Chương 419: Hiệu ứng người nổi tiếng 2
Nghiêm Phương Phương kích động nói: “Thanh Hòa à, cô nói rất đúng, Thanh Hòa này, bình thường khi nào thì cô rèn luyện vậy, chúng ta đi chung nhé, tôi quyết định sẽ huấn luyện mặc kệ gió mưa cùng với cô!”
Những người khác liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn Tô Thanh Hòa: “Chúng tôi cũng đi cùng.”
Bọn họ nhất định phải kiên định chạy theo sau lưng bạn học Tô Thanh Hòa, không sai được!
Tô Thanh Hòa không ngờ mình thuận miệng nói ra câu này, vậy mà những người này còn thật sự định rèn luyện cùng cô. Đừng nhé… cô thực sự định làm thế thật, nhưng chưa chuẩn bị rèn luyện khắc khổ đâu.
Hiệu ứng người nổi tiếng rất mạnh, nên rất nhanh, tin tức Tô Thanh Hòa chuẩn bị tổ đội cùng nhau rèn luyện đã truyền khắp toàn bộ khoa y học lâm sàng, một vài sinh viên sau khi biết danh tiếng của cô, cũng đều nhao nhao định gia nhập vào trận doanh của cô.
Thân là các sinh viên viện y học tương lai làm việc tốt, sao có thể không có khí lực mạnh mẽ chấp nhận thử thách của tổ chức chứ, nhất định phải rèn luyện thân thể.
Đương nhiên, những chuyện này Tô Thanh Hòa cũng không biết. Bởi vì tiếp sau, cô đã học gần hết các lớp thực nghiệm, chương trình học mỗi ngày của cô đều không còn nhiều như vậy nữa, những thời gian khác đều dùng làm luận văn.
Để tiết kiệm thời gian, bản thân cô cũng vạch ra kế hoạch học tập cho mình, ban ngày đều dùng để học kiến thức y học, buổi tối mới đi luyện võ.
Tô Thanh Hòa chuẩn bị viết luận văn khoa sinh vật học trước, sau khi lật tìm một vài tư liệu, đột nhiên nói: “Hệ thống, nếu tôi mua sách y học trong cửa hàng của hệ thống để viết nội dung đó vào luận văn, có được không?”
[Được.]
Tô Thanh Hòa lập tức tìm kiếm ở bên trong, sau đó một quyển sách sinh vật chế dược căn bản, tốn 300 tinh tệ.
[Ký chủ, vậy mà cô lại hào phóng như vậy, cô chưa bao giờ mua sách gì đắt như thế.]
“Bởi vì đáng giá đó, những kiến thức này, chỉ cần cho một ít vào luận văn, có lẽ sẽ sinh ra sự khai phá đối với những giáo viên đó của tôi, bọn họ cũng đều là giáo viên thâm niên.”
[Ký chủ, tôi phân tích thì cô đã sớm có dự định như vậy rồi, từ mỗi một môn cô thi được điểm tuyệt đối, còn có sau này cô nhảy cấp, cô đều có mục đích cả, mục đích không chỉ là để nhận được phần thưởng, và tốt nghiệp sớm.]
“Tôi còn muốn làm một bác sĩ thiên tài... một thiên tài lôi bất cứ thứ gì ra, thì người khác đều sẽ cho rằng đó là lý đương nhiên, tôi chỉ muốn làm chút gì đó.”
Tô Thanh Hòa cúi đầu tiếp tục lật sách, sức mạnh của một người dù sao cũng yếu ớt quá, một mình cô học nhiều như vậy, cũng chỉ là một người, nhất định phải lan truyền kiến thức.
Tuy rằng có sách y học tương lai, nhưng mấy thứ như luận văn này vẫn cần phải chỉnh sửa, lại thêm những phân tích lý giải của mình, những việc này đều cần tốn thời gian.
Buổi tối, Tô Thanh Hòa cũng không đi tới căn tin ăn cơm, mà là tự mình làm một ít đồ ăn trong nhà bếp Quân Tẩu, sau đó trực tiếp tiến vào sân huấn luyện để huấn luyện.
Không hổ là huấn luyện viên cấp bậc đại tông sư, dáng vẻ giảng dạy vô cùng nghiêm khắc, tuy rằng chỉ có vài chiêu, nhưng Tô Thanh Hòa cũng cảm giác được rõ ràng nó khác hoàn toàn với những Thái Cực Quyền dùng để dưỡng sinh trong công viên đó, tuy rằng nhìn chiêu thức mềm mại, nhưng trên thực tế lại rất tốn sức.
…
Tô Thanh Hòa học hết một đêm mới ra ngoài, bản thân cô thử khoa tay múa chân một chút, cảm thấy loại cảm giác kiểm soát lực đạo này rất tuyệt.
“Hệ thống, tôi cảm thấy tôi là một thiên tài!”
Tô Thanh Hòa nói với vẻ hơi đắc ý, học y còn có thể nói là nhờ bàn tay vàng mà hệ thống cho, tuy rằng cô học võ cũng có bàn tay vàng, nhưng cũng được tính là có căn cốt tuyệt vời.
[Thân ái nhắc nhở ký chủ, là danh sư xuất cao đồ!]
“Đúng, không sai, tôi chính là trò giỏi!” Tô Thanh Hòa đáp với vẻ kiên định, bỏ qua tính quan trọng của từ danh sư trong lời của hệ thống.
Sau đó cô nhanh chóng đi rửa mặt, rồi đi thẳng đến sân thể dục của trường học để rèn luyện thân thể.
Vừa mới đến sân thể dục, Tô Thanh Hòa đã bị tình hình trên sân làm cho ngơ ngác, bình thường buổi sáng không nhìn thấy bao nhiêu người trên sân thể dục, nhưng lúc này lại có một đám người đông nghìn nghịt đang vận động làm nóng người.
Nhìn thấy Tô Thanh Hòa đi tới, Nghiêm Phương Phương gọi: “Thanh Hòa à, nhanh lên, chúng ta cùng nhau chạy bộ.”
Tô Thanh Hòa: “…”
Cô chỉ chạy bộ mà thôi, sao lại có thế trận lớn như vậy?
Tô Thanh Hòa nhanh chóng đi qua làm nóng người, sau đó mọi người cùng nhau chạy bộ.
Người tới sau càng lúc càng nhiều. Vì thế sáng sớm ở viện y học xuất hiện một hiện tượng lạ, một đám sinh viên bình thường chỉ biết ôm sách giáo khoa, đọc sách và học hành, vậy mà lại tổ chức thành đoàn đi chạy bộ trong học viện, hơn nữa còn là chạy rất chỉnh tề.