Chương 535: Vào đảng 1
Cố Trường An vừa định khoác lác, nhưng mà nghĩ đến lần đầu tiên mình trúng đạn thì nghẹn lại. Trong lòng có hơi ấm ức, lúc mình chịu đau, nếu có thể có loại thuốc này sớm một chút thì tốt rồi.
Tác dụng của thuốc mỡ trên chiến trường đã nhanh chóng thể hiện rõ.
Những số liệu này cũng rất nhanh được báo cáo, khiến bên xưởng chế thuốc rất phấn khởi. Hơn nữa cũng khiến những lãnh đạo quân khu thấy được tầm quan trọng của loại thuốc mỡ này trong chiến tranh.
…
Tài liệu về Tô Thanh Hòa rất nhanh đã được đặt trên bàn các vị lãnh đạo.
Nhìn hồ sơ từ nhỏ đến lớn của Tô Thanh Hòa, ai nấy đều trợn tròn mắt. Sau khi học xong tiểu học thì không đi học nữa, học một kỳ trung cấp chuyên nghiệp thì lên đại học. Học đại học chưa đến một năm đã liên tục vượt mấy cấp, sau đó đến một bệnh viện thực tập, trực tiếp trở thành bác sĩ.
Chuyện này, chuyện này có đúng không vậy?
Sau khi gọi điện thoại kiểm tra lại, những lãnh đạo này đều có chung một suy nghĩ: Đồng chí này trông như thế nào chứ?
Tất nhiên là không giống người thường rồi.
Cô chính là một bảo vật đó, ngang bằng với một mỏ châu báu.
Lại nhìn qua, không phải người trong đảng, cũng không có quân hàm. Đây không phải là làm loạn hả? Nếu đã là nhân tài của quân khu thì tất nhiên phải có đãi ngộ của nhân tài quân khu.
Quân khu Tây Nam nhanh chóng gọi điện thoại cho viện trưởng Hình, tiến hành phê bình ông ta.
Viện trưởng Hình đáp: “Tôi cũng quá bận, thành quả nghiên cứu của Tiểu Tô cứ nối tiếp nhau như thế, tôi phải giải quyết tốt chuyện phía sau cho cô ấy. Quan trọng là viện nghiên cứu Bắc Kinh và bên phía trường đại học đều hướng tới Tô Thanh Hòa nên trong thời gian ngắn tôi vẫn chưa sắp xếp được.”
Lãnh đạo quân khu phê bình: “Hồ đồ. Bắc Kinh có ý kiến gì là chuyện của bọn họ, bây giờ cô ấy là người của quân khu Tây Nam chúng ta, chúng ta phải cho cô ấy đãi ngộ tốt nhất. Chẳng lẽ thật sự muốn để cô ấy rời khỏi quân khu chúng ta hả? Nhất định phải cho cô ấy đãi ngộ xứng đáng. Thưởng phạt phân minh là tác phong của quân nhân chúng ta. Mau vào đảng, thêm quân hàm. Tôi làm người tiến cử cô ấy vào đảng.”
Viện trưởng Hình cười nói: “Được, tôi sẽ sắp xếp cho đồng chí Tô Thanh Hòa.”
Sau khi cúp điện thoại, viện trưởng Hình bèn gọi mấy lãnh đạo bệnh viện đến.
Gần đây Tô Thanh Hòa bận rộn nhiều việc, thuốc này nghiên cứu cũng rất khó khăn. Cộng thêm việc cô không dám thức đêm nên tốn rất nhiều thời gian.
Cũng may là có giáo sư Hùng và giáo sư Lâm hai người này hỗ trợ, nên nghiên cứu của cô cũng không quá mệt. Nhưng mà hai vị này lại làm việc không kể ngày đêm, nhìn rất tiều tụy. Nhưng mà tinh thần lại rất tốt.
Buổi trưa vừa làm xong thì trợ lý của viện trưởng vội vàng đến báo với cô: “Bác sĩ Tô, cô nhớ viết một lá đơn xin vào đảng nhé, xế chiều, cô đến phòng làm việc của viện trưởng một chuyến.”
“Làm gì thế?” Tô Thanh Hòa ngẩn ra hỏi.
“Vào đảng đó, lãnh đạo quân khu đã thông báo cấp quân hàm cho cô.”
Tô Thanh Hòa ngẩn người, cô sống hai đời chưa vào đảng, bây giờ lại vào đảng, hơn nữa còn có quân hàm?
Sau khi về nhà, Tô Thanh Hòa bèn vội vàng ăn cơm. Cao Tú Lan nói: “Con vội gì chứ, từ từ ăn.”
Mẹ Cố múc canh cho cô: “Dù có vội cũng không thể ăn uống qua loa.”
Tô Thanh Hòa ăn vài miếng lại uống mấy ngụm canh, xoa bụng đứng lên: “Con phải viết đơn xin vào đảng, một lát nữa còn phải đến phòng làm việc của viện trưởng.”
“Gì, vào đảng sao?”
Hai người mẹ ngẩn ra, sau đó nhanh chóng chuẩn bị giấy bút cho Tô Thanh Hòa. Đây chính là chuyện lớn đó.
Thời buổi này, đơn xin vào đảng viết cũng dễ. Mạnh mẽ khen ngợi bản thân, sau đó lại thể hiện quyết tâm cống hiến suốt đời với tổ chức, vậy thì cơ bản đã được rồi.
Sau khi viết lưu loát hơn một ngàn chữ thì đã đến giờ làm việc.
Tô Thanh Hòa nhanh chóng có mặt ở phòng làm việc của viện trưởng, vừa gõ cửa vào đã ngẩn ra một lúc. Cứ như vậy nhìn một người đàn ông mặc quân phục nghiêm trang đang ngồi trong đó, nhìn có vẻ hơn năm mươi tuổi.
Viện trưởng Hình gọi: “Tiểu Tô à, cháu mau vào đây, thủ trưởng Trần cố ý đến đây chờ cháu đấy.”
Tô Thanh Hòa lập tức chào kiểu quân đội: “Chào thủ trưởng.”
Thủ trưởng Trần kinh ngạc nhìn cô một lúc lâu, ngạc nhiên nói: “Đã sớm biết là còn trẻ, nhưng mà khi thực sự nhìn thấy thì đúng là không tin được. Đồng chí Tô Thanh Hòa, rốt cuộc đồng chí đã học kiểu gì vậy?”
“Cháu đã muốn học gì thì sẽ hết lòng theo học.”
Viện trưởng Hình cười nói: “Đúng vậy, đồng chí Tiểu Tô này đúng là vô cùng chịu khó. Rất thích nghiên cứu, tìm hiểu kiến thức. Tôi còn định bầu chọn cho cô ấy là công dân gương mẫu nữa.”