Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Ban đầu bà cũng biết hát mấy bài, nhưng bà phát hiện ra là giọng hát vang dội lúc trước quá khí thế, khiến bà không so bì được.
Lúc bà đang suy nghĩ, mấy người giành đứng trước bà đã thể hiện hết những cái bà vừa nghĩ rồi. Lúc này đến lượt bà, bà căn bản là không có nghĩ ra được tài nghệ nào cả.
Nhìn con gái mình, rồi lại nhìn chằm chằm mấy xã viên, bỗng nhiên đôi mắt Lý Xuân Hoa đẫm lệ, mếu máo: “Các đồng chí, tôi không thể bì được các vị, tôi mệnh khổ, đúng là mệnh khổ mà. Mọi người nghe tôi hát.” Bà mở miệng khẽ hát: “Thật thương cho tôi, ba tuổi mất cha, bốn tuổi mất mẹ. Năm tuổi thì gặp lũ bắt cóc bán tôi đi, sáu tuổi vào gánh hát, bảy tuổi lại lang thang, tám tuổi thành con dâu được nuôi từ nhỏ…”
Giọng hát của bà cũng coi như được chứ không đặc sắc, nhưng vì bà vừa khóc vừa hát, có thể nói là đầy cảm xúc, trong chốc lát khiến cho không khí cực kỳ thê lương.
Đặc biệt là nội dung rất bi thương.
Tô Mạn biết, đây là do mẹ cô lấy trải nghiệm cuộc đời mình sửa đổi lại rồi hát.
Cô biết là đã sửa đổi, nhưng mọi người thì không biết.
Lý Xuân Hoa lại sửa đổi những trải nghiệm phía sau nữa, biểu đạt trọn vẹn một cuộc đời đầy bi thương của bà, một cây cải nhỏ trong xã hội cũ.
Những người khác nghe thế thì bắt đầu rơi lệ.
Lý Xuân Hoa hát xong thì lau nước mắt nói: “Mọi người nói xem, tôi có thảm không.”
“Thảm, thực sự thảm.”
Mọi người lịch sự gật đầu. Thật sự quá là thảm luôn. Từ năm ba tuổi đã không có cuộc sống tốt, vừa mất cha vừa mất mẹ, còn gặp phải bọn bắt cóc bắt vào gánh hát.
Trong xã hội cũ, vào gánh hát không phải là chuyện gì tốt. Đây còn vào gánh hát rồi xong lại lang thang, rồi lại thành con dâu nuôi từ nhỏ.
Chuyện thảm hại gì vị này cũng gặp hết.
Bỗng nhiên Lý Xuân Hoa lau nước mắt, giơ tay lên: “Thật ra cũng không có chuyện gì. Nhà chúng tôi nghèo không nuổi chúng tôi được nên mới bán vào gánh hát. Nhưng chủ nhân của gánh hát là người tốt, thấy giọng tôi không hợp để hát nên tìm một nhà tốt cho tôi làm con dâu nuôi từ bé. Được cái là cha mẹ chồng đối xử với tốt. Chồng là người có trách nhiệm, bây giờ lại sinh được mấy đứa con trai khỏe mạnh, hai đứa con gái giỏi giang, con dâu đã sinh cháu. Cuộc đời này của tôi toàn gặp được người tốt. Đúng là có phúc mà.”
“…Vậy bà ơi, lúc nãy bà hát cái gì vậy?” Một đồng chí trẻ hỏi.
Lý Xuân Hoa đáp: “Diễn kịch, chẳng phải là phải diễn sao?” Lại hỏi: “Tôi diễn có được không, đấy là tài năng của tôi đấy, tôi biết diễn kịch.”
Các đồng chí tham gia tuyển chọn: “…” Cảm thấy sự cạnh tranh thật lớn.
Bởi vì Lý Xuân Hoa đã thể hiện khả năng diễn xuất trời cho nên được Tô Mạn đăng ký cho làm nhân vật chính. Mọi người không ai có ý kiến. Thực lực của người ta, không đọ nổi.
Sau khi mọi người đăng ký sở trường của mình, Tô Mạn bèn nói cho bọn họ là đã chọn rồi, mọi người đều có cơ hội tham gia diễn. Dù sao nếu như diễn xuất không liên quan, có thể làm diễn viên quần chúng mà.
Tin tức này làm cho mọi người thở dài nhẹ nhõm. Trên mặt lộ ra nét cười vui vẻ.
Tô Mạn sắp xếp mấy người vào phòng hội ý ngồi, bảo Trình Hiểu Hồng đi lấy bảng hiệu, còn mình thì đích thân đi mời chủ nhiệm Hách đến nói chuyện.
Hôm nay có thể nói là chủ nhiệm Hách mặt đầy gió xuân. Những người phía dưới, đại bộ phận là chiến sĩ thi đua của đội sản xuất.
Điều này nói lên điều gì, nói lên rằng tiêu chuẩn chọn người của hội phụ nữ cao. Nói thêm là ngưỡng cửa của hội phụ nữ cao. Sao này không ai có thể coi thường hội phụ nữ nữa.
Bà ta ưỡn ngực đi tới, giọng nói cao vút: “Các đồng chí, cảm ơn mọi người đã gắng sức vì hội phụ nữ. Mọi người đều là những đồng chí tốt, xã viên ưu tú. Từ hôm nay trở đi, mọi người đã là những đội viên tốt của đội biểu diễn hội liên hiệp phụ nữ công xã Bắc Hà. Tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi, đội biểu diễn hội liên hiệp phụ nữ công xã Bắc Hà thành lập!”
Cùng với lời nói của bà ta, Trình Hiểu Hồng kéo tấm vải trên chiếc bảng mà mình đang cầm xuống. Tên đội biểu diễn hội liên hiệp phụ nữ công xã Bắc Hà lộ ra.
Tô Mạn vỗ tay đầu tiên. Những người khác nhìn thấy tấm bảng, thấy làm trang trọng thế này, trong chớp mắt kích động mà vỗ tay.
Sau ngày mọi người đã là người của tổ chức, được tính là một nửa của hội phụ nữ. Hơn nữa cán sự Tô nói rồi, mỗi lần diễn công xã sẽ có khen thưởng và trợ cấp. Sau này mọi người ra ngoài thì vẻ vang biết bao.