Nhưng các giáo sư cũng biết, tuy rằng thiên phú có mối quan hệ nhất định với Tô Thanh Hòa, nhưng mối quan hệ lớn hơn vẫn là vì cô nỗ lực học tập.
Ví dụ như giáo sư Lâm phát hiện ra, vậy mà Tô Thanh Hòa lại trở về dùng kim may luyện tiêm, tiêm sưng vù cả cánh tay mình.
Giáo sư Trần nói: “Tôi kiến nghị lại tiến hành huấn luyện trong vòng một tháng cho bạn học Tô Thanh Hòa, học kỳ sau có thể sắp xếp cho em ấy đi thực tập ở bệnh viện.”
Những giáo sư khác cũng gật đầu, không có ý kiến gì khác.
Điều kiện phòng thực nghiệm ở trường học có tốt đến đâu, cũng không bằng môi trường bệnh viện, thích hợp với việc học hỏi hơn, bọn họ cũng rất mong đợi thời điểm Tô Thanh Hòa thực sự chữa bệnh, có thể tiến bộ đến thế nào.
Lúc này, Tô Thanh Hòa đang ở trong nhà bếp Quân Tẩu làm thịt sấy khô, thời tiết này bắt đầu chuyển lạnh, cô muốn gửi chút thịt sấy khô cho Trường An, để anh ăn ngon miệng một chút.
Cô đã chịu đựng qua được thời gian thực nghiệm khó khăn lúc đầu, bây giờ trong lòng cũng đã mạnh mẽ hơn, cho nên đối với cô mà nói, làm thực nghiệm vẫn nhẹ nhàng hơn so với việc đọc sách, cả người cũng không còn cảm giác mệt mỏi này nữa, ngược lại cảm thấy rất thoải mái, nhân lúc hiện tại trạng thái tốt mà làm nhiều một chút, đợi sau này bận rộn, lại không thể săn sóc Trường An được.
Hai ngày trước cô lại nhận được tiền trợ cấp của Trường An, bây giờ tiền lương của Trường An đã tăng lên, một tháng có thể phát 46 đồng, 8 hào.
Thân là người nhận tiền trợ cấp thay Trường An, Tô Thanh Hòa hiểu rõ nhất quá trình tiến bộ của anh, từ hơn mười đồng lúc đầu, đến sau này là hơn hai mươi đồng, hơn ba mươi đồng, mãi cho đến hiện tại là hơn bốn mươi đồng, đây đều là Trường An dùng mồ hôi và máu mà có được.
Sự tiến bộ của anh cũng khiến Tô Thanh Hòa có cảm giác càng thêm gấp rút, cô không thể tụt lại được, nhất định phải đuổi theo bước chân của anh.
Trong lúc vừa làm thịt sấy khô, Tô Thanh Hòa cũng hoàn thành một món cuối cùng.
[Đinh… chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ “Ăn”, món ăn trong Mãn Hán Toàn Tịch, phần thưởng điểm kỹ năng: Một điểm, nguyên liệu nấu: Hai phần. Đinh… chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp “Ăn”, phần thưởng: Một bộ thiết bị khí ga.]
Hiện tại Tô Thanh Hòa đã không còn coi trọng những phần thưởng này như vậy nữa, lúc này, điều mà cô quan tâm hơn cả chính là cấp bậc kỹ năng của mình.
Kỹ năng cơ bản: Mặc (C): 0.
Ăn (D): 0.
Ở (C): 0.
Đi( C): 0.
Tô Thanh Hòa nghĩ ngợi một chút, bây giờ đang ở ký túc xá, nên nhiệm vụ “ở” cũng không tiện làm, nhiệm vụ “đi” lại càng không có khả năng, vẫn là nhiệm vụ “mặc” khá thực tế.
Vì vậy cô nhìn yêu cầu thăng cấp của nhiệm vụ “mặc”: [Thân là một quân tẩu toàn năng với kỹ thuật may vá cao siêu, làm sao lại không biết thêu thùa cho được, hãy học một loại thêu để hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp.]
“…” Ai quy định làm quần áo còn phải thêu thùa nữa vậy?
Tô Thanh Hòa nói với vẻ mặt u ám: “Thêu tranh chữ thập có được tính không? Tôi biết một chút về thêu tranh chữ thập.”
[Thêu kiểu truyền thống chính tông.]
Tô Thanh Hòa mất bình tĩnh, cho dù cô chưa từng học thêu truyền thống, nhưng cũng biết nó khó đến đâu, đây không phải là vấn đề có thể giải quyết được bằng việc may quần áo gì đó…
[Ký chủ yên tâm, có video dạy học.]
“…”
Tô Thanh Hòa lặng lẽ rời khỏi hệ thống, cầm bát đũa đi đến căn tin ăn cơm.
Tuy rằng đồ ở trong không gian vẫn chưa ăn xong, thế nhưng thân là một sinh viên bình thường, vẫn phải đi đến căn tin ăn cơm, bằng không những phiếu lương thực đó đặt ở trong căn tin vẫn luôn không dùng đến, sẽ khiến người nghi ngờ.
Thời buổi hiện nay, không có người nào không ăn thức ăn hết.
Tô Thanh Hòa gọi thức ăn rồi ngồi bên bàn ăn cơm, đang suy nghĩ đến buổi chiều đi gửi đồ cho Trường An, thuận tiện còn phải đi một chuyến tới bên tiệm cơm Quốc Doanh nữa, dù sao mình cũng đồng ý sẽ qua dạy người khác mấy món ăn, lần trước đi một lần, vẫn phải tìm cơ hội đi thêm lần nữa. Hơn nữa, bây giờ cô cũng cần phải thả lỏng một chút.