Chương 78: Quà tặng tình yêu của đồng chí Tô Đại Căn 2
“Nên để cho chị dâu con làm chứ. Làm như vậy con sẽ mệt lắm.” Cao Tú Lan gấp gọn khăn trải giường lại, sau đó ngồi xuống bên giường khuyên bảo cô.
Tô Thanh Hòa bưng cái bát lên, đút một miếng bánh vào trong miệng mẹ cô rồi nói: “Mẹ, mẹ ăn thử xem có phải chưa chín không?”
Mẹ cô ăn một cách vô thức, nhai kỹ vài miếng rồi nói: “Chín rồi mà, chảo sắt của chúng ta dùng tốt lắm đấy, sao có thể không chín được chứ?”
Tô Thanh Hòa tiếp tục lên tiếng: “Thế mẹ ăn thử thêm miếng nữa đi.”
Cao Tú Lan lại ăn một miếng nữa. Ngon, mềm nhẵn, đúng là bánh canh làm từ bột mì có khác.
Ăn mãi ăn mãi, bà ấy cũng hiểu ra rồi, bỗng chốc nước mắt chảy dài: “Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta sao lại hiếu thảo thế chứ, nghĩ cách cho mẹ ăn đồ ngon. Thanh Miêu Nhi, con đừng lo cho mẹ, mẹ nhìn con ăn thì vui rồi. Con ăn một miếng, trong lòng mẹ cực kỳ thỏa mãn rồi. Nếu con không ăn, mẹ sẽ xót đấy…”
Bà ấy trực tiếp gào khóc lên.
Tô Thanh Hòa: “…Mẹ à, mẹ đừng khóc nữa, con ăn, con ăn mà.”
Cao Tú Lan quẹt nước mũi, mắt đỏ hoe, nói: “Con mau ăn đi, mẹ nhìn con ăn xong rồi đi.”
Tô Thanh Hòa nhanh chóng ăn một miếng thật to.
Nhìn thấy Tô Thanh Hòa ăn thì Cao Tú Lan cười hài lòng.
Tô Thanh Hòa nói: “Mẹ, sau này con nhất định cho mẹ hưởng phúc.”
Cao Tú Lan thuận miệng nói: “Mẹ cũng không trông cậy vào, mẹ chỉ mong đợi các anh của con thôi.”
Tô Thanh Hòa: “…”
Buổi trưa ngày hôm sau, Tô Thanh Hòa mặc bộ đồ mới của cô. Chiếc áo tay ngắn rất rộng, ống tay đến khủy tay luôn rồi.
Tay nghề của Lâm Thục Hồng đúng là không tệ, đương nhiên tay nghề này chỉ giới hạn ở chỗ đường may thẳng tắp thôi, còn về kiểu dáng này kia thì hoàn toàn không thể coi trọng được. Dù sao bản thân Lâm Thục Hồng cũng chưa từng mặc qua quần áo tốt, đẹp gì, hoàn cảnh cuộc sống hoàn toàn giới hạn trong tưởng tượng.
Chỉ là một chiếc áo ngắn kiểu dáng bình thường rộng rãi, lúc Tô Thanh Hòa mặc đồ mới ra cho mọi người xem, phụ nữ với trẻ con đều nhìn với vẻ mặt ngưỡng mộ, các đàn ông thì gật đầu không ngừng.
“Cô út mặc vào rất đẹp.” Tô Ái Quốc khen ngợi.
“Còn không phải sao, cô út chúng ta đẹp nhất trong thôn mình.” Tô Ái Hoa lập tức bổ sung thêm một câu có phần khoa trương.
“Cô út đẹp nhất cả nước!” Tô Ái Đảng nói ra phạm vi mà mình biết được.
Đinh Quế Hoa nói: “Cô út với mẹ chúng ta đẹp như nhau.” Ngay cả mẹ chồng cũng lấy ra khen luôn rồi.
Cao Tú Lan nhìn con gái đầy hài lòng: “Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta đẹp nhất.”
Tô Thanh Hòa cười nói: “Vẫn là tay nghề của chị dâu tốt, chiếc áo này được may rất tốt.” So với đồ như gà bới của cô thì tốt hơn nhiều.
Lâm Thục Hồng được khen, miệng nở nụ cười đầy thỏa mãn: “Nếu như cô út học đàng hoàng thì sau này cũng có thể làm được đấy.”
Tô Thanh Hòa cười nói: “Chị dâu cả nói đúng, nhất định sau này em phải học cho đàng hoàng, đợi học được tay nghề rồi, muốn mặc gì thì có thể tự may, tiện lợi.”
Lâm Thục Hồng: “…” Sao mình lại không biết nói chuyện như thế chứ?
Đồ mới của Tô Thanh Hòa được người trong đội nhìn thấy thì đều ngưỡng mộ không thôi. Năm nay ai còn nỡ mặc đồ mới chứ, dẫu sao mỗi năm số vải cho mỗi người cũng chỉ ba thước thôi, cũng không đủ may một bộ đồ mới. Một năm bốn mùa, cũng không thể mặc mỗi một bộ nhỉ. Đa số đều tiết kiệm vải cho con cả mặc, con cả mặc rồi lại truyền lại cho con hai…
Bây giờ càng không nỡ mặc nữa, đều mang lên chợ đen đổi tem phiếu với người trong thành phố rồi mua lương thực ăn.
Làm gì giống với nhà họ Tô chứ, vải cho cả nhà đều cung ứng cho một người. Nhưng ngưỡng mộ vẫn là ngưỡng mộ, không ai dám cưới cô con dâu như vậy về nhà. Nuôi không nổi đấy. Cũng không biết được sau này nhà nào có thể nuôi được cô con gái như thế.
……
Trong binh đoàn biên cương xa xôi. Một người thanh niên đang nấp trong chiến hào lau nước mắt.
Bên cạnh anh là Lý Hiểu Huy mặt mày tối sầm.
“Sao tôi lại xui xẻo thế, cùng lớp với cậu sao? Cậu nói xem, cậu khóc cái gì, ngày tháng tốt đẹp biết bao, mỗi ngày kích thích biết bao chứ?”
Cái rắm! Da người ta sắp bị lột một lớp rồi đây này! Cố Trường An lau nước mắt, nói: “Đây là tôi đang nhớ cha mẹ. Tôi lớn như vậy, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa rời khỏi nhà.” Không biết bên ngoài đáng sợ thế này…
Người đồng đội cũ ở bên cạnh an ủi: “Chàng trai trẻ, lúc trước tôi cũng nhớ nhà giống như cậu, nhưng mà chỉ cần tôi nghĩ đến, tôi ở bộ đội biên cương chính là vì bảo vệ cho họ, thì trong lòng tôi thỏa mãn rồi. Cậu đến biên cương, có phải cũng nghĩ như vậy không?”