Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 442 - Chương 442 - Hẹn Ước 1

Chương 442 - Hẹn ước 1
Chương 442 - Hẹn ước 1

Chương 442: Hẹn ước 1

Buổi trưa lúc tan ca, Tô Thanh Hòa chuẩn bị về ký túc xá học tập. Vì một ngàn tinh tệ, nhất định phải toàn lực ứng phó.

Vừa bước chân ra ngoài cửa, bỗng nhiên cô nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, cô nhanh chóng chạy qua đó.

“Trường An!”

Cố Trường An còn đang vẽ xoắn ốc bằng mũi chân trên mặt đất, trong lòng đang đắn đo nên nói thế nào với Thanh Miêu Nhi chuyện mình sắp đi làm nhiệm vụ, bỗng nghe thấy giọng nói của Tô Thanh Hòa thì lập tức ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thanh Miêu Nhi của mình đang chạy lại đây, trong đầu lập tức trống rỗng không nghĩ được gì, mặt mày hớn hở kêu to: “Thanh Miêu Nhi!”

Tô Thanh Hòa cảm nhận được không khí lạnh lẽo bên ngoài bèn nói: “Sao anh không vào trong bệnh viện? Anh đến đây từ lúc nào thế?”

“Cũng không lâu lắm, anh không muốn quấy rầy em trong lúc làm việc.” Cố Trường An nhẹ nhàng nói. Thật ra anh đã đến đây từ lâu, nhưng anh lo lắng anh sẽ làm ảnh hưởng đến Thanh Miêu Nhi, đến lúc đó bị người khác nhìn thấy thì không hay, sau này sẽ gây khó khăn cho Thanh Miêu Nhi.

“Đồ ngốc, đi thôi, chúng ta về ký túc xá của em.”

Tô Thanh Hòa lôi kéo tay áo anh đi về ký túc xá. Dọc theo đường đi gặp phải người quen, cô sẽ kiêu ngạo giải thích: “Đây là người yêu của tôi, đã làm báo cáo kết hôn.”

Trong lòng Cố Trường An vô cùng ấm áp và ngại ngùng. Anh cố gắng đứng thẳng người, không để Tô Thanh Hòa phải xấu hổ với người ta.

Đến ký túc xá, Tô Thanh Hòa lập tức đốt bếp than.

Sau đó lấy ra xoong nhôm hầm canh.

Vừa hầm canh, cô vừa bảo Cố Trường An cởi áo khoác ra.

Cố Trường An lập tức trợn tròn mắt, Tô Thanh Hòa nghiêm mặt trách anh: “Quần áo rách tùm lum như vậy rồi, để em vá lại cho anh.”

Cô đương nhiên biết, Trường An đưa áo khoác mới cho cô mặc, cho nên anh chỉ có thể mặc áo cũ đã sờn chỉ.

Những chỗ rách còn bị khâu vá lụp xụp, hiển nhiên là tay nghề của người khâu rất tệ.

Tô Thanh Hòa vừa cắt chỉ vừa nói: “Ai vá lại cho anh đấy?”

“... Là anh tự vá.” Cố Trường An đỏ mặt. Anh cảm thấy mình thật là vụng về, cái gì cũng không biết làm: “Thanh Miêu Nhi, anh sẽ học.”

“Anh học làm gì chứ, với cái tay của anh thì không học được đâu, để em khâu cho anh.”

“Anh vẫn muốn học, anh muốn chăm sóc cho em.” Cố Trường An kiên định đáp.

Tô Thanh Hòa mím môi cười tủm tỉm: “Được rồi, sau này em sẽ dạy cho anh.”

Bàn tay Tô Thanh Hòa nhanh thoăn thoắt, chiếc áo rất nhanh đã được vá lại. Đường may rất tinh tế, hơn nữa chỉ may cùng màu với màu áo, không nhìn kỹ là không phát hiện ra đường may.

Cố Trường An nhìn thấy vậy vừa cảm động, rồi vừa cảm thấy áp lực đang đè nặng trên người mình lại tăng thêm. Nếu như anh muốn học đến trình độ này của Thanh Miêu Nhi, anh cảm thấy rất khó khăn.

Mặc áo vào, anh cảm thấy dường như còn ấm áp hơn trước kia.

Canh thịt hầm cũng đã nấu xong, Tô Thanh Hòa lấy ra bánh màn thầu, nướng trên bếp than, hai người vừa ăn canh, vừa ăn màn thầu.

“Sao hôm nay anh lại đến đây thế, không cần huấn luyện sao?” Tô Thanh Hòa hỏi.

Bàn tay bưng bát đũa của Cố Trường An hơi run lên.

Tô Thanh Hòa híp mắt, hỏi hệ thống: “Trường An làm sao thế?”

“Ký chủ yên tâm, không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu, chuẩn bị đi làm nhiệm vụ thôi.”

“...” Tô Thanh Hòa cảm thấy có chút không nuốt được nữa: “Trường An, rốt cuộc anh có chuyện gì thế?”

“Thanh Miêu Nhi à, anh, mấy ngày nữa anh phải ra ngoài một chuyến, đây là mệnh lệnh của cấp trên.”

“Thân ái nhắc nhở, anh ta nói dối, chính anh ta xin đi.”

“...”

Tô Thanh Hòa đặt bát đũa xuống ghế, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không phải anh mới xuất viện sao, vì sao lại muốn đi làm nhiệm vụ?”

Cố Trường An mím môi, căng thẳng đáp: “Thanh Miêu Nhi à, anh muốn được đề bạt, đội trưởng của anh nói, đợi anh được cất nhắc thăng chức, thì sẽ xin quân khu, tổ chức hôn lễ cho chúng ta ở trong doanh trại. Đến lúc đó có thể được phân cho một phòng đơn. Đợi sau này anh lại được đề bạt lên quân hàm cao hơn, anh còn có thể được phân cho phòng đôi. Thanh Miêu Nhi, anh, anh muốn cho em một ngôi nhà rộng rãi khang trang. Anh muốn mình lập công thật nhiều, sau đó kiếm được càng nhiều hơn. Em đi theo anh đến đây chịu khổ, anh không thể để em bị thiệt thòi thua kém người khác.”

Cố Trường An nói, ánh mắt anh run rẩy. Anh cảm thấy người mình phải xin lỗi nhất chính là Tô Thanh Hòa. Sau khi ở bên anh, cô không được một ngày yên lành. Lúc cô còn ở nhà mẹ vợ, mẹ vợ vẫn luôn cưng chiều nâng niu cô, sau khi quen anh, còn phải đi làm, rồi còn phải đi học. Đã vậy còn phải đến một nơi gian khổ như này.

“Thanh Miêu Nhi à, anh muốn kết hôn với em, anh không muốn phải đợi lâu thêm nữa. Anh muốn được kết hôn sớm với em.”

Bình Luận (0)
Comment