Cảm ơn kim phiếu bạn Dung@1990 đã gửi tặng, tối nay mình đăng thêm chương 39^^
Chương 39: Đổi lương thực 2
Tô Thanh Hòa không nóng nảy, nói với người đàn ông: “Trong thôn cháu đang thu hoạch lương thực, nói không chừng còn có gạo để đổi, chú còn muốn đổi không?”
Nghe Tô Thanh Hòa nói xong, người nọ không ngừng gật đầu: “Muốn muốn, nếu có gạo thì chứ trực tiếp mang đến đây đổi, đưa tiền cũng được.”
Lúc này Tô Thanh Hòa mới rời đi theo Cao Tú Lan.
Sau khi rời khỏi hẻm nhỏ, Tô Thanh Hòa định giúp Cao Tú Lan xách lương thực. Cao Tú Lan đẩy tay cô ra: “Chút sức lực của con thì làm được gì chứ, mẹ làm việc này đã quen rồi, không nặng chút nào. Hơn nữa nghĩ đến việc đang vác lương thực, trong lòng cũng thấy có động lực hơn.”
Lời này Tô Thanh Hòa tin rồi. Cô đã từng nghĩ như vậy, không thể bê thứ gì nặng một trăm cân, nhưng một trăm cân tiền mặt thì chắc chắn cô có thể xách lên chạy như bay.
Cao Tú Lan bước đi với khuôn mặt hồng hào: “Lần này chúng ta có hai mươi cân lương thực, có thể ăn được vài ngày nữa, lúc về mẹ sẽ nấu cơm cho con ăn, lâu rồi con cũng chưa được ăn cơm tẻ.”
“Mẹ ơi, mẹ đối xử với con thật tốt.” Tô Thanh Hòa lập tức làm nũng.
Cao Tú Lan thở dài: “Con chính là tâm can của mẹ, mẹ không đối xử tốt với con thì đối xử tốt với ai chứ?”
Tô Thanh Hòa cảm thấy Cao Tú Lan là người mềm lòng, lập tức nói: “Mẹ à, con thấy sau này nên tăng thêm khẩu phần ăn cho mọi người trong nhà đi, mấy đứa nhỏ ăn nhiều một chút mới tốt, mỗi ngày nhìn chúng nó gầy như cây gậy trúc là con cảm thấy khiếp hoảng, trong đầu luôn nhớ tới vợ Tô thọt. Ăn nhiều hơn thì lòng con mới yên tâm.”
Cao Tú Lan rất muốn nói cho mấy đứa nhóc ăn nhiều như vậy làm gì chứ, nhưng nhìn dáng vẻ sợ hãi của con gái, bà ấy cũng không đành lòng, nghĩ đến việc ngay cả chảo sắt to chồng mình cũng có thể tặng, nói không chừng sau này còn có thể cung cấp lương thực cho cả nhà.
Dù sao để con gái sống thanh thản ổn định, ăn nhiều hơn chút cũng được.
Người nhà họ Tô đều biết hai người đi mượn lương thực.
So với lần trước hai người đi, lần này trong lòng mọi người đều thấp thỏm. Có thể ăn thịt hay không, với họ mà nói cũng không ảnh hưởng gì lớn, thế nhưng lương thực chính là mạng sống.
Mọi người trông mong đứng chờ ở cửa, sau khi thấy hai người trở về thì vây quanh lại.
“Thấy ăn là sáng mắt lên!” Cao Tú Lan liếc nhìn đám người rồi trực tiếp đi vào trong phòng, để bọn nhỏ ở bên ngoài, chỉ cho người lớn vào nhà, sau đó đóng cửa lại.
Dưới ánh sáng mỏng manh, Cao Tú Lan đặt bao lương thực lên bàn.
“Hai mươi cân bột ngô và hai cân gạo. Tất cả đều do cô út mượn!”
Bốn người vây quanh lại, nhìn túi bột ngô trong sọt.
Đúng là bột ngô, thật tinh tế, trông ngon hơn bột ngô trộn trong nhà nhiều. Chắc chắn ăn vào sẽ không bị nghẹn.
Mọi người khiếp sợ không lên tiếng.
Tô Thanh Hòa dặn dò: “Anh à, đừng nói cho ai biết chuyện nhà mình có thể mượn lương thực nhé.” Cô lo rằng sẽ có người muốn tìm cho ra ngọn nguồn, đến lúc đó sẽ không dễ xử lý, nếu như thật sự có người muốn tìm ra ngọn nguồn thì cũng chỉ có thể cắt đứt với thân thích này. Đến lúc đó lại phải nghĩ cách quang minh chính đại lấy lương thực ra.
Cao Tú Lan lại suy nghĩ xa hơn: “Nghe rõ cho mẹ, chuyện này không được nói ai biết. Bây giờ mọi người đều nghèo rớt mồng tơi, nếu họ biết nhà ta có thể mượn được lương thực thì nhất định sẽ nảy sinh ý đồ xấu. Người ta có thể trợ cấp cho gia đình chúng ta, nhưng không thể trợ cấp cho cả thôn. Nếu gây ra phiền phức thì sau này người ta sẽ không trợ cấp cho chúng ta nữa, chặt đứt đường sống của chúng ta, nếu muốn sĩ diện thì đập đầu vào tường chết đi, tiết kiệm lương thực cho người trong nhà ăn.”
Hai người con trai và vợ lập tức che miệng lại.
Có lương thực đương nhiên sẽ lén ăn, họ sẽ không ngu ngốc nói ra bên ngoài.
Phải dặn dò mấy đứa nhỏ bên ngoài nữa, ai nói ra ngoài một chữ, sau này sẽ không được ăn.
Vì thế mọi người nhà họ Tô nhất trí giữ bí mật, có đồ ăn thì lén ăn, không ai được nói.
Nếu nói ra, người ta sẽ mượn hết đồ ăn trong nhà.
Giữa trưa mọi người trong nhà vô cùng hưng phấn ăn cơm trưa, tuy rằng cũng ăn không đủ no như cũ nhưng tóm lại vẫn mang theo hy vọng.
Đồ ăn của bọn nhỏ cũng nhiều hơn lúc trước, có thể ăn đến lưng bụng.
“Đây là cô của mấy đứa cho mấy đứa ăn, sau này cần phải nhớ kỹ lòng tốt của cô! Nếu ai ăn cháo đá bát thì sẽ bị sét đánh đấy.” Cao Tú Lan tẩy não mấy đứa nhỏ.
Mấy đứa nhỏ được ăn nhiều thỏa mãn gật đầu. Tuy rằng cô có bệnh, nhưng cô có tấm lòng lương thiện.
Chuyện gạo đã giải quyết xong, còn chuyện chảo sắt còn chưa giải quyết. Buổi chiều mọi người đi làm, Cao Tú Lan dẫn con gái vào nhà, sau đó nói đi nói lại với bốn góc phòng như niệm kinh: “Đại Căn à, chảo sắt to như vậy làm sao lấy ra đây, ông mau di chuyển vị trí đi. Di chuyển đến hang động lúc trước tôi sinh thằng ba đó. Đại Căn à, ông nghe thấy tôi nói thì hiện về đi…”