Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Hội liên hiệp phụ nữ công xã nhiều lắm có ba, bốn người, trong công xã có mười mấy đại đội gồm rất nhiều xã viên, chỉ có mấy người mà cũng làm được bao nhiêu việc thế này ư? Chủ nhiệm Tiết không tin, Vương Phương chưa bao giờ nói với bà ta việc này.
Hỏi hay lắm!
Tô Mạn cảm kích nhìn bà ta: “Cảm ơn chủ nhiệm Tiết đã quan tâm đến công việc của chúng tôi. Thật ra đây cũng là cái lợi khi chúng tôi đi vào cơ sở. Các công tác số liệu đây đều do hội liên hiệp phụ nữ đại đội và các đại diện phụ nữ được chúng tôi chọn thống kê giúp.”
Chủ nhiệm Tiết: “... Đại diện phụ nữ là cái gì? Sao tôi chưa nghe bao giờ?”
“Họ chính là các cô gái thiệt thòi được chúng tôi cứu giúp, chúng tôi gọi họ là người đại diện cho những người phụ nữ dũng cảm đấu tranh trong thời đại mới. Họ cũng là những người ủng hộ cho công tác của hội phụ nữ nhiều nhất. Được hội phụ nữ đại đội và các đại diện phụ nữ cùng giám sát thống kê nên có thể bảo đảm tính chính xác và độ tin cậy cho số liệu.”
“Tốt, đây chính là cơ sở quần chúng.” Chủ tịch Nhậm lập tức khen ngợi, trên mặt lại nở một nụ cười. Là một chiến sĩ lâu năm, bà ấy rõ nhất về tầm quan trọng của cơ sở quần chúng.
Chỉ cần quần chúng ủng hộ, công việc sẽ được triển khai dễ dàng, các chính sách sẽ được thực hiện thuận lợi. Mà điều thiếu sót nhất của một tổ chức mới như hội liên hiệp phụ nữ lại chính là cơ sở quần chúng.
“Đồng chí Tô Mạn, nếu có cơ hội, cô sẽ đến tham quan Bắc Hà để xem công tác của các cháu có giống như những gì cháu nói hay không.”
Chủ tịch Nhậm phát hiện công xã Bắc Hà giống như một kho báu vậy. Càng đào càng có nhiều đồ tốt. Xem ra phải sắp xếp thời gian đích thân đi đến công xã Bắc Hà, tận mắt xem tình hình công việc của hội phụ nữ công xã này.
Tô Mạn lập tức nghiêm túc đáp: “Hội liên hiệp phụ nữ công xã Bắc Hà đảm bảo không để chủ tịch thất vọng!”
Chủ nhiệm Tiết: “...”
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tô Mạn và mọi người đã được bố trí đến nhà khách của huyện để nghỉ ngơi. Mọi người lại bu đến phòng của Tô Mạn để học hỏi biểu đồ đường gì đó.
Tô Mạn hỏi hệ thống 789: “Cái này được tính là người tốt việc tốt nhỉ.”
Hệ thống 789: “... Ừ.”
Tô Mạn tỏ ra nhiệt tình, không hề giấu giếm gì mà dạy hết cho mọi người. Lo mọi người không biết, cô còn hướng dẫn từng cái một.
“Mọi người đừng khách sáo, hoàn toàn không cần khách sáo đâu, không hiểu chỗ nào cứ hỏi tôi.”
Việc này khiến các cán sự của hội phụ nữ của các công xã rất cảm động. Thật là một đồng chí nhiệt tình! Thật là một đồng chí tốt thích giúp đỡ người khác!
Nhận được một loạt điểm thánh mẫu, tối đó Tô Mạn đi ngủ với tâm trạng vui vẻ.
Sáng ngày hôm sau, mọi người dậy từ sớm để kịp trở về công xã đi làm. Bởi vì Tô Mạn đã xin chủ nhiệm Hách đổi ngày nghỉ nên cô có thể ở lại huyện thành thêm một lúc. Sau khi thu dọn đồ đạc và tạm biệt mọi người, Tô Mạn đeo túi lên lưng rồi đi dạo khắp huyện thành.
Huyện thành lúc này toàn là các ngôi nhà thấp bé, đa số đều là nhà gạch, rất hiếm có những ngôi nhà xi măng, nhưng đường phố lại rất sạch sẽ, không có một chút rác nào. Nhà ở hai bên đường lớn dán các loại biểu ngữ “Công xã nhân dân muôn năm”, “Người có gan lớn đến đâu, đất đai giàu mạnh đến đấy” và “Đoàn kết là sức mạnh có thể đoàn kết tất cả”.
Mặc dù nghèo nàn lạc hậu, nhưng đâu đâu cũng tỏa ra một tinh thần tích cực tiến lên. Đứng ở đây, Tô Mạn cảm nhận được một cảm giác đặc biệt của thời đại này.
Hệ thống 789 nói: “Cảm xúc của cô là gì vậy? Lẽ nào là ‘hoài niệm’ theo cách mà con người vẫn gọi ư?”
Tô Mạn mặt không cảm xúc đáp: “Tôi cảm thấy thời đại này thật quá khổ sở, tại sao mi cứ phải ném tôi đến đây?”
Hệ thống 789: “...”
Buổi sáng là lúc công nhân đi làm.
Huyện Nam Bình không có tài nguyên khoáng sản, nhưng vào thời chiến tranh, ở đây đã xây một vài xưởng công nghiệp, nên huyện Nam Bình ngày nay đã sống dựa vào các nhà xưởng công thương nghiệp này.
Có xưởng may quần áo, xưởng vải gai và xưởng thuốc lá. Mặc dù quy mô không lớn, nhưng phiếu công nghiệp bây giờ rất hút hàng nên cuộc sống của các công nhân cũng không đến nỗi nào.
Ít nhất đối với Tô Mạn, dinh dưỡng của bọn họ hơn rất nhiều so với người dân công xã. Người dân công xã hiện nay vẫn chỉ ăn hai bữa trưa và tối, buổi sáng thì nhịn.
Còn công nhân ở đây đã có thể ăn sáng ở tiệm cơm quốc doanh. Nếu không vì mình có hệ thống, Tô Mạn cũng sẽ nghĩ cách vào huyện thành làm một người công nhân nhàn nhã.