Chương 614: Gọi mẹ
Lãnh đạo số hai vừa cười vừa nói: “Người trẻ tuổi vẫn nên có nhiều trải nghiệm một chút, xa rời thực tế là một chuyện rất khó khăn, nhưng người trẻ tuổi này thực sự không tồi, ông Chu, cơ thể ông hiện tại thế nào rồi?”
Đồng chí Chu Hoa cười ha ha, đáp: “Sớm đã khỏe lên rồi, bây giờ có thể chạy có thể nhảy nữa cơ, nói ra thì, nếu như sớm trị khỏi một chút, thì lần trước tôi đã đích thân lên chiến trường rồi.”
Lãnh đạo lớn nở nụ cười: “Cái này không có cơ hội cho ông rồi, bây giờ trong nước thái bình, hy vọng nền móng công nghiệp của nước nhà có thể nhanh chóng phát triển, tôi vẫn rất mong chờ vào vị tiểu đồng chí kia.”
Tô Thanh Hòa ở trong nhà nghỉ ngơi hai ngày, sau đó dẫn con mình đi chơi, còn đồng chí Cố Trường An thì ở trong phòng vùi đầu đọc sách.
Sau khi anh biết được thành quả của Tô Thanh Hòa, trong lòng lại càng áp lực hơn, cảm thấy hiệu suất của mình không đủ, cho nên lúc này lại càng ra sức học, chỉ hy vọng sớm tốt nghiệp một chút, có thể ở bên cạnh người nhà mình nhiều hơn, không cần một tuần mới trở về một lần nữa.
Tô Thanh Hòa cũng không làm phiền anh, mà ôm con chơi trong phòng khách, đồng thời cũng để mẹ ruột và mẹ chồng mình ra ngoài đi dạo một chút.
Sau khi chơi một lúc, Tô Thanh Hòa đi pha sữa bò cho con gái: “Con ngồi ngoan ở đây nhé, đừng bò lung tung.”
Sau khi đứa trẻ lớn dần, bọn họ cũng bắt đầu lo lắng hơn, đứa nhỏ có lười đến đâu, thì khi nghịch ngợm cũng vẫn khiến người ta đau đầu, có đôi khi Tô Thanh Hòa còn thấy rất may mắn vì mình vẫn lười biếng, tốt xấu gì cũng không hiếu động như vậy.
Tiểu An Ninh tự mình chơi xếp gỗ, thấy mẹ đi rồi, cô bé ngẩng đầu nhìn mẹ mình, nhìn cho đến khi mẹ tiến thẳng vào nhà bếp, cô bé cảm thấy không vui, sau đó quay đầu nhìn về phía phòng, cả người nằm bò ra đất, bắt đầu bò về phòng.
Mẹ không có thời gian chơi với mình, còn cha thì luôn có thời gian.
Trong phòng, Cố Trường An đặt bút máy xuống, xoa mắt mình, cảm thấy có hơi mệt mỏi.
Loại chuyện như đọc sách này quá phí đầu óc, còn mệt hơn huấn luyện nhiều, mà bản thân anh cũng không phải người nhiệt tình với học hành cho lắm, học vào cảm thấy còn khổ sở hơn.
Ngay khi đang định duỗi thắt lưng thì đột nhiên phát hiện ra trên chân mình như có thêm thứ gì đó, suýt chút nữa thì anh hất ra theo bản năng, kết quả cúi đầu liếc mắt nhìn, lại sợ hết hồn, vội vàng khom người ôm đứa nhỏ đang bám vào cẳng chân mình lên.
“Sao bé cưng lại qua đây? Còn không nói tiếng nào nữa chứ, suýt chút nữa thì cha đá con ra ngoài rồi đó!”
Cố Trường An nói mà trong lòng còn sợ hãi, nếu như vừa rồi anh đá chân thì nguy to!
Tiểu An Ninh nhìn cha mình rồi cười hì hì, quả nhiên cha sẽ chơi với cô bé.
“Bò bò.” Tiểu An Ninh mấp máy miệng.
Cố Trường An cười nói: “Đúng thế, bò bò, nhưng con không thể bò lung tung được, lỡ như không cẩn thận giẫm phải con thì sao?”
“Ba ba.” Đứa trẻ lại hô một tiếng.
Lúc này, Cố Trường An mới sững sờ: “Con vừa mới gọi gì cơ, nói cha nghe.”
Tiểu An Ninh hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ gọi chơi: “Ta ta.” Mỗi một lần gọi, phát âm đều không chuẩn.
Nhưng mà Cố Trường An lại cảm động đến mức nước mắt trào ra.
Tô Thanh Hòa pha xong sữa bò đi ra ngoài, lại không thấy đứa nhỏ đâu, cô vô cùng sợ hãi, vội vàng đi khắp nơi tìm, sau đó phát hiện cửa phòng đang mở, mới nhanh chóng xông vào, lại nhìn thấy chồng mình đang ôm con mình khóc sướt mướt.
Cô sợ hãi hỏi: “Sao thế Trường An?”
“Bé cưng nhà chúng ta gọi anh là ba ba.”
“…” Tô Thanh Hòa lập tức bước tới với vẻ ngạc nhiên và vui vẻ: “Gọi thật sao, con bé gọi mẹ chưa?”
Thế nhưng tiểu An Ninh nhìn bình sữa trong tay mẹ mình, lập tức vội vàng kêu a a.
“Gọi mẹ thì cho con.” Tô Thanh Hòa dỗ.
“A a a, ê ê a a.” Tiểu An Ninh duỗi tay đập lên chân cha mình, vội vàng nôn nóng.
Tô Thanh Hòa: “… Chỉ biết ăn thôi…” Cô đặt bình sữa vào miệng con mình, đứa bé lập tức há to miệng uống.
Cố Trường An lo Tô Thanh Hòa ghen tị, mới vội vàng nói: “Thanh Miêu Nhi, có thể con không gọi anh đâu, mà chỉ là gọi giống thôi, anh nghe lầm đấy, con nhất định là gọi em trước, em vất vả vì con bé như vậy mà.”
Tô Thanh Hòa cười đáp: “Được rồi, em còn tính toán với con bé sao? Còn nữa, em có chịu khổ bao nhiêu, thì bây giờ con bé cũng không biết được.”
Tiểu An Ninh uống liền hết nửa bình sữa mới nghỉ ngơi, ăn no uống no, lại đập lên đùi cha mình để bày tỏ sự vui sướng của bản thân: “Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ.”
Tô Thanh Hòa lập tức mang vẻ mặt mừng rỡ: “Gọi mẹ đi.”
“Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ.”
Đôi mắt của Tô Thanh Hòa đỏ lên, khom người hôn lên gương mặt nhỏ của con bé một cái: “Bé ngoan của mẹ.”