Chương 94: Về nhà ngoại 2
Lúc hai người đến Cao gia thôn, bên trong vẫn còn có tiếng gây gổ. Tiếng gây gổ này chỉ ở một phía, Tô Thanh Hòa nghe thấy tương đối quen thuộc, trong đầu có ký ức về giọng nói này, đây là bà cụ Cao - bà ngoại cô.
“Con bé chết tiệt này, bà đây sinh mày ra chính là để đến đòi nợ tao, ngày thường không thấy đến cho bà già này một miếng ăn, gặp năm mất mùa là đến đòi anh mày cho ăn, đây là muốn anh mày chết đói chứ gì. Một đứa con gái đã gả ra ngoài như mày, sao còn có thể mặt dày như vậy hả?”
Cuối cùng Tô Thanh Hòa cũng biết, mấy lời mắng người kia của mẹ cô là bắt nguồn từ đâu rồi...
Mẹ con hai người còn chưa đến nhà, Cao Tú Lan đã đắc ý nhìn khuê nữ nhà mình: “Con thấy chưa, may mà mẹ tới, nếu không chỗ tốt đều bị người ta chiếm hết rồi.”
Nói xong trực tiếp đẩy cửa bước vào.
“Mẹ ơi, con về thăm mẹ đây. Cháu gái ruột của mẹ cũng tới nữa này!”
Vừa vào trong sân, Cao Tú Lan đã gân giọng hô to.
Tiếng mắng trong phòng lập tức ngừng lại, một bà cụ từ trong nhà chạy đến: “Ôi, Tú Lan tới rồi, cháu ngoan nhà chúng ta cũng tới nữa. Ôi ôi ôi, nhanh vào phòng ngồi đi, đừng để phơi dưới nắng trời gay gắt này mà xấu đi mất. Vợ thằng Lai Đệ đâu, mau đi dùng nước lạnh làm hai bát nước đường đỏ tới dây.”
Vợ của Lai Đệ đương nhiên chính là con dâu duy nhất nhà họ Cao, chị dâu cả của Cao Tú Lan.
Năm đó ngay lần đầu bà cụ Cao đã sinh ra một thằng bé mập mạp, lập tức hùng tâm vạn trượng, quyết định sinh đủ năm đứa con trai. Cho nên để con trai trưởng lấy nhũ danh là Lai Đệ, chính là hy vọng sau con trai trưởng đều là em trai.
(Gốc là 雄心万丈: Tâm chí mạnh mẽ cao ngất muôn trượng.)
Kết quả sau đó một hơi sinh liền bốn cô con gái... Khiến cho bà cụ hoài nghi nhân sinh.
Bà cụ Cao phân phó cho con dâu xong bèn lôi kéo con gái và cháu ngoại vào nhà: “Trời nóng lắm, mau mau vào trong phòng ngồi cho mát.”
Quay đầu lại dặn dò thêm một câu: “Vợ thằng Lai Đệ, động tác nhanh nhẹn lên.”
Vừa rồi chị dâu cả nhà họ Cao đang ở trong sân nghe mẹ chồng mình mắng cô em chồng về đòi tiền, nghe đến say sưa ngon lành. Lúc nghe thấy tiếng Cao Tú Lan, nụ cười không kịp thu về, lúc này đông cứng lại trên mặt, so với khóc còn khó coi hơn.
Còn cả nước đường đỏ nữa chứ? Hừ, đường đỏ nhà mình không cần tiền mua chắc.
“Sao còn đứng yên ra đấy, không thấy Tú Lan và Thanh Miêu Nhi đang nóng lắm hả?” Bà cụ Cao quay đầu lại thấy con dâu không nhúc nhích, trực tiếp cao giọng quát oang oang.
Chị dâu cả lập tức chạy nhanh vào phòng bếp.
“Đồ lười!” Bà cụ Cao nghiến răng mắng một câu, sau đó xoay người vào trong nhà chính, ngồi chung với hai mẹ con Cao Tú Lan. Lại hướng về con gái ba nhà mình cười nói: “Tú Lan à, trời nóng bức thế này sao lại đến đây, khi nào mát rồi hẵng đến thăm mẹ. Thời tiết oi bức, nhìn Thanh Miêu Nhi nhà mình kìa, cả mặt đều bị phơi đỏ hết lên.”
Sau khi nói xong, bà ta lại tới nắm lấy tay Tô Thanh Hòa: “Thanh Miêu Nhi của chúng ta gầy quá.”
Tô Thanh Hòa: “....” Cô là người béo nhất trong thôn đó! “Bà ngoại, cháu khỏe mà.”
Cao Tú Lan để cái gùi ở góc tường, nhìn hướng vào trong phòng, cố ý hỏi: “Mẹ ơi, ai tới vậy, vừa nãy con nghe thật là náo nhiệt.”
“Náo nhiệt cái gì chứ, là đòi nợ. Đây là kiếp trước mẹ thiếu nợ chúng nó. Một đứa hai đứa còn chẳng biết chuyện hiếu kính mẹ, chỉ biết đến đòi nợ thôi.”
Bà cụ Cao nghiến răng nghiến lợi nói, lại hướng về phía trong phòng lên tiếng: “Em ba mày đã trở về, sao mày còn không biết đường mà ra chào hỏi, biết ngay là đồ vô lương tâm mà. Một chút tình người cũng không có, chỉ biết ăn ăn ăn, đòi hỏi hết cái này đến cái khác, sao lòng mày có thể lạnh giá đến thể hả?”
Trong phòng bên cạnh, chị cả nhà họ Cao - Cao Tú Hồng lắp bắp đi ra. Vóc người còn to cao hơn Cao Tú Lan, gương mặt chữ điền, lúc này nhăn thành một cục, không khác gì cái túi trút giận.
(Gốc là 受气包 – Túi thu khí: phép ẩn dụ chỉ những người thường làm đối tượng để người khác phàn nàn hoặc trút giận lên.)
Tô Thanh Hòa nhìn bà ta, gọi một câu: “Dì cả.”
Cao Tú Hồng vừa mới bị chửi thành chó, lúc này cảm thấy bản thân bị cháu gái thấy được, trong lòng vô cùng khó chịu, cười cứng ngắc.
Nhìn bộ dáng này của bà ta, bà cụ Cao lập tức cảm thấy khó chịu: “Bày vẻ mặt đấy ra làm gì, cho ai xem hả?”
“Tú Lan và Thanh Miêu Nhi tới rồi à.” Cao Tú Hồng lúng túng hỏi han.
Cao Tú Lan cười nói: “Chị cả, sao hôm nay chị lại tới đây thế, đã gần một năm không thấy mặt rồi. Hồi trước nghe người ta nói, ở nhà chị có nuôi đứa con nít, mà chị thì không có con trai, là nuôi con hộ ai vậy?”
Cao Tú Hồng đáp: “Là trông con hộ Thu Quả nhà chị đó...”