Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc tan làm ca chiều, mọi người vội vàng bê bát đến nhà ăn. Từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thịt rồi. Đến khi cháo ngô được cho vào bát, thực ra không thấy thịt đâu, nhưng ăn miếng đầu tiên, mọi người đã cảm nhận được vị thịt rồi. Hơn nữa vì có mỡ lợn, sau khi ăn vào bụng, trong bụng trở nên âm ấm, còn cảm giác được có chút cảm giác no nữa.
“Ngon quá.”
“Cán sự Tô thật là người tốt.”
“Cán bộ như cán sự Tô là cán bộ tốt.”
Lúc này, người nhà họ Tô cũng đã được ăn thịt. Sau khi ăn xong, ai nấy cũng hài lòng quay về phòng nằm, từ từ nhớ lại mùi vị thịt.
Đồng chí Lâm Tuyết Cúc ăn thịt rồi bỗng ý thức được rằng đi theo em út thực sự sẽ có thịt ăn. Cô ta nhìn dâu thứ sắp được mặc đồ mới, mọi người cũng đã ăn thịt, cô ta tự cho rằng mình không thua kém gì Tống Ngọc Hoa.
Đầu óc của Tống Ngọc có thể giỏi bằng đầu óc của cô ta không?
“Đại Trụ, anh nói xem em cống hiến như thế nào thì được nhỉ? So về sức lao động, thể lực của em hơn Tống Ngọc Hoa, đầu óc em cũng hơn nó.”
Tô Đại Trụ rất muốn nói hay là cô ta đối xử tốt với anh ta hơn đi. Kết quả im lặng một hồi lâu, anh ta mới nói: “Hay là em cũng học theo em dâu đi, học may đồ?”
“Học nó? Ha...”
Lâm Tuyết Cúc bĩu môi khinh thường: “Em thèm vào học cái loại hèn nhát như nó. Anh xem nó tạo phản bao lâu nay mà có lợi hại bằng em đâu. Em khích cô ta cãi nhau với Nhị Trụ mà cô ta còn không dám.”
Tô Đại Trụ: “... Vậy thì anh hết cách rồi.”
Lâm Tuyết Cúc nằm trên giường hồi lâu, nghĩ mãi không ra mình làm được cái gì. So về đầu óc, cô ta quả thực giỏi hơn Tống Ngọc Hoa, nhưng lại không bằng hai cô em chồng. Ngay cả bà mẹ chồng thích làm bộ kia mà cô ta cũng không bằng!
“Em quyết định em sẽ làm chiến sĩ thi đua.” Lâm Tuyết Cúc đột nhiên ngồi bật dậy: “Em phải trở thành chiến sĩ thi đua thu hoạch vụ mùa của đội sản xuất Đại Kiều Loan rồi đi diễn kịch ở hội phụ nữ.”
“Không phải mẹ cũng muốn diễn hả?” Tô Đại Trụ ngạc nhiên nói.
“Haha, vì vậy em sẽ càng chịu khó hơn mẹ, đến khi em là chiến sĩ thi đua, em sẽ có thể đi diễn, làm đẹp mặt cô út, sau này em ấy sẽ đối xử tốt với em, đúng không?”
“...”
…….
Ngày hôm sau Tô Mạn đi làm, Lý Xuân Hoa hiếm khi không đích thân tiễn con gái đi làm.
Mới sáng sớm bà đã nhìn thấy vợ thằng cả dẫn con trai lớn ra ngoài.
Bà còn nghĩ hai vợ chồng thằng cả có gì bất thường đấy, lúc trước đều phải cần bà thúc giục, lấy roi ra thì mới biểu hiện tốt hơn chút, đem lại vẻ vang cho gia đình, cho bà nở mày nở mặt.
Thế mà bây giờ lại chủ động đi ra ngoài.
Bà thuận miệng hỏi một câu, vừa hay tối qua Tô Tam Trụ cũng có nghe anh cả than thở chuyện này, nên cũng buột miệng nói: “Chị dâu cả nói muốn làm chiến sĩ thi đua, sau này đều sẽ đi làm sớm.”
“Chiến sĩ thi đua?” Lý Xuân Hoa mở to mắt: “Sao nó lại giác ngộ cao thế?”
Tô Tam Trụ lại bảo: “Chị dâu cả muốn đi diễn kịch cho hội liên hiệp phụ nữ.”
Cái này thì thôi đi, Lý Xuân Hoa đã nhắm cái chuyện này từ lâu rồi, lúc trước làm việc nỗ lực như vậy, không phải là vì cái này sao, không ngờ vợ thằng cả lại có lòng dạ xấu xa thế, dám giành với bà.
Vì thế, ngay cả cô con gái út, bà cũng không quan tâm nữa, vuốt lại tóc rồi xông ra ngoài. Bà cũng phải chạy đi làm sớm, bà vừa ra ngoài, Tô Thiết Sơn cũng không kìm được, liền chạy theo sau.
Lúc Tô Mạn ra ngoài, Tống Ngọc Hoa nhìn cô mà vẫn cảm thấy xấu hổ, cảm thấy bản thân mình không thể làm cho cô em chồng hãnh diện được.
Tô Mạn nói: “Không sao, chị chăm sóc con cái cho tốt là được rồi.”
Tiểu Mễ Lạp mới hơn một tuổi, Tống Ngọc Hoa đi làm cũng phải cõng con theo, đã rất vất vả rồi.
“Chị không đi nữa, để anh em đi.” Tống Ngọc Hoa nói.
Nói xong cô ta quay đầu lại gọi một tiếng: “Nhị Trụ, đi làm thôi.”
“Kêu gào cái gì, gấp gáp cái gì, hôm qua anh mệt chết rã người rồi.” Tô Nhị Trụ không vui, nói làu bàu.
Tống Ngọc Hoa nói: “Mẹ với anh cả đi làm từ sáng sớm, anh không thể để nhà mình mất mặt được.”
Giọng cô ta không lớn, giọng nhỏ yếu ớt, nhưng kiên định một cách lạ thường.
Tô Nhị Trụ nghe thấy giọng nói này của cô ta, lập tức nhớ đến lúc người vợ này bị mình đánh, cũng nhỏ tiếng khóc thút thít, anh ta lập tức cảm thấy đầu óc tê dại.
Cứ lo Tống Ngọc Hoa sẽ lấy chuyện cũ ra tố cáo anh ta, nên cũng không dám làu bàu nữa, anh ta quấn khăn lên đầu rồi đi ra ngoài.