Chương 44: Về nhà mẹ đẻ 2
Sau đó nhét con gà mái già vừa rồi còn là bảo bối vào lồng sắt đóng lại, kéo Tô Thanh Hòa vào nhà, trước khi đi còn nói với ba cháu gái: “Làm việc cho tốt, làm không tốt thì đừng ăn cơm nữa. Mắt nhìn chằm chằm con gà mái gì làm gì, ăn cũng không đến lượt chúng mày! Cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn!”
Tô Thanh Hòa dùng sức kéo bà ấy vào phòng, người mẹ này thật là không yên tĩnh được một chút.
Vào trong phòng Cao Tú Lan lập tức nói: “Con nói cha con có bản lĩnh này không?”
“Chuyện này con cũng không nói chính xác được, nhưng mà mẹ, chẳng phải cái chảo sắt kia chúng ta cũng lấy được rồi ư? Dùng vô cùng tốt, chị dâu cũng nói dùng tốt hơn cái chảo sắt trước đó của nhà chúng ta, đồ cha con đưa đến chính là khác biệt.”
Cao Tú Lan nghe xong cũng yên tâm hơn: “Cũng đúng, gạo cha con đưa đến cũng trắng hơn.”
Tô Thanh Hòa tiếp tục giật dây: “Không biết gà mái cha con đưa đến có biết đẻ trứng không. Mẹ à, hay là chúng ta để cha con đưa gà mái qua đây, con gà mái này chúng ta ăn trước? Con chỉ lo lắng tiếp tục gầy, đáng tiếc những lạng thịt kia.” Cô nói xong còn nuốt nuốt nước miếng, tỏ vẻ mình rất muốn ăn.
Cao Tú Lan lập tức mềm lòng. Con gái bà ấy đã bao nhiêu năm chưa ăn thịt gà rồi. Ừm, thịt gà rừng không tính.
Bây giờ có cha của con gái trợ cấp, về sau nếu như thật sự không được, thì lấy lương thực đi đổi trứng gà cho con gái ăn vậy. Con gà mái già này… “Được, vậy mẹ sẽ nấu lên. Một mình con có thể ăn rất lâu đó.”
“Mẹ ơi, trời nóng lên rồi, không dễ chịu, con thấy để mọi người cùng ăn một bữa đi. Dù sao đến lúc đó con ăn nhiều một chút. Hơn nữa bây giờ có cha con rồi, con cũng không lo ăn uống nữa. Miệng con còn kén chọn, không phải thịt ngon con không ăn đâu.” Cô kiêu ngạo nói.
Cao Tú Lan nhìn con gái như vậy, trong lòng cảm thấy rất thoải mái. Trước kia cảm thấy con gái mình không có cha thương. Bây giờ cuối cùng cũng có cha thương rồi. Đứa trẻ này có cha thương chính là không giống với trước đây nữa.
“Được, nghe con đó. Chỉ là lời cho mấy đứa ranh con kia rồi. Trước đây lúc cha con còn sống, bọn nó ăn không ít.”
Lo lắng con gà mái sẽ tiếp tục gầy, cho nên buổi trưa ăn cơm xong, Cao Tú Lan bèn dặn con dâu đun nước sôi, làm sạch sẽ con gà mái.
Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa lập tức sửng sốt.
Đinh Quế Hoa thăm dò hỏi: “Mẹ à, đây là muốn ăn ư?”
“Không đẻ trứng nữa, không ăn thì giữ lại làm gì?” Cao Tú Lan tức giận nói.
Tô Thanh Hòa không muốn nghe mẹ mình cằn nhằn nữa, nhanh chóng nói chen vào: “Chị dâu, mẹ nói nấu cho cả nhà bồi bổ.”
Vừa nghe lời này, toàn sân yên tĩnh.
Mọi người đều mong chờ nhìn Cao Tú Lan, sau đó nhìn gà mái già.
Tiếng nuốt nước bọt ừng ực ừng ực vang lên.
Cao Tú Lan cảm thấy vô cùng khó coi, vỗ cái bàn nói: “Còn làm việc nữa không, không muốn ăn thì đừng ăn nữa!”
Vừa dứt lời, Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa vội vàng chạy ra ngoài, lập tức vào phòng bếp đun nước.
Trong chốc lát, nước đã sôi rồi. Chỉ nghe thấy gà mái cục cục kêu một trận, rất mau đã xử lý sạch sẽ rồi.
Tô Thanh Hòa không quen nhìn cảnh này, cũng không nhìn nữa. Đợi thu dọn xong rồi, lúc này mới đi làm đầu bếp.
Cô sẽ không lãng phí nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy, không phải hệ thống bảo cô nấu mười món nổi tiếng để làm nhiệm vụ kiểm tra trù nghệ cấp B sao, một món trong đó tên là canh gà mái nhà nông. Vì là một món ăn nhà nông, cho nên dùng nguyên liệu rất đơn giản. Không có gia vị đa dạng như vậy. Gà mái quan trọng nhất cũng là có sẵn. Nếu như thành công, khen thưởng cô đạt được có thể tăng gấp bội rồi, vậy thì lời rồi. Đến lúc đó giữ lại một con đẻ trứng, còn có thể tiếp tục ăn một con.
Vì một lần thành công, trật tự mỗi một bước cô đều cẩn thận, chăm chú làm theo sách dạy nấu ăn. Cộng thêm cảm giác trù nghệ sơ cấp của cô, nấu lên cũng coi như là không có áp lực gì.
Thả thịt gà đã xử lý xong vào trong vại sứ dùng để nấu cơm trước đó, bỏ vào gia vị đơn giản. Sau khi thêm nước thì đặt vại sứ vào trong kệ bếp. Đây là cách đơn giản nhất nông thôn dùng để hầm canh. Không tốn củi, canh hầm ra còn thơm ngọt. Nhìn vại sứ trong bếp, Tô Thanh Hòa thở phào một hơi. Cô cũng không ngờ rằng sẽ có một ngày mình dụng tâm nấu cơm như vậy, nhưng vì gà mái, vất vả một chút thì vất vả một chút đi.
Đinh Quế Hoa ngoài phòng bếp còn không nỡ đi làm việc, nhìn phòng bếp lo lắng nói: “Cô út nói muốn học hầm canh, cũng không biết có nấu được hay không đây, lỡ như hầm hỏng rồi thì làm sao?”