Chương 64: Lại là fan não tàn 2
“Xin kí chủ chú ý, không gian nhà bếp sẽ tương đương với thứ hạng của ký chủ. Nhà bếp cấp cao nhất là nhà bếp Tinh Tế. Mong kí chủ chăm chỉ làm việc, sớm ngày lên cấp.”
Tô Thanh Hòa thấy không chỉ có mỗi Cao Tú Lan thích tẩy não, ngay cả hệ thống cũng vậy, chỉ đổi cách để khiến cô phải cần cù lao động.
Nhưng có được căn bếp này thì cũng rất tiện lợi, sau này có thể tự nấu đồ ăn ngon cho mình rồi, quá tiện luôn!
Hệ thống nắm bắt được suy nghĩ của Tô Thanh Hòa: “...”
Ngày hôm sau lúc thức dậy ăn sáng, Cao Tú Lan phát hiện ra đồ trong hũ thì vô cùng mừng rỡ. Buổi sáng cũng không màng đến việc tức giận nữa mà nghiêm mặt hối thúc mọi người ăn xong bữa để rồi còn mau biến đi làm. Mấy ngày nay tâm trạng Cao Tú Lan không tốt, không vừa mắt với ai, chuyện này mọi người đều biết nên rất tự giác ăn uống xong lập tức đi ra làm.
Đợi cho đám con cháu đi hết, Tô Thanh Hòa bị Cao Tú Lan kéo vào trong phòng. Tô Thanh Hòa vui vẻ, lập tức nói:
“Cha đang dỗ dành để mẹ vui đó. Chắc chắn là thấy mấy ngày nay mẹ không vui nên lần này gửi tới thật nhiều bột mì.”
Cao Tú Lan nhếch miệng, cười hơi kiêu ngạo:
“Cha con là người như vậy đó, hồi lúc còn sống, chỉ cần mẹ mặt mày khó chịu là ông ấy lập tức nghĩ cách đem đồ về.”
Lúc này nếu Đại Căn đang ở đây, nhất định sẽ nói một câu không đem đồ ăn về thì có sống tiếp được không? Nhưng Tô Thanh Hòa không biết nên nói tiếp:
“Mẹ thấy cha cũng ra mặt rồi, lần này chúng ta bỏ qua cho các anh chị nhé. Nếu phía nhà vợ của các anh còn gây sự, chúng ta không cho bọn họ ăn nữa. Hai chúng ta ăn riêng thôi!”
Cô thấy dù sao bọn họ cũng dám đến nữa. Cao Tú Lan nhìn bột mì và trứng gà trong hũ, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nên cũng bớt giận.
Bớt giận rồi thì cũng không còn muốn làm khổ ai nữa, vậy nên buổi trưa cứ theo lệ cũ mà nấu canh trứng.
Đám trẻ con chen chúc ở cửa bếp nhìn Tô Thanh Hòa đánh trứng, hai mắt sáng rực lên. Mấy ngày qua bọn chúng rất lo lắng, sợ bà nội tức giận sẽ không cho ăn nữa.
“Cô út, bà nội cho nấu ạ?”, Đại Nha hỏi: “Bọn cháu có được ăn không?”
Tô Thanh Hòa đổ trứng gà vào nồi nấu, sau đó đi tới cửa nói:
“Tất nhiên là cho rồi, là do bà nội bảo nấu đó. Bà nội là một người công bằng, mấy đứa làm gì bà nội đều biết, mỗi ngày bắt được nhiều giun để gà mái chịu đẻ nên bà nội sẽ cho phép mấy đứa ăn, sẽ không cắt phần đâu. Mấy đứa đừng nghĩ xấu bà nội nhé.”
Mấy đứa nhỏ hớn hở gật đầu. Đúng đúng đúng, bà nội là người công bằng, có tức giận cũng sẽ cho bọn chúng ăn canh trứng. Sau này phải bắt được thật nhiều giun để gà mái còn đẻ nhiều trứng nữa.
Đến trưa, đám người Tô Ái Quốc thấp thỏm về nhà thì phát hiện sắc mặt đồng chí Cao Tú Lan tốt hơn nhiều, ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cao Tú Lan vừa chia phần thức ăn vừa nói:
“Nếu không nhờ Thanh Miêu Nhi khuyên mẹ, e là giờ mẹ đã tức đến bệnh luôn rồi. Đồ vô lương tâm, chỉ biết gây phiền phức cho mẹ, mẹ đã tức giận thì ngay cả rắm cũng không dám thả!”
Tô Ái Quốc căng thẳng đáp lời:
“Mẹ, bọn con nào dám, sợ mẹ giận.”
Tô Thanh Hòa bỗng ho một tiếng. Cao Tú Lan lập tức vỗ lưng cho cô:
“Thanh Miêu Nhi ăn từ từ thôi con, không phải vội. Lát nữa mẹ nấu bánh bột mì cho con.”
Đinh Quế Hoa vội rót cho Tô Thanh Hòa một ly nước:
“Em uống nước đi.”
Thấy hành động của Đinh Quế Hoa, Cao Tú Lan chỉ nhìn mà không nói gì. Đinh Quế Hoa thấy Cao Tú Lan không nói gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt nhìn Tô Thanh Hòa ngập tràn thích thú. Cô út chỉ là hơi lười biếng, nhưng cũng đóng góp cho nhà được rất nhiều. Ừm, ngoại trừ lười và hơi ham ăn, hình như cũng không còn khuyết điểm gì nữa.
Tô Thanh Hòa uống xong ngụm nước thì ổn hơn, Cao Tú Lan ngồi xuống một bên ăn cơm rồi nhìn sang các con trai, con dâu: “Ăn cơm đi”
Nghe thấy mệnh lệnh, cả nhà đều thở phào, cảm thấy bữa cơm hôm nay thật ngon. Ba anh em Tô Ái Quốc vừa ăn vừa nhìn Cao Tú Lan cười.
Chuyện bà Tô lắng xuống khiến ai nấy cũng thoải mái trở lại. Có điều chuyện trong nhà dù đã qua, nhưng chuyện bên ngoài lại khiến người ta không vui. Sau khi hết giờ làm, Quách Trường Thắng mở một cuộc họp.
Bắt đầu thu hoạch lương thực từ tháng năm, đến nay đã là trung tuần tháng sáu rồi, đã thu hoạch được kha khá lương thực rồi.
Tuy không nhiều nhưng dù sao cũng có chút đỉnh, có thể nộp lên trên được rồi. Vậy nên ông ấy thông báo với mọi người kể từ ngày mai, các trai tráng của đội sẽ bắt đầu nộp lương thực lên công xã. Nghe đến đây, tuy tất cả đều đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không dễ chịu gì. Có người nói lớn:
“Đội trưởng, chúng tôi nộp lương thực rồi thì lấy cái gì mà ăn?”