Chương 417: Học võ 3
[Xin ký chủ đừng cố thử kết nối với huấn luyện viên võ học, chương trình của bọn họ đều đã được thiết lập sẵn, chỉ nói nội dung dạy học thôi.]
Tô Thanh Hòa còn tưởng bọn họ có thể nói chuyện giống như những người bệnh đó, như vậy có thể nghe ngóng một chút về thế giới khác trông ra sao.
Ôi trời, hệ thống này quản lý cũng thật nghiêm khắc, kín đáo không kẽ hở.
Cô tới gần huấn luyện viên Trương và hỏi: “Trương sư phụ, học thế nào đây ạ? Con nên học cái gì?”
Tô Thanh Hòa vừa dứt lời, huấn luyện viên Trương đã lập tức quét chân qua, hai tay đánh ra một độ cung, nhìn thì mềm mại, nhưng vậy mà Tô Thanh Hòa lại có thể cảm thấy sự dao động của gió.
“Thái Cực!” Giọng nói của huấn luyện viên Trương rất hữu lực.
Tô Thanh Hòa còn chưa phản ứng lại được, thì đôi mắt của ông cụ đột nhiên liếc về phía cô, bước tới với tốc độ nhanh, sau đó vỗ một tràng lên mấy khớp xương trên người cô.
Cả người Tô Thanh Hòa đều ngây ra, chỉ cảm thấy xương cốt trên người đều như sắp gãy mất.
Vừa hô một tiếng đau, Trương sư phụ đã đi tới quét một chân, khiến cô biến thành tư thế đứng tấn.
“… Trương sư phụ, chúng ta không học chiêu thức sao?” Tô Thanh Hòa cắn răng nói. Ai tới nói cho cô biết đi, tại sao học võ lại mệt như vậy, những nhân vật lập tức có thể luyện thành cao thủ võ lâm quả nhiên đều lừa người, ở đây hoàn toàn không có lối tắt nào cả.
“Ta đã thay con đả thông gân cốt, nền móng của con quá yếu ớt, trước luyện đứng tấn đã, qua thời gian một nén nhang, ta sẽ gọi con.” Huấn luyện viên Trương nói xong, trong sân huấn luyện lập tức xuất hiện một nén nhang, sau khi nén nhang xuất hiện, Tô Thanh Hòa trừng mắt nhìn nén nhang dài gần một mét, cái bụng nhỏ đang run lên bần bật.
Nhìn thấy nén nhang này cháy chậm như vậy, cô cảm thấy thế này thì khó mà chịu được quá, nên dứt khoát sắp xếp lại nội dung ghi chép bình thường trong đầu mình, những kiến thức này phải tổng hợp và phân tích, mới có thể hiểu rõ và lý giải được.
Thế nhưng cô kiên trì được mười phút, thực sự không thể kiên trì thêm được nữa, tuy rằng khớp xương bị đánh đã từ từ không còn đau nữa, nhưng cũng bắt đầu mỏi nhừ.
“Trương sư phụ, con sắp không được nữa rồi.”
“Hương sắp cháy xong rồi.” Huấn luyện viên Trương đáp: “Nếu từ bỏ như vậy, cần phải bắt đầu lại từ đầu.”
Tô Thanh Hòa nhìn nén nhang trong lư hương, rất nhanh thôi, vậy mà đã sắp thấy đáy rồi: “Được, con nhịn tiếp.”
Cô nhịn một bụng khí, không dám thả lỏng, mà tiếp tục học kiến thức y học ở trong đầu.
Lại kiên trì mười phút nữa: “Trương sư phụ, được chưa ạ?”
“Hương sắp cháy xong rồi.”
“…”
Lại qua mười phút nữa, Tô Thanh Hòa cảm thấy mình đã hư thoát mất rồi, trực tiếp ngồi bệt xuống đất, rồi lại nhìn hương trong lư hương, thế mà vẫn chưa cháy xong.
Huấn luyện viên Trương trực tiếp vung tay áo, lư hương không còn thấy đâu nữa.
Ông cụ nhìn đồng hồ quả quýt trong ngực: “Ừm, kiên trì được nửa tiếng, nghị lực khá tốt.”
Tuy rằng Tô Thanh Hòa đã luyện xong đứng tấn, thế nhưng vẫn không nỡ ra ngoài, vừa ra ngoài rồi tiến vào lại, sẽ phải tốn thêm nhiều tiền tìm giáo viên, cho nên sau khi nghỉ ngơi một lúc, cô lại tiếp tục luyện tập, nhưng cô cũng lo lắng việc luyện tập quá độ sẽ không tốt đối với cơ thể: “Trương sư phụ, con đã luyện tập suốt thời gian dài rồi, sẽ không bị thương chứ?”
“Nếu đến cực hạn, lão phu sẽ nói cho con biết.”
Lúc này, Tô Thanh Hòa mới yên tâm: “Hệ thống, nếu như bên ngoài có người tìm tôi, mi nhớ thông báo cho tôi đấy.”
[Được, ký chủ.]
Trong sân huấn luyện có phòng nghỉ, trong không gian trữ vật cũng có thức ăn, nên Tô Thanh Hòa dứt khoát ở lại nơi này, cảm thấy đói rồi thì ăn đồ ăn, cảm thấy mệt thì nằm ngủ một lúc, sau đó lại tiếp tục đi luyện tập.
Sau đó, cô phát hiện ra, cô đã ăn rất nhiều lần ở trong này, nhưng thời gian hiển thị trong hệ thống lại mới qua hai tiếng.
Chẳng trách người khác nói nghèo học văn giàu học võ, nếu như trong nhà nghèo khó, chỉ cung cấp lương thực thôi cũng không cung cấp nổi rồi.
Tô Thanh Hòa liên tục đứng tấn bảy, tám lần, cảm thấy không còn sức nữa, mỗi lần mình đứng thời gian sêm sêm đều là hơn hai mươi phút, thế nhưng sao thời gian hiển thị của hệ thống lại vẫn không thay đổi.
Cô lập tức sốt ruột: “Hệ thống, có phải thời gian của mi bị hỏng rồi không, có phải đã qua lâu rồi không, tôi không kịp giờ lên lớp mất.”
[Không có, ký chủ, trong sân huấn luyện, thời gian là 1:24 với bên ngoài, nói cách khác, ký chủ ở trong sân huấn luyện một ngày, tương đương với một tiếng ở bên ngoài.]
Vậy mà thật sự có loại không gian với tỉ lệ thời gian khác nhau như vậy tồn tại, trong lòng Tô Thanh Hòa vô cùng ngạc nhiên: “Một nơi tốt như vậy, sao mi không sớm nói đi, nếu tôi sớm biết được, vậy tôi phải đọc được bao nhiêu sách rồi!”