Cảm ơn bạn sherry68238 đã ghé qua và gửi tặng kim phiếu ^^
Chương 51: Tô Ái Đảng trở về 1
Tô Thanh Hòa không nhận, xụ mặt nói: “Anh ba, đều ăn cả rồi, sao anh lại không muốn ăn chứ? Em ăn rồi, những người khác cũng đã ăn hết rồi, vậy mà anh lại không chịu ăn. Anh mau ăn đi. Cái này cố ý phần lại cho anh đấy. Nếu hôm nay anh không về, ngày mai em cũng sẽ đi tìm anh.”
Lập tức Tô Ái Đảng cảm động đến rối tinh rối mù, hốc mắt hồng hồng. Sau đó dốc bát canh vào miệng uống.
Tô Thanh Hòa cười nói: “Anh ba, em nấu canh đó, có dễ uống không?”
Tô Ái Đảng vội gật đầu không ngừng: “Dễ uống, uống ngon lắm!”
Uống xong mấy ngụm canh, anh lại từ từ gặm thịt gà, giống như đang thưởng thức món ăn mỹ vị nhất trên đời.
Tô Thanh Hòa nhìn anh ăn ngon, cũng cắn miếng khoai lang khô. Giờ cô đã hiểu rốt cuộc vì sao lại có nhiều người thích xem người khác ăn trên mấy chương trình phát sóng trực tiếp như vậy.
Lúc nhìn người khác ăn, thật sự là đặc biệt thấy thèm. Dù cô đã ăn no rồi, cũng bắt đầu có cảm giác thèm thuồng.
Hai người đang ăn trong phòng bếp thì Cao Tú Lan dắt bọn nhỏ từ ngoài về. Trong rổ xách có một vài cây rau dại, số lượng không nhiều lắm. Không có cách nào khác, năm nay mất mùa, có thể tìm được một ít rau xanh đã là không tệ rồi. Tốt xấu gì cũng có thể ăn lấp bụng.
Bà xách rổ rau vào phòng bếp, lập tức nhìn thấy con trai với con gái mình đang ngồi bên trong, sửng sốt một giây đồng hồ, lập tức ồn ào kêu la: “Ái Đảng à, sao con đã về rồi, cũng không thèm báo một tiếng, đấy là đồ em gái để lại cho con đó.”
Tô Ái Đảng chậc chậc chép miệng: “Mẹ, con đang ăn đây, ngon thật.”
“Đương nhiên là phải ngon rồi.” Cao Tú Lan đi tới, chỉ vào Tô Thanh Hòa nói: “Đó chính là đồ em gái con để dành đấy. Con bé không nỡ ăn, vì muốn phần ra cho con. Cả nhà đều chỉ biết nghĩ cho bản thân, có mỗi con bé là còn nhớ đến thằng anh này, con nói xem, có phải em nó đối xử với con đào tim đào phổi không?”
Tô Ái Đảng còn tưởng phần này là do người trong nhà để lại cho anh. Không ngờ lại là em gái cố ý dành dụm để anh về ăn. Đôi mắt vừa mới nghẹn hồng lập tức bắt đầu chảy nước mắt không ngừng. Tô Thanh Hòa thấy thế, da gà da vịt toàn thân nổi hết lên. Anh ba của của cô là người có hình tượng rắn rỏi cơ mà, cảm giác khi anh khóc lên thế này thật đúng là một lời khó nói hết.
“Em gái, sao em không nói sớm cho anh biết, anh lại tham ăn đến nỗi ăn cả phần đồ tiết kiệm của em. Anh thật thẹn với lòng mà…”
Tô Ái Đảng trực tiếp khóc rống lên.
Tô Thanh Hòa: “......”
Cao Tú Lan nói: “Nên tự thấy hổ thẹn, về sau con mà dám không thương em, đến ông trời cũng không thể chịu được.”
Tô Thanh Hòa: “.... Anh à, không sao không sao, em cũng ăn rồi mà. Em ăn nhiều lắm luôn. Thật đấy, anh đừng khó chịu, mau ăn thịt đi. Anh mà không ăn, em sẽ rất đau lòng.”
Tô Ái Đảng lập tức cầm thịt lên cắn một miếng. Cứ gặm một miếng lại quay sang nhìn Tô Thanh Hòa một lần.
Cao Tú Lan không thèm để tâm tới con trai mình, nhìn cái túi nằm trên mặt đất, biết ngay là do con trai mang về. Sau đó bà bắt đầu kiểm đồ trong túi. Rất tốt, bên trong hẳn là có tới năm sáu cân khoai lang khô. Ừ, còn có mấy quả trứng chim sẻ được bọc trong cỏ khô nữa. Con trai vẫn còn có chút lương tâm đấy.
Kiểm kê đồ xong xuôi, thấy bọn nhỏ đang bám khung cửa nhìn vào, lập tức thắt chặt miệng túi lại, chỉ vào mấy đứa trẻ nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, buổi trưa ăn chưa đủ hả, còn muốn cướp miếng ăn trong miệng cô chúng mày đúng không, xấu xa quá xấu xa, không mau đi làm việc đi? Ăn không ngồi rồi chẳng chịu làm gì cả, uổng phí bao nhiêu lượng thực của tao. Còn muốn ăn cơm, ăn canh không hả?”
Mấy đứa trẻ lập tức đi tìm việc để làm. Nhặt củi nhặt củi, quét sân quét sân.
Làm việc làm việc, không làm việc không có cơm ăn, không làm việc không có canh uống. Mấy đứa lại không bị bệnh giống cô, sao có thể lười biếng được?
Bên này Tô Ái Đảng đã ăn xong thịt, cắn nát hết xương cốt. Tinh thần cả người xem ra khá hơn nhiều rồi. Chỉ là khi nhìn sang Tô Thanh Hòa, đôi mắt kia vẫn hơi phiếm hồng.
Cảm động thì cảm động, nhưng Tô Thanh Hòa thật sự có chút không chịu được cái sự nhiệt tình thái quá này, vội vàng lôi kéo Tô Ái Đảng ra ngoài sân ngồi: “Anh ba, sao anh về sớm thế, được nghỉ phép à, bây giờ phải đợi mấy ngày?”
“Không đi nữa.” Nói lên chuyện này, Tô Ái Đảng hơi ủ rũ cụp đuôi.
Cao Tú Lan xách cái túi ra khỏi phòng bếp, chuẩn bị đem nó cất kỹ vào trong phòng, nghe được lời này cũng không bận tâm đến nó nữa, nhoài người đến hỏi: “Làm sao lại không gọi đi nữa?”
Tô Ái Đảng thở dài nói: “Lần trước lúc mọi người đi, đồ để luyện cũng không có. Khẩu phần ăn thì càng ngày càng cắt giảm, hai ngày trước đã hạ lệnh xuống bảo sau này không cần luyện thép nữa, đuổi chúng con về làm việc nhà nông. Mọi người cùng nhau thu dọn đồ đạc, hôm nay bèn trực tiếp quay về. Sau này con cũng không cần đến đó nữa.”