Chương 499: Sợ con không có cha 1
“Vận động mạnh, lao lực và bất kỳ loại va chạm nào.”
Tô Thanh Hòa nghe xong, trong lòng cảm thấy quặn thắt, vừa nghĩ đến bụng mình xảy ra nhiều bất trắc như vậy, cô cảm thấy hơi mất bình tĩnh, nhưng cha đứa trẻ còn quá nghèo, không thể sử dụng tùy tiện như vậy: “Hệ thống, tạm thời không khởi động, vào thời khắc nguy hiểm cho thai nhi hẵng khởi động.”
Ôi, nuôi con đúng thật là tốn kém.
…
Tô Thanh Hòa một lòng muốn tiết kiệm tinh tệ, nhưng làm sao hệ thống lại để yên. “Xin ký chủ chú ý, chỉ có sau khi mua dịch vụ mới có thể khởi động nhiệm vụ bảo vệ. Thưa ký chủ, hệ thống đã tính toán giúp cô rồi, từ giờ cho đến lúc đứa bé được sinh ra, nhiều nhất phải cần 2500 tinh tệ. Đối với một người lính xuất sắc, chuyện này rất dễ dàng.”
“...”
Tô Thanh Hòa nhìn tài khoản của Trường An, bên trong cũng chỉ còn mấy chục tinh tệ mà thôi. Hiện tại cô có rất nhiều thưởng từ ngành y, bình thường cũng không cần dùng đến tinh tệ của Trường An nên có thể tiết kiệm được chỗ này.
“Khởi động khởi động, sáng sớm mai khởi động.” Tô Thanh Hòa không ngờ cũng có ngày cô phải tính toán chi li thế này, tủi thân quá.
Đồng chí Trường An à, vì con của chúng ta, sau này anh sẽ rất cực khổ đấy.
Đã hai ngày Cố Trường An đều ngủ không được ngon giấc.
Hai ngày nay, tiền tuyến đã bắt đầu xảy ra đụng độ, phe địch dường như đã quyết định sẽ đánh một trận, bây giờ ở trên còn chưa có mệnh lệnh chiến đấu quy mô lớn nên hiện tại bọn họ đang ở trong giai đoạn phòng thủ đối đầu. Quan trọng là đối phương ngày càng khiêu khích, liên tục muốn chiếm đóng cứ điểm bên này.
Đối với quân đội mà nói, mất đi cứ điểm chính là thể diện của họ đang bị chà đạp dưới chân. Cố Trường An sẽ không để chuyện đó xảy ra. Dẫn dắt lính trong trung đội của mình không chịu lùi bước, sống chết ngăn chặn. Dù cho pháo đạn của kẻ thù hướng đến đây, Cố Trường An vẫn kiên quyết đối mặt, tuyệt đối không lùi bước.
Từ hôm qua đến nay, đối phương đã khai hỏa hai lần rồi. Cố Trường An có kỹ thuật bắn tốt, mỗi lần chỉ cần đối phương nổ súng, anh lập tức xử gọn viên chỉ huy của phe địch.
Đối phương dường như cũng hơi sợ nên mãi chưa có động tĩnh gì.
Cố Trường An cảm thấy ấm ức, anh hận chết đám kẻ thù ở phía đối diện kia. Kể từ khi anh đi lính đến nay, chính bọn chúng đã liên tục làm ầm ĩ, hại anh không thể sống những ngày tháng yên ổn, hại Lão Dát Tử không còn nữa, hại anh có nhà mà không thể về.
Có lúc anh thậm chí còn mong có thể đánh một trận chung kết, sớm ngày được đánh một trận khoái chí, đánh cho kẻ thù về lại hang ổ của bọn chúng, không bao giờ dám quay lại đây. Sớm ngày trả lại trị an cho biên cương.
Lúc này đang kiệt sức ngồi trong chiến hào, Cố Trường An sờ ngực mình, trong lòng nhớ về nhà của mình. Anh rời đi đã lâu, không biết Thanh Miêu Nhi thế nào rồi. Vừa mới cưới đã phải xa nhau, anh chẳng làm được gì cho Thanh Miêu Nhi cả.
“Trung đội trưởng, chúng ta có thể sống sót trở về không?”
Có một người lính trẻ khóc nói, cũng chỉ mới có mười bảy, mười tám tuổi. Họ vừa mới đến tiền tuyến, bắt đầu từ mấy ngày trước đã có rất nhiều người lần lượt đến đây.
Cố Trường An vỗ vai cậu ta: “Chắc chắn có thể sống sót trở về, tôi đến đây lâu rồi, không phải vẫn tốt như thường à? Cậu sợ gì chứ?”
Cậu ta lau nước mắt: “Thật ra em cũng không sợ, em chỉ lo cho vợ em thôi, lúc em đi, vợ em đã có thai rồi.”
“Nhanh như vậy mà cậu đã sắp làm cha rồi ư?” Cố Trường An ngạc nhiên nói: “Cậu còn nhỏ hơn cả tôi ấy nhỉ.”
“Chúng em lấy nhau sớm, em mười bảy tuổi đã cưới rồi.” Cậu lính trẻ đỏ mặt: “Hai vợ chồng em cùng nhau lớn lên, cô ấy tốt lắm. Em đi lính, cô ấy cứ lo cho em, nói muốn sinh cho em đứa con...Em không sợ chết, em chỉ lo đứa trẻ sinh ra không có cha thôi. Có con rồi thì vợ em cũng khó mà tái giá.”
Cố Trường An: “...” Có phải anh nên thấy mừng vì hiện giờ mình chưa có con không, không lo con không có cha, Thanh Miêu Nhi sau này dễ tái giá… Phì! Anh thèm vào, anh phải sống cho tốt để Thanh Miêu Nhi không được lấy người khác!
Nghĩ đến chuyện sau khi mình chết, Thanh Miêu Nhi sẽ đi bước nữa, Cố Trường An hận bây giờ không thể ôm súng xông về phía đối diện, tiêu diệt hết cái đám vô liêm sỉ.
Đều là đám khốn này hại vợ chồng bọn họ xa cách.
Bởi vì ôm một bụng tức, tối đó anh cũng không muốn trở về nghỉ ngơi, cứ ở lại đây canh gác, đợi đối phương lại có động tĩnh gì, anh sẽ bắn cho bõ công.