Chương 631: Công nhận
Đối với bọn họ mà nói, có thể nghiên cứu ra thứ tốt hơn cho tổ quốc, chính là mục đích để bọn họ học kiến thức, trước đây học không đủ giỏi, nghiên cứu không ra được đồ tốt, nhưng bây giờ cuối cùng cũng có thể thực hiện được nguyện vọng trước đây, trong lòng không nhịn được mà vô cùng kích động.
Tô Thanh Hòa kiểm tra tình hình tiến triển một chút, rồi lặng lẽ tính toán xem, nếu như mình làm thực nghiệm này sẽ mất bao nhiêu thời gian, kết luận đưa ra vẫn là người đông thì sức mạnh.
Một vài kiến thức về ngành học khác ở trong đó cũng không cần cô tự mình đi học chuyên ngành, mà chỉ cần hiểu một chút là được, hiển nhiên sẽ có người càng chuyên nghiệp hơn đi nghiên cứu vấn đề, ví dụ như những linh kiện này là gì, hoàn toàn không cần cô lo lắng, cô chỉ đưa ra một lý luận và những người chuyên nghiệp này sẽ có cách biến nó thành hiện thực, cứ như vậy, có thể tiết kiệm được không ít thời gian.
Dựa theo tiến triển này, chưa đến một tháng, động cơ đã có thể hoàn thành thực nghiệm.
Tô Thanh Hòa vô cùng phấn khởi, định sau khi hoàn thành động cơ, vẫn sẽ kêu đội ngũ này tiếp tục nghiên cứu động cơ, dù sao thì trước lạ sau quen, để bọn họ nghiên cứu ra động cơ có kỹ thuật cao hơn.
Trong thời đại phát triển công nghiệp này, động cơ tương đương với trái tim của những thiết bị máy móc hiện đại kia.
“Bác sĩ Tô, bên viện nghiên cứu khoa học gọi điện tới Hoa Đại, vừa rồi em ở trong đó làm thí nghiệm, nên tôi không cho bọn họ tiến vào thông báo cho em biết.” Chị Lưu Thất báo cáo.
Tô Thanh Hòa đáp: “Phía bên viện nghiên cứu khoa học có nói chuyện gì không ạ?” Giáo sư của cô bận đến đầu tắt mặt tối, làm sao có thời gian đi tìm cô được chứ?
Chị Lưu Thất đáp: “Không nói cụ thể là chuyện gì, chỉ là người hướng dẫn của em tìm em để bàn về chuyện luận văn bên viện nghiên cứu khoa học.”
Tô Thanh Hòa vừa nghe đến chuyện luận văn, đã có hơi thấp thỏm, những thứ này đều là tài liệu do cô sắp xếp, lại thêm sự hiểu biết của mình về kiến thức liên quan đến vệ tinh, cái này tương đương với bàn chuyện chuyên ngành trước mặt người có chuyên môn, rất dễ bị sai.
Buổi chiều, cô đi tới bên bệnh viện xin nghỉ phép, trực tiếp tới tìm người hướng dẫn của mình bên viện nghiên cứu khoa học.
Vừa mới đến văn phòng giáo sư, đã thấy mấy vị giáo sư ở bên trong.
Giáo sư Lâm thấy cô tới, mới nhiệt tình kêu cô ngồi xuống: “Tiểu Tô này, em tới rồi, mau ngồi mau ngồi đi, tôi có rất nhiều vấn đề muốn nghiên cứu thảo luận với em một chút.”
Tô Thanh Hòa nhìn thấy thái độ này của ông, trong lòng mới yên tâm, đoán chừng luận văn không có chỗ nào sai sót, nên cô mau chóng ngồi xuống.
Giáo sư Lâm đưa luận văn mà cô viết ra, cười hỏi: “Tiểu Tô, luận văn này đều là bản thân em tự viết sao? Em có thể nói cho tôi biết, em đã viết như thế nào được không? Tôi cũng biết, em tiếp xúc với kỹ thuật phóng vệ tinh cũng chưa được một thời gian dài.”
Vấn đề này cũng không thể nói thật được, nên Tô Thanh Hòa lấp lửng vài câu: “Em có sự gợi ý từ trong tư liệu thầy ạ.”
“Là những tư liệu mà tôi đã đưa cho em sao?” Giáo sư Lâm ngạc nhiên hỏi.
Tô Thanh Hòa gật đầu, cô đọc rất nhiều tài liệu của giáo sư Lâm mới hiểu được đại khái kỹ thuật phóng vệ tinh ở thời đại này nằm ở trình độ gì, cho nên mới tìm được tài liệu có liên quan trong hệ thống.
Lập tức không chỉ có giáo sư Lâm, mà những giáo sư khác cũng nhìn Tô Thanh Hòa với vẻ ngạc nhiên. Thông qua một vài tư liệu căn bản, vậy mà có thể liên tưởng đến những vấn đề sâu như vậy. Cho dù đây là kiến thức lý luận, nhưng đối với một nghiên cứu sinh vật lý học mà nói, cũng rất không dễ dàng gì, trừ khi có thiên phú vô cùng hơn người ở phương diện này, hơn nữa còn có sự kích lũy kiến thức tương đương.
Giáo sư Lâm vỗ đầu mình, suýt chút nữa thì ông đã bỏ lỡ một nhân tài có thiên phú xuất chúng về vật lý học này rồi.
Ông phát hiện ra quan điểm của mình thật hạn hẹp, trước đó ông cho rằng Tô Thanh Hòa học quá lộn xộn, cảm thấy cô không có khả năng học vật lý đến mức độ đỉnh cao, cho nên cũng không coi trọng cho lắm, nhưng bây giờ xem ra, cho dù Tiểu Tô học có lộn xộn hay không, thì thiên phú của cô đối với vật lý học cũng là điều không thể nghi ngờ gì.
Thiên tài chính là như vậy, luôn luôn có thể làm ra một vài chuyện khiến người bình thường cố gắng hơn nửa đời cũng không có cách nào làm được.
Tô Thanh Hòa nhìn bộ dáng của mọi người, biết luận văn của mình hữu dụng, không chỉ hữu dụng, mà chỗ hữu dụng hình như còn không nhỏ, trong lòng cô lập tức vui vẻ.